Vài giờ sau khi Hoắc Chiêu Lâm đến, hệ thống sưởi ấm trên tàu đã sớm ngừng hoạt động Tần Tranh che kín người bằng một chiếc thảm nhung nhìn chăm chăm ra ngoài. Khi bỗng nhiên nhìn thấy đèn xe chợt lóe rồi lại thấy Hoắc Chiêu Lâm từ chỗ điều khiển bước xuống hẳn nhảy dựng lên quay người chạy ra cửa.

Hoắc Chiêu Lâm giang hai tay đi về phía hắn, từ trên tàu bước xuống Tần Tranh lập tức nhào tới đụng phải khiến Hoắc Chiêu Lâm lui về sau một bước, hai người thân mật ôm nhau.

Hồi lâu sau, Hoắc Chiêu Lâm khẽ cười thành tiếng bất đắc dĩ nói nhỏ bên tai Tần Tranh: “Em đúng là không gây phiền phức cho anh thì không thoải mái.”

Tần Tranh lùi lại, ngượng ngùng liếm môi một cái, cãi: “Đây là bất ngờ, em cũng đâu có biết tàu hỏa sẽ tự nhiên xảy ra sự cố.”

Hoắc Chiêu Lâm kéo bàn tay lạnh lẽo của hắn khẽ chà xát: “Lạnh không?”

Nửa năm không gặp Tần Tranh ngược lại không có thay đổi gì, hắn ngơ ngác nhìn Hoắc Chiêu Lâm trước mặt, cảm thấy người này lại đẹp trai thêm một chút quả thật là muốn người, thần đều phải căm phẫn.

“Choáng váng rồi? Hỏi em có lạnh không đó?”

Tần Tranh nhanh chóng lắc đầu: “Không sao.”

Hoắc Chiêu Lâm tiếp nhận lấy ba lô trên vai hắn: “Đi thôi.”

Tần Tranh đi được hai bước mới nhớ tới hình như cần phải chào Alan, đối phương cũng xuống tàu đang đứng ở cửa ôm tay nhìn bọn họ, ánh mắt có chút cân nhắc.

Tần Tranh lôi kéo tay Hoắc Chiêu Lâm, nhỏ giọng giải thích: “Em quen anh ta ở trên tàu, anh ta cũng muốn đến cùng một nơi với chúng ta, chúng ta cho anh ta đi cùng.”

Alan đi tới, Tần Tranh giúp bọn họ giới thiệu sơ lược một chút, Alan cười vươn tay bắt tay Hoắc Chiêu Lâm. Khi nghe Tần Tranh nói ra họ của Alan, trong mắt Hoắc Chiêu Lâm lướt qua vẻ kinh ngạc nhưng trên mặt lại không có quá nhiều biểu hiện.

Sau khi lên xe, Hoắc Chiêu Lâm theo thói quen cài dây an toàn giúp Tần Tranh, thuận thế lại hôn trán hắn một cái hoàn toàn không để ý Alan vẫn ngồi sau bọn họ.

(được ăn cẩu lương =)))))

Alan sức sống tràn đầy trên đường đi tìm đủ mọi chuyện để nói, Tần Tranh đã sớm co người ngủ trên ghế, ngược lại Hoắc Chiêu Lâm dăm ba câu hàn huyên cùng anh ta. Alan hỏi anh và Tần Tranh có phải là quan hệ người yêu không, Hoắc Chiêu Lâm nhìn anh ta qua gương chiếu hậu, như cười như không nói: “Tôi nghĩ người Âu Mĩ các anh không thích hỏi chuyện riêng của người ta.”

“Hey, tôi phải sửa lại, tôi đến từ Nam Phi, cũng không phải người Âu Mĩ.”

Alan rất nghiêm túc âm thanh chấn động rõ ràng, Hoắc Chiêu Lâm cười cười không nói thêm nữa. Anh đương nhiên biết Alan là người Nam Phi, còn là con trai duy nhất của gia tộc lắm tiền nhất Nam Phi, anh vốn dự định tháng sau bay tới Nam Phi tìm đối phương bàn chuyện làm ăn, không nghĩ tới lại trùng hợp gặp được.

Khi vào thành phố trời đã sáng, Tần Tranh ngủ một giấc mơ mơ màng màng tỉnh lại. Đưa Alan đến khách sạn, lúc xuống xe anh ta nói cảm ơn Hoắc Chiêu Lâm và Tần Tranh, tầm mắt rơi lên người Tần Tranh hỏi hắn: “Có thể cho tôi cách thức liên lạc không?”

Tần Tranh lúng túng nở nụ cười: “Anh biết đấy, điện thoại di động của tôi bị trộm…”

“Hòm thư cũng được.”

Hoắc Chiêu Lâm thuận miệng đọc một dãy số cho anh ta: “Đây là số điện thoại di động của tôi, em ấy luôn đi với tôi, có chuyện tìm tôi là được.”

Alan nhún vai một cái lưu lại số di động và tên, nói thêm với Tần Tranh “lần sau gặp” liền tiêu sái rời đi.

Trong xe không có người ngoài Hoắc Chiêu Lâm nghiêng người kề sát tới trước mặt Tần Tranh hôn hai cái lên môi hắn, Tần Tranh híp mắt cười, tay chọc chọc lên vai anh: “Anh có ý kiến rất lớn với người ta hả? Anh thử nghe cái giọng điệu vội vã xua người ta đi của anh kìa.”

“Anh không thích ánh mắt anh ta nhìn em.”

“Anh ghen hả?”

“Ừ.” Hoắc Chiêu Lâm rất dứt khoát thừa nhận.

Lần đầu tiên biết thì ra Hoắc Chiêu Lâm cũng sẽ ghen Tần Tranh vô cùng vui vẻ ôm lấy anh dùng sức cắn mấy cái: “Yên tâm, trừ anh ra những người khác em nhìn không lọt.”

Hoắc Chiêu Lâm cười véo nhẹ cằm hắn, ngồi thẳng người dậy một lần nữa khởi động xe.

Khi đến khách sạn Hoắc Chiêu Lâm đang ở trời đã sáng, sau khi vào phòng Tần Tranh buồn ngủ ngã ở trên giường, một câu cũng không nói được nằm mấy phút liền thiếp đi. Tần Trạm hoàn hảo không bị thương đã ở cạnh mình Hoắc Chiêu Lâm hoàn toàn yên tâm trở lại, cũng cởi áo khoác lên giường ôm hắn ngủ bù.

Khi Tần Trạm tỉnh lại đã là buổi trưa, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm hắn đi chân đất xuống giường đẩy cửa vào. Hoắc Chiêu Lâm đang tắm, Tần Tranh đứng ở cửa nhìn bóng lưng trần trụi của anh không khỏi miệng khô lưỡi khô.

Ngủ no rồi liền bắt đầu nhớ dâm dục, huống chi hắn đã cấm dục hơn nửa năm… Tần Tranh đi lên phía trước từ phía sau ôm lấy eo Hoắc Chiêu Lâm.

Hoắc Chiêu Lâm xoay người lại đem hắn kéo vào buồng tắm có vòi hoa sen, trong nháy mắt lột đi áo phông ướt đẫm của hắn, cười hỏi: “Không phải em không thích làm trong phòng tắm sao? Sáng ra làm gì đấy hả?”

“Đã giữa trưa còn sáng sớm gì… Chúng ta đã lâu không làm, đợi không kịp.”

Tay Tần Tranh xoa xoa cơ bụng của Hoắc Chiêu Lâm, dán hạ thể anh làm phiền, Hoắc Chiêu Lâm bị hắn cọ rất nhanh đã có phản ứng, dù sao cấm dục hơn nửa năm người muốn cũng không phải mỗi Tần Tranh.

Anh vươn tay ôm lấy Tần Tranh hôn sâu, thân thể trần trụi từ từ quấn quýt lấy nhau.

Cả ngày hôm đó hai người ở trong khách sạn không ra ngoài, sân bay sớm nhất cũng phải ngày mai mới mở cửa, bên ngoài tuyết lớn nơi nào cũng không đi được còn không bằng làm ổ trong khách sạn vành tai tóc mai chạm nhau.

Đặt xong cơm trưa trong khách sạn, Tần Tranh liền chạy về chui vào trong chăn ngủ trưa, cuối cùng cũng coi như bù đắp đủ hai ngày mất ngủ. Lần nữa tỉnh lại cũng là hoàng hôn mặt trời ngả về tây, Hoắc Chiêu Lâm tại nhỏ giọng gọi điện thoại, Tần Tranh mơ mơ màng màng nghe một lúc, nói là trong nước có chuyện xảy ra.

Cúp điện thoại, Hoắc Chiêu Lâm đi tới bên giường khom lưng hôn lên gáy Tần Tranh còn đang ngây ngốc: “Cuối cũng cũng tỉnh ngủ rồi hả ?”

“Đã bắt được Hoắc Chiêu Nhân?”

“Ừ, bắt được ở một khu trượt tuyết.”

“Nhanh như vậy?” Tần Tranh bĩu môi, hắn còn nghĩ Hoắc Chiêu Nhân sẽ là cái kiểu thỏ khôn đào ba hang cơ đấy.

“Vốn là không dễ dàng như vậy, là anh đoán được y sẽ tới đó.”

“Tại sao?”

Hoắc Chiêu Lâm ho nhẹ một tiếng, quay qua nhìn về phía ánh mắt tò mò của Tần Tranh không khỏi có chút chột dạ, nhỏ giọng giải thích nói: “Đó là một sân trượt tuyết tư nhân của nhà anh, khi còn bé bọn anh thường cùng nhau tới đó. Có một lần hai bọn anh lén nói dối người nhà đi ra ngoài xem cực quang, ở bên ngoài lén lút uống rượu nói chuyện cả một đêm, đó hẳn là quãng thời gian bọn anh thân thiết nhất.”

Tần Tranh nghe xong cảm thấy khó chịu, lời nói không tránh khỏi có chút chua: “Thì ra anh còn từng cùng y đi xem cực quang bàn luận triết học cuộc sống, em còn chưa xem cực quang và bàn chuyện nhân sinh với anh đâu.”

Hoắc Chiêu Lâm rất bất đắc dĩ: “Đừng lảm nhảm.”

Tần Tranh hừ nhẹ: “Vậy sau đó thì sao? Sao quan hệ lại trở nên ác liệt như vậy?”

“Có nguyên nhân cha mẹ, chủ yếu hơn chính là y mười mấy tuổi liền thể hiện tâm tư với anh quá mức rõ ràng, thậm chí khiến người khác không chịu nổi. Trước đây anh có nuôi một con chó nhỏ, bởi vì quá yêu thích nên bị y giết chết, từ đó về sau anh không nuôi chó nữa cũng cách y càng xa càng tốt. Sau đó y lại tự mình nuôi chó, cũng không biết là tâm tư gì.”

Tần Tranh cảm thấy phát tởm, đây là biến thái, ngay cả con chó cũng ghen? Nói ra thì hắn vẫn còn ở đây nói chuyện được với Hoắc Chiêu Lâm nhất định phải về thắp nhang.

Hoắc Chiêu Lâm cùng Tần Tranh nói chuyện, ôm máy tính xách tay lên xem thư mới nhận được. Tần Tranh đến gần liếc mắt nhìn, thư đến là của một công ty đầu tư nước ngoài, UC Quốc Tế, dường như hắn cũng từng nghe qua nhưng không có quá nhiều ấn tượng.

Nhìn Hoắc Chiêu Lâm mở thư, Tần Tranh rất kinh ngạc: “Đây là công ty của anh?”

Hoắc Chiêu Lâm nhếch khóe môi: “Năm đó ông ngoại để lại, trụ sở chính vẫn luôn ở thành phố này, vẫn luôn là người đại diện giúp nha quản lý, biết được quan hệ của anh và công ty này không quá năm người. Hoắc gia ngoại trừ chú út thì không còn bất kỳ ai biết đến.”

Hoắc Chiêu Lâm hoàn toàn không giấu diếm đem toàn bộ tài liệu công ty cho Tần Tranh xem.

“Đây chính là kế hoạch của anh?” Tần Tranh lật lật báo cáo, chà chà cảm thán, “Thì ra anh đã lén lút thu mua Trác Lăng gần 4% cổ phần, vậy trong tay anh bây giờ có 12% sao?”

“Còn chưa đủ, cổ phiếu lưu hành thị trường của Trác Lăng quá ít, giá cổ phiếu cũng quá cao, 4% đã là quá nhiều, nhiều hơn nữa sẽ bị bọn họ chú ý, em xem cái này đi.”

Tần Tranh chú ý tới công ty của Hoắc Chiêu Lâm thế mà còn có 12% cổ phần của công ty khoa học kỹ thuật Đằng Phi một công ty hàng không khoa học vũ trụ mới ở trong nước, Hoắc Chiêu Lâm giải thích: “Cái công ty này phát triển rất nhanh, giá cổ phiếu một đường tăng cao, vị Vân gia gia trước đây chúng ta gặp giúp anh giắt mối bắc cầu dùng tài sản gán nợ từ mượn ngân hàng bên này một số tiền lớn anh mới có thể mua lại 12% này, hiện tại tiền hoa hồng cũng không tệ.”

“Cho nên đây chính là môi nhử anh dùng để câu Hoắc Chiêu Càn? Anh có chắc gã sẽ cắn câu không?”

“Nhất định sẽ.”

Tần Tranh cười cười, kế hoạch của Hoắc Chiêu Lâm và bản kế hoạch hắn lập trước đây không khác nhau, cho dù là Hoắc Chiêu Lâm nghe theo đề nghị của hắn hay là bọn họ có cùng cảm giác trong lòng thì hắn cũng rất vui vẻ: “Cho nên anh muốn tìm một đồng minh mạnh mẽ, anh đã tìm được chưa?”

“Chú út đề cử cho anh một người, là một người bạn của chú ấy, em cũng quen.”

“Ai?”

“Alan.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play