Trong quán rượu ánh đèn tối tăm tiếng nhạc ầm ĩ đâu đâu cũng sặc mùi người, mùi rượu và thuốc lá, Tần Tranh nhăn mũi đi vào ngay lập tức có người vây quanh hắn: “Tranh thiếu thế mà cam lòng ra khỏi khuê phòng, cậu mà còn không xuất hiện nữa thì bọn này chắc sẽ bị nước mắt của đám nam nữ si tình nhấn chìm.”
Tần Tranh thả lỏng ra ca-ra-vat, cười mắng: “Cút sang một bên.”
Tu thân dưỡng tính đã lâu không tới những nơi như thế này hắn có chút không quen, nếu không phải ngày hôm nay Vương Thiếu Tiệp tổ chức sinh nhật bao hết quán bar này nói nhất định phải đến thì hắn cũng sẽ không nể mặt. Cái tên Vương Thiếu Tiệp kia là đứa thích chơi, gọi nguyên một đám cô em và mấy chàng xinh đẹp đến, Tần Tranh tuy rằng không dính vào nhưng mọi người đều biết hắn hào phóng nhìn ai vừa mắt sẽ ra tay vô cùng hào phóng nên được hoan nghênh cực kì.
Nhưng Tần Tranh bọn họ gặp hôm nay có chút khác. Tần Tranh vừa tan làm là đến đây ngay vẫn còn mặc suit vô cùng nghiêm túc, tóc tai cũng chải không chút rối, trong tay vẫn còn xách cặp tài liệu, nhìn không khác một vị nhân sĩ tinh ăn lăn lộn chốn thương trường là bao ngay cả các hoàn khố ở đây cũng không nhận ra hắn.
Đồn đại quả nhiên đều là thật, Tần nhị thiếu gia thật sự đã thu tâm, muốn nghiêm túc phấn đấu.
Tần Tranh đến quầy bar ngồi xuống uống rượu, có người đến cụng ly với hắn tiện tay đưa cho hắn một cái túi đựng tài liệu: “Đây là thứ Tranh thiếu cần, khi tôi điều người đi ngay cả tên kia mặc quần lót màu gì cũng cho điều tra luôn.”
Tần Tranh cười nhíu mày: “Cảm ơn.”
Hoắc Chiêu Lâm đi nửa tháng, hắn đã quên mất việc này. Tài liệu trong túi rất chi tiết, những việc làm bẩn thỉu của Hoắc Chiêu Càn đều bị đào bới đến mức chổng bốn vó lên trời. Những thứ liên quan đến đời sống Tần Tranh tùy ý liếc mắt nhìn rồi ném qua một bên, những thứ này chắc là chị dâu ở Hoắc gia mới cảm thấy hứng thú hơn, hắn nhìn còn ngại cay mắt.
“Không phải cậu nói tôi điều tra quan hệ giữa gã và Uy Viễn xem có mờ ám không sao? Cậu thật sự đoán trúng, gã và CEO Trung Hoa của Uy Viễn lén gặp nhau mấy lần, một lần đi uống trà, một lần đi chơi golf, nhìn qua giống như bạn bè bình thường gặp nhau, tôi còn dùng chút thủ đoạn điều tra tài khoản cá nhân của bọn họ nhưng cũng không có giao dịch, vị đại thiếu gia kia rất cẩn thận sẽ không dễ dàng để người ta bắt được nhược điểm.”
Tần Tranh nhìn bức ảnh trong tay, Hoắc Chiêu Càn và người kia cười nói vô cũng vui vẻ liền nheo lại hai mắt, trên thực tế hắn cũng không bhi vọng có thể đào được bằng chứng Hoắc Chiêu Càn bán công ty, có thể chộp được gã đi uống trà cùng với CEO công ty đối thủ đã là ngoài dự đoán, người khác có tin hay không không đáng kể, Hoắc lão đầu mắc bệnh đa nghi, chỉ cần lão nghi ngờ Hoắc Chiêu Càn là đủ.
“Thế nào? Những tài liệu này có được không?”
Tần Tranh cười cười: “Rất được, cậu giúp tôi thêm một việc, tiện tay gửi những thứ này cho Hoắc Long Hanh và cả vợ Hoắc Chiêu Càn cũng gửi thêm một bản.”
“Cái này đơn giản.”
Chỉ bằng những thứ này đương nhiên không thể làm gì Hoắc Chiêu Càn nhưng cũng có thể quấy nhiễu cho nhà gã không yên thì Tần Tranh cũng tình nguyện.
Uống rượu, Tần Tranh trong trong đám người đang điên cuồng trên sàn nhảy thấy được một khuôn mặt quen thuộc, hắn khẽ cau mày gọi Vương Thiếu Tiệp lại, hỏi: “Tiểu tử bên kia là Hà Lam đúng không? Sao cậu ta cũng tới?”
Vương Thiếu Tiệp tỉ mỉ liếc nhìn nhìn, mắng ra tiếng: “Đệt mẹ !! Thật là tiểu Bạch Liên Hoa kia!”
Tần Tranh không nói thì hắn cũng không nhận ra, cài người tên Hà Lam trước mắt này khác xa với bộ dáng thiếu niên u buồn trước kia. Cậu ta mặc áo sơ mi và quần da bó sát người, mái tóc nhuộm vàng chói cùng lớp trang điểm đậm, đang nhảy nhiệt tình với mấy nhân vật lớn.
“Là thằng khốn nào dẫn đến đây, tên tiểu tử kia cũng rất có năng lực.”
Vương Thiếu Tiệp trong miệng hùng hùng hổ hổ, Tần Tranh lắc lắc đầu, bên kia Hà Lam hình như cũng để ý thấy bọn họ đang bàn luận về mình liền đĩnh đạc đi tới, cũng bảo bartender cho mình một ly rượu, nâng ly ra hiệu với Tần Tranh: “Tranh thiếu thật là đúng dịp, trước kia nhiều lần đắc tội tôi mời ngài chén này mong rằng ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không tính toán với tôi.”
Nếu không phải ngày hôm nay đúng dịp gặp phải Tần Tranh đã sớm không nhớ rõ người này, hắn không nhận rượu chỉ hỏi: “Cậu đến với ai?”
Hà Lam nhìn một vị công tử đang phóng đãng giữa đám người nhảy nhót nói: “Kiếm cơm ăn, kính xin Tranh thiếu bao dung.”
Chỉ cần đối tượng không phải là Hoắc Chiêu Lâm Tần Tranh cũng lười quản, hắn bật cười một tiếng: “Làm sao? Lần này không đóng vai Bạch Liên hoa nữa?”
Hà Lam cười giải thích: “Sao có thể chứ, không phải người nào cũng tốt, trước đó tôi cũng chỉ nhận tiền làm việc mà thôi.”
“Ai đưa tiền cho cậu? Cậu nói với Hoắc Chiêu Lâm là bà Hai ở Hoắc gia là lừa anh ấy đúng không?”
“Thành thật mà nói, là Hoắc tứ thiếu gia.” Hà Lam tựa hồ có ý định phải lấy lòng Tần Tranh, hắn hỏi cái gì liền đáp cái đấy, “Mới bắt đầu tôi gặp Tứ thiếu gia còn đánh chủ ý lên anh ta, sau đó anh ta bảo tôi đi quyến rũ Tam thiếu gia, nếu như bị Hoắc tam thiếu gia bắt được thì cứ nói là do bà Hai sai khiến, sau đó Hoắc tam thiếu lại để cho tôi đi câu dẫn Hoắc gia Đại thiếu gia…”
Hà Lam nói nhún vai một cái: “Ngược lại với tôi mà nói ai cũng như nhau cả thôi.”
Cậu ta theo Hoắc Chiêu Càn một quãng thời gian cũng móc được không ít chỗ tốt, lại từ chỗ Hoắc Chiêu Nhân và Hoắc Chiêu Lâm kiếm được một khoản tiền, kiếm lời từ ba vị thiếu gia một chút cũng không thiệt. Chỉ là lúc ấy lòng tự tin tăng cao một chút còn nghĩ chính mình thật sự có cơ hội chim sẻ biến thành phượng hoàng mà đắc tội vị Tần gia thiếu gia trước mắt này, hiện tại chỉ có thể tận lực cứu vãn, dù sao cậu ta đang còn muốn lăn lộn trong đám công tử ăn chơi này.
Tần Tranh trong mắt lướt qua tia sáng không ai phát hiện, thoáng qua liền thôi. Hắn chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước Hà Lam nỗ lực câu dẫn Hoắc Chiêu Lâm, giả vờ bộ dạng giống hệt trong bức tranh Hoắc Chiêu Lâm vẽ hắn ngồi bên hồ nước, thì ra lúc ấy Hoắc Chiêu Lâm phản ứng lớn như vậy lại là vì chuyện này?
Con mắt Hà Lam chuyển động, nhỏ giọng nói với Tần Tranh: “Mấy ngày trước tôi lại gặp Hoắc Tứ thiếu gia, anh ta gần đây có vẻ trôi qua có vẻ không dễ chịu, tôi còn nghe được anh ta uống nhiều rồi nói cho người khác muốn giết Tranh thiếu ngài. Anh ta là một thằng điên không chắc sẽ làm ra chuyện gì ngài tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút.”
Tần Tranh nhướng nhướng mày, hắn đương nhiên biết Hoắc Chiêu Nhân là con chó điên, Hà Lam muốn làm hắn vui lòng hắn cũng hiểu, lời này tám chín phần mười không phải giả, nhưng hắn sợ Hoắc Chiêu Nhân? Chuyện cười!
Mười một giờ Tần Tranh để chén rượu xuống, chào hỏi Vương Thiếu Tiệp một tiếng nói phải đi trước. Vương Thiếu Tiệp không chịu được mà chen vào nói: “Hoắc tam thiếu đã đi Châu Âu, Tranh thiếu còn về gác cổng?”
Tần Tranh hừ cười: “Đàn ông tốt sẽ không nhân lúc vợ vắng nhà đi ăn vụng, ông thì biết cái gì.”
Về đến nhà còn chưa tới mười hai giờ, tắm xong từ trong phòng tắm đi ra, Hoắc Chiêu Lâm đúng lúc gọi điện tới. Tần Tranh nằm lên giường, ấn mở chế độ rảnh tay.
“Còn chưa ngủ sao?”
“Mới vừa tắm xong.” Nghe thấy giọng Hoắc Chiêu Lâm, tâm trạng Tần Tranh vô cùng khoan khoái, hắn trở mình nằm lỳ ở trên giường ôm điện thoại di động nói chuyện với anh, “Uống mấy chén rượu, đầu hơi choáng váng.”
“Lại theo người khác ra ngoài uống rượu?”
Tần Tranh nói lầm bầm: “Uống có mấy chén thôi, người ta tổ chức sinh nhật em cũng không thể không cho mặt mũi.”
“Ừ, em cảm thấy chán thì cứ đi với họ nhiều một chút, không liên quan đến anh.”
“Không đi, không vui.” Đối với cuộc sống ăn chơi chè chén Tần Tranh kỳ thực đã sớm chán ghét, cho dù không có Hoắc Chiêu Lâm ân cần dạy bảo hắn cũng sớm tự quyết định muốn thu tâm, “Em không chán, ban ngày bận rộn làm việc làm gì còn thời gian để chán, chỉ là buổi tối không có anh ở đây có chút cô đơn khó ngủ thôi.”
Tần Tranh nhất quán có sao nói vậy, lời nói như vậy Hoắc Chiêu ghe vào trong tai có ý nghĩa khác: “Cô đơn khó ngủ?”
“Đúng thế, chính là tay trái đổi tay phải cũng không có gì…”
Giọng Tần Tranh nhỏ dần, Hoắc Chiêu Lâm nghe hiểu, cười khẽ: “Vậy anh giúp em?”
“Anh giúp em thế nào?” Tần Tranh nói xong, như là nghĩ tới cái gì mà hai má không tự chủ bắt đầu nóng lên, ngữ điệu cũng thay đổi, “Thật giúp em hả?”
“Em thử cảm thụ một chút, bây giờ anh đang dùng tay giúp em, tưởng tượng lúc anh nắm lấy em có cảm giác gì?”
Am cuối trong câu cong lên vô và gợi cảm, Tần Tranh nghe được xương cốt trên người mềm nhũn, một cái tay chậm rãi âm thầm luồn vào trong quần, nghe Hoắc Chiêu Lâm nói nhỏ ở bên tai: “Hiện tại anh nắm chặt em, cảm thấy thế nào? Nó đã cứng như thế nào, thật sự là một vật nhỏ xinh đẹp… Muốn tốc độ nhanh hơn một chút sao? Lại sờ một cái ở phía trước, còn có nước, sướng không?”
Lòng bàn tay Hoắc Chiêu Lâm có vết chai mỏng, nghe giọng anh Tần Tranh tưởng tượng cảm xúc trước đây khi bị tay anh nắm chặt, không khỏi hưng phấn lên: “Ừm…”
“Có muốn thử phía sau một chút không? Càng thoải mái hơn.”
Tần Tranh hoàn toàn bị đầu độc từ đầu giường lấy ra gel bôi trơn đổ ra aty, trượt hướng về mặt sau chạm vèo nơi mềm mại nhăn nheo, cơ thể hắn hơi co rúm lại, thử thăm dò luồn ngón tay vào trong, lần đầu tiên tự mình làm chuyện như vậy cảm giác đặc biệt vi diệu.
Hoắc Chiêu Lâm ghé vào lỗ tai hắn thở hổn hển, khàn giọng nói lời tình sắc khiêu khích hắn: “Anh muốn đi vào, bảo bối nơi đó của em vừa ẩm vừa nóng… Em kẹp anh thật chặt.”
Tiếng hít thở của Tần Tranh dần nặng, cho dù không nhìn thấy Hoắc Chiêu Lâm cũng có thể tưởng tượng khuôn mặt mặt đỏ tới mang tai, đỏ đến cơ hồ muốn nhỏ máu của hắn. Còn có dáng vẻ thẹn thùng, và cả đôi mắt hơi nước mịt mờ dâm đãng nhất định rất xinh đẹp. Anh nghe Tần Tranh không tự chủ được tràn ra một tiếng rên rỉ ngọt ngào, hạ thân cũng không tự chủ nổi lên phản ứng, không nhịn được đưa tay sờ lên.
Khi đến cao trào Tần Tranh kêu thành tiếng, trong đầu trống rỗng, cả người ngất ngây như trên mây, co quắp nằm trên giường chỉ há mồm thở dốc theo bản năng. Ở đầu bên kia điện thoại Hoắc Chiêu Lâm đồng dạng cũng thở ồ ồ, tiếng nói khàn khàn: “Bảo bối, em thật giỏi.”
Lấy lại sức, Tần Tranh si ngốc nở nụ cười: “Anh là đồ đại lưu manh.”
“Đùa giỡ lưu manh với em cũng là lưu manh?”
Tần Tranh hừ hừ hai tiếng, cuối cùng vẫn ngại ngùng không tiếp tục nói vấn đề này.
Thân thể sảng khoái càng không còn buồn ngủ, hắn đi rót một ly rượu đỏ dựa vào đầu giường uống rượu câu được câu không đáng trống lảng với Hoắc Chiêu Lâm. Hoắc Chiêu Lâm bên kia đã là chạng vạng, vào lúc này anh còn ở công ty vẫn chưa ăn cơm tối.
“Muộn vậy mà anh vẫn chưa ăn?”
“Vốn là giai nhân ước hẹn bị em quấy nhiễu như vậy hiện tại chỉ có thể một mình đi tìm chỗ ăn cơm.”
Tần Tranh hừ nhẹ: “Anh hẹn vị giai nhân nào, em phá hỏng chuyện tốt của anh?”
“Thật sự có việc.” Hoắc Chiêu Lâm cười nhẹ, “Thôi, ngày khác cũng giống nhau, em quan trọng hơn.”
Tần Tranh cũng không nhiều hỏi, hắn biết Hoắc Chiêu Lâm ở bên kia có rất nhiều chuyện phải làm, hắn cũng tin tưởng Hoắc Chiêu Lâm trăm phần trăm, cũng sẽ không nghi ngờ anh: “Được, anh nhanh đi ăn cơm tối đi, em ngủ.”
“Ngủ ngon.”
Trước khi cúp điện thoại, lại đòi hỏi thêm mấy cái hôn chúc ngủ ngon, Tần Tranh lăn vào trong chăn hài lòng nhắm hai mắt lại dự định tiến vào trong mộng sẽ cùng Hoắc Chiêu Lâm đại chiến ba trăm hiệp.
Hết chương 33.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT