Tần Tranh ngồi trên ghế lái đóng mạnh cửa xe, hai người ngồi sau trêu đùa hắn nói: “Xe này của Tranh thiếu thật tuyệt, cho chúng tôi mượn chơi hai ngày được không?”

Tần Tranh nhìn hai người, lạnh lùng nói: “Muốn chơi thì tự đi mà mua, đừng nói linh tinh.”

Hắn đạp chân ga, siêu xe hàng hiệu lấy tốc độ bàn thờ trong nháy mắt lao vút ra ngoài khiến hai người ngồi phía sau ngã dúi lên ghế, hai người nhìn nhau, có vẻ hôm nay tâm trạng đại thiếu gia không được tốt?

Xe ra khỏi đường nội thành, Tần Tranh lái xe rất nhanh. Gió bên ngoài giật mạnh thổi vù vù bên cửa kính xe khiến màng nhĩ đau đớn nhưng Tần Tranh giống như không nghe thấy, Lý Phong Xuyên không chịu được liền nhổm dậy kề sát sau ghế của hắn lớn tiếng nhắc nhở: “Tranh thiếu, nên lái chậm lại thôi, bên ngoài nhiều xe lắm.”

Mấy phút sau Tần Tranh rốt cục lái chậm dần, cửa sổ xe cũng chậm rãi khép lại, Lý Phong Xuyên bất đắc dĩ xoa xoa cái lỗ tai đã chịu đủ chà đạp của mình thở phào nhẹ nhõm, đại thiếu gia cuối cùng cũng giải quyết xong tâm trạng rồi.

Vương Thiếu Tiệp nhanh chóng sáp vào hỏi: “Tâm trạng Tranh thiếu không tốt sao? Không cần buồn phiền, hôm nay chúng ta ra biển chơi cho sướng, Đỗ Lỗi lại mang thêm người đến.”

Tần Tranh không đáp lời bọn họ, hắn không hứng thú lắm. Lý Phong Xuyên và Vương Thiếu Tiệp đều là bạn bè kiêm tuỳ tùng của hắn, hai người này một là con trai đồng nghiệp trong công ty của anh hắn, một người thì nhà mở siêu thị tuy rằng không sánh được với nhà hắn nhưng cũng đều là phú nhị đại lắm tiền rảnh rỗi. Ba người từ lúc bắt đầu đi học đã cùng nhau lăn lộn ngang dọc trong giới công tử ăn chơi ở thủ đô, nơi nào có náo nhiệt nơi đó có bọn họ. Đỗ Lỗi được Vương Thiếu Tiệp nhắc đến cũng là người chơi chung với họ. Thằng cha này có mở một cái công ty giải trí nhỏ nhưng tài nguyên thì lại rất nhiều, mỗi lần tham gia tiệc tùng và các công tử, thiếu gia đều sẽ mang theo một đống người mẫu hay diễn viên trẻ đẹp dùng rất được. Nhưng Tần Tranh không thích chuyện này, hắn cảm thấy Đỗ Lỗi chính là một thằng ma cô (kẻ dắt gái bán dâm) không ra hồn.

“Tranh thiếu chưa bao giờ thích mấy cái này, mày nói làm gì hả?” Lý Phong Xuyên trừng mắt với Vương Thiếu Tiệp, lại còn không sợ chết nhắc nhở Tần Tranh, “Nghe nói Hoắc lão tam cũng sẽ tham gia lần này.”

Tần Tranh khẽ cau mày: “Hắn sẽ đi? Không phải cho tới tận bây giờ hắn cũng chưa bao giờ tham gia mấy cái hoạt động này sao?”

“Người khởi xướng tiệc lần này là con lớn nhất của Dương lão đầu mới vừa trở về từ nước ngoài, nhân gia muốn thông báo hết cho người trong thủ đô nên mời rất nhiều người, anh rể hắn và Hoắc lão tam là bạn thân nên có lẽ hắn sẽ nể mặt mà đến.”

Sắc mặt Tần Tranh có chút khó coi: “Sao các ông không nói sớm?”

Lý Phong Xuyên và Vương Thiếu Tiệp rất sáng suốt cùng nhau câm miệng, nói sớm thì sao, Đại thiếu gia ngài không đi luôn hả?

Mọi người đều biết Tần gia nhị thiếu gia Tần Tranh và Hoắc lão Tam – Hoắc Chiêu Lâm có hôn ước. Tần Hoắc là hai nhà giàu nổi tiếng ở thủ đô, nói trắng ra thì chính là hôn nhân của danh gia vọng tộc, tuy rằng về cơ bản chả có mấy ai xem trọng chuyện kết hôn giữa bọn họ. Lại nói, hôn nhân giữa hai người đàn ông cũng quá kinh ngạc, cho dù luật kết hôn đồng tính đã được thông qua mấy năm nay nhưng càng là người coi trọng mặt mũi lại càng không thể chấp nhận chuyện này. Hơn nữa Tần Tranh là công tử bột nổi tiếng sống buông thả, mà Hoắc Chiêu Lâm lại là người nối nghiệp được ông nội anh lựa chọn mà nuôi lớn từ lâu, tính tình nghiêm túc, đánh giá bên ngoài cũng không tệ, anh như vậy sẽ để ý đến Tần Tranh sao?

Giống như những gì mọi người đoán, quan hệ giữa Tần Tranh và Hoắc Chiêu Lâm không tốt, rất khó để gặp được nhau nhưng một khi đã gặp là phải ẩu đả. Đám bạn xấu của Tần Tranh rất thích lấy hôn ước giữa hắn và Hoắc Chiêu Lâm ra để trêu chọc mà Tần Tranh vẫn luôn không cho ai sắc mặt tốt bao giờ nên ngoài hai người Lý Phong Xuyên và Vương Thiếu Tiệp đều cho rằng hắn không vừa ý hôn ước này.

Xe của Tần Tranh đã đỗ trong bãi đậu xe ở bến cảng cạnh thành phố, vừa xuống xe liền thấy Hoắc Chiêu Lâm đang đi đến từ phía xa. Anh đang nói chuyện với một người đàn ông, cũng không chú ý tới Tần Tranh. Tần Tranh dựa lên cửa xe, nhìn anh chậm rãi lại gần, hai mắt nheo lại.

“Lưu tiên sinh vừa mới làm rể Dương gia, anh liền mang người ta đến tham dự mấy cái hoạt động phong lưu này có phải không hay lắm không?”

Hoắc Chiêu Lâm dừng chân, nhìn Tần Tranh đứng trước mặt hai tay xọc trong túi quần mà trên mặt lại là cái vẻ bất cần đời theo bản năng liền cau mày. Người đàn ông đứng cạnh anh vừa bị Tần Tranh điểm danh lộ vẻ lúng túng, Tần Tranh lại không để ý đến hắn, chỉ dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Hoắc Chiêu Lâm.

“Chỉ là bạn bè bình thường gặp nhau thôi, cậu nói như vậy không phải là người dâm thấy dâm hả?”

Tần Tranh trầm mặt, hai người đứng cạnh hắn cũng không vừa ý: “Này! Anh có ý gì?!”

Nửa ánh mắt Hoắc Chiêu Lâm cũng không thèm nhìn họ, anh nhìn sâu vào Tần Tranh một cái rồi sượt qua người hắn mà đi.

Tần Tranh dùng sức đá thật mạnh lên lốp xe ô tô, Lý Phong Xuyên và Vương Thiếu Tiệp một người ê răng một người thổn thức, ngày hôm qua vừa mua cái xe mấy chục triệu xong, có thể xả giận như vậy được hả?

Tàu du lịch loại nhỏ sang trọng của Dương gia đỗ bên bến tàu, trên boong đã rất náo nhiệt, rất nhiều người đến. Dương gia đại thiếu gia học xong về nước mở tiệc, cơ hồ mời toàn bộ các thiếu gia tiểu thư tham gia, hai ngày một đêm, ra vùng biển quốc tế du lịch.

Tần Tranh vừa xuất hiện liền rất được hoan nghênh, tuy rằng đại thiếu gia đại tiểu thư có thể đến đây đều không thiếu tiền nhưng giống như Tần Tranh tiêu tiền như rác vung mấy chục triệu, hơn trăm triệu mua xe thì không có mấy người. Những người khác cho dù là giàu hai đời hay giàu ba đời, anh chị em ruột trong nhà cùng với họ hàng một đống người thì số tiền được chia tới tay để tiêu xài cũng sẽ có định mức. Ngay cả chủ nhân buổi tiệc hôm nay là Dương gia đại thiếu gia cũng còn có hai người anh em là con riêng được cha hắn nhận vào cửa đợi cùng hắn phân chia tài sản. Mà ở Tần gia, người nắm quyền chính là anh cả của Tần Tranh là Tần Ý, anh cũng chỉ có hai đứa em là Tần Tranh và chị gái song sinh của hắn là Tần Dao. Tần Ý phụ trách kiếm tiền, em trai em gái phụ trách đốt tiền khiến cho những anh chị em họ chỉ có thể nhận tiền hoa hồng từ cổ phần ai cũng không thể không đỏ mắt ghen tị.

Tần Tranh có tiền, ra tay hào phóng, rất biết chơi hơn nữa còn chơi đẹp. Dù hắn là nam nhưng lại rất đẹp. Một đôi mắt dâm tà rạng ngời rực rỡ, nốt ruồi dưới khóe mắt trái lại càng giống như điểm bút vẽ rồng càng khiến hắn vốn đã rất xinh đẹp lại thêm mấy phần quyết rũ khiến người gặp rồi sẽ khó quên. Hắn đi tới chỗ nào cũng sẽ trở thành tiêu điểm giữa đám đông, người bên cạnh chỉ còn có thể lấy lòng và hâm mộ, ngay cả ghen ghét cũng trở nên khó khăn.

Đương nhiên, những ai hiểu rõ Tần Tranh đều biết nếu bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc mà cho rằng Tần Tranh dễ bắt nạt là sai lầm. Tần nhị thiếu gia tuy rằng yêu kiều hơn hoa, nhưng hắn chính là một đóa hoa ăn thịt người không dễ chọc.

Trong tiếng nổ của động cơ, tàu du lịch chậm rãi xuất phát tiến về hướng mặt trời.

Dương gia thiếu gia tổ chức tụ hội mục đích cũng không phải để chơi đùa. Hắn muốn tạo vòng xã giao với những người quyền thế trong thủ đô để mai sau khi kế thừa gia nghiệp có người trợ giúp giao thiệp.Người tới đây ngoại trừ đám công tử ăn chơi như Tần Tranh cũng không thiếu những con người luôn cố gắng cống hiến vì gia tộc, những người này mới là mục đích chính của Dương đại thiếu gia mà Hoắc Chiêu Lâm chính là một trong số đó.

Đám công tử bột mở tiệc tùng ở trên boong du thuyền tầng một, những ai không thích náo nhiệt thì lên boong tầng hai lấy Dương thiếu gia làm trung tâm tập hợp lại cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm, không liên quan tới nhau.

Tần Tranh híp mắt ngồi dựa lên một bên lan can bảo hộ của du thuyền vắt vẻo trên ghế dài nghe tiếng gió biển, cách đó không xa truyền đến tiếng náo động ồn ào nhưng hắn một chút hứng thú tham gia cũng không có. Hai tên Lý Phong Xuyên và Vương Thiếu Tiệp theo người náo loạn một trận, thấy Tần Tranh ngồi một bên không để ý đế đến ai, mà hai tên này cũng không nỡ bỏ hắn một mình liền cầm ly rượu đưa cho hắn: “Tranh thiếu không phải vì gặp được ai đó mà vui vẻ đấy chứ?”

Tần Tranh nhận rượu nhấp một miếng, nhìn lướt qua xung quanh liền thấy được Hoắc Chiêu Lâm đang dựa vào lan can boong tầng hai nói chuyện cùng người khác.

Ánh mắt không được dấu vết lưu luyến hai giây trên người anh rồi rời đi, Tần Tranh dốc nửa ly rượu còn lại vào trong miệng, không có ý định giải thích.

Thật ra tâm trạng hắn không tốt, bởi vì chuyện hôn ước với Hoắc Chiêu Lâm. Trước khi hắn ra ngoài Tần Ý nói cho hắn biết Hoắc gia hình như đang thả tin đồn sẽ tìm đối tượng kết hôn khác cho Hoắc Chiêu Lâm. Tần Ý hỏi có chuyện gì xảy ra nhưng Tần Tranh không biết. Cho dù hắn và Hoắc Chiêu Lâm không có tình cảm nhưng bọn họ đã đính hôn, Hoắc gia vào lúc này bỗng nhiên có ý muốn hủy hôn khó trách anh trai hắn lại tức giận như vậy mà tâm trạng của Tần Tranh lại càng thêm không thoải mái.

Vương Thiếu Tiệp là kẻ lắm trò, biết rõ Tần Tranh không có hứng thú cũng phải khuyến khích hắn: “Hôm nay Đỗ Lỗi dắt theo vài người cũng được, còn có mấy ngôi sao đang hot, Tranh thiếu thật sự không hứng thú sao?”

“Bẩn.” Tần Tranh ném ra một chữ, rõ ràng hắn nhìn không lọt loại giao dịch này.

Thằng cha Đỗ Lỗi kia lần này đoán chừng là bỏ ra vốn lớn, dẫn theo mười mấy ngôi sao lớn nhỏ và người mẫu lên thuyền. Cả nam lẫn nữ đều rất đẹp mắt, trong đó quả thật có vài gương mặt trông quen mắt lúc này đang phân tán giữa các cổ đông bán rẻ tiếng cười. Tần Tranh rất không vừa mắt, hắn tuy rằng thích chơi bời nhưng ăn uống chơi gái đánh cược cũng chơi kiểu khác. Chơi gái là thì không thèm chạm vì ngại bẩn, đánh cược cũng nhiều nhất chỉ đánh cược với người cùng đua xe, cũng chính vì vậy mà anh trai Tần Tranh mới có thể dung túng hắn ở bên ngoài tiêu xài, bằng không Tần Ý nhất định không bỏ qua cho hắn.

“Rõ ràng là một buổi tụ hội lại biến thành (1)Hải Thiên Thịnh Yến, WTH??.”

(1)Hải Thiên Thịnh Yến: Lễ hội Hải Thiên là một chương trình biểu diễn đa phong cách cao cấp được tổ chức tại thành phố Sanya (三亚), Hải Nam và cũng là sự kiện xã hội quan trọng nhất tại Trung Quốc. Sự kiện hàng năm này kéo dài trong bốn ngày và bao gồm các chương trình cho thuyền, chương trình máy bay thương mại, triển lãm bất động sản và hàng loạt các nhãn hiệu phong cách sống cao cấp khác. Lễ hội hải Thiên được tổ chức bốn lần từ năm 2010. (Theo google =)))

Tần Tranh là người có sao nói vậy, Vương Thiếu Tiệp ngượng ngùng sờ sờ mũi. Trái với Tần Tranh, gã yêu thích loại tiệc đứng này, từ chỗ Đỗ Lỗi hắn đã gặp không ít các em gái ngoan hiền.

Lý Phong Xuyên bật cười: “Đúng vậy, những người còn không có dung mạo đẹp như Tranh thiếu, chạm vào bọn họ Tranh thiếu tuyệt đối thiệt thòi.”

Tần Tranh lườm tên này một cái rồi hướng về phía mũi tàu nhấc cằm, hỏi bọn họ: “Cái người bên kia kìa, ngồi chỗ đó cos play mỹ thiếu niên u buồn cũng là do Đỗ Lỗi dẫn tới?”

Lý Phong Xuyên và Vương Thiếu Tiệp nhìn theo hướng Tần Tranh chỉ, ở gần mũi tàu quả thật có một người trông như học sinh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần dài vải đay tối màu, ăn mặc rất mộc mạc đang ôm đầu gối ngồi trên ghế dài nhìn ra ngoài khơi xa, chỉ để lộ gò má nhìn qua rất có mùi vị thanh cao thoát tục không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Vương Thiếu Tiệp huýt sáo một tiếng: “Không tệ, tay chân của Đỗ Lỗi còn có loại phong cách như thế này sao?”

Tần Tranh nghiêng đầu liếc mắt một cái: “Không phải ông chỉ thông đồng với em gái xinh đẹp thôi à? Sao giờ nhìn nam sinh cũng có hứng rồi?”

“Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng được mà.”

Tầm mắt của Tần Tranh khẽ đảo qua lan can tầng hai vài vòng, hắn khẽ cau mày suy nghĩ một chút rồi trừng Vương Thiếu Tiệp nói: “Đi, gọi Đỗ Lỗi tới cho tôi.”

Mấy phút sau, vóc dáng cười híp mắt của Đỗ Lỗi và Vương Thiếu Tiệp xuất hiện trước mặt Tần Tranh: “Tranh thiếu coi trọng người nào? Chỉ cần Tranh thiếu mở miệng, tôi lập tức đưa người tới.”

Tần Tranh xì một tiếng khinh bỉ: “Cái bộ dạng này của anh khác gì tú bà phong kiến mang theo con gái bán rẻ tiếng cười chào mời khách.”

“Tranh thiếu nói đùa.” Đỗ Lỗi có chút lúng túng, trên mặt vẫn cười.

“Tôi hỏi anh, người anh dẫn đến có người đàng hoàng hả? Không có ai bị ép đến đấy chứ?”

“Làm sao có khả năng, cơ hội như thế này ngàn vàng khó kiếm, bao nhiêu người muốn mà không được, nào có chuyện ép buộc ở đây.”

“Anh chắc chắn chứ?”

“Đương nhiên.” Về điểm này Đỗ Lỗi vẫn rất khẳng định, mặc dù nói ra không êm tai nhưng thằng cha này thật ra cũng chả khác gì tú bà, là ma cô cung cấp người cho các thiếu gia tiểu thư. Gã cũng sợ đắc tội với người khác, có người nguyện ý làm thì gã cần gì phải cưỡng ép? Gã cũng không muốn khiến cho kim chủ không vui, dù gì cũng không ăn được chút lợi ích nào.

“Vậy người kia là sao?”

Theo tầm mắt Tần Tranh nhìn sang, Đỗ Lỗi cũng nhìn thấy người ngồi ở mũi thuyền đóng vai nam sinh u buồn. Gã bĩu môi: “Tranh thiếu không nên bị cậu ta lừa gạt, những người này nhiều thủ đoạn lắm đấy, có người thích đi theo phong cách riêng.”

Tần Tranh lần thứ hai giương mắt liếc nhìn Hoắc Chiêu Lâm trên boong thuyền cười lạnh nói: “Vậy thì mang cậu ta tới đây, nói thiếu gia đây nhìn trúng cậu ta.”

Hết chương 1.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play