Tần Tranh hiếm khi dậy sớm. Mưa suốt cả một đêm đến sáng vẫn chưa ngừng, hắn đẩy cửa che ô đi ra ngoài, rảo bước trên đường đá bị nước mưa cọ rửa đến gần như tỏa sáng, Tần Tranh vừa thưởng thức mùi vị ẩm ướt xen lẫn trong hương thơm cỏ cây, nhàn nhã đi bộ trong vườn.
Hoắc Chiêu Lâm ngủ hơi muộn lúc này bị tiếng nói cười của những người chèo thuyền trên con sông ngoài cửa sổ đánh thức, lúc này đã sắp chín giờ. Anh phủ thêm áo khoác rồi đi ra cửa phòng, vừa liếc mắt liền thấy Tần Tranh đang đứng dưới tán cây chuối tây ở một góc vườn, hạt mưa nhẹ nhàng rơi trên phiến lá, lá cây xanh tốt không chịu nổi sức nặng của nước mưa mà lay động không ngừng, Tần Tranh nhắm mắt ngẩng đầu lên, chóp mũi khẽ chạm vào lá xanh ẩm ướt, khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong xinh đẹp.
Hoắc Chiêu Lâm sững sờ trong chốc lát, sau khi lấy lại tinh thần anh mới nhớ ra mình muốn vẽ lại cảnh này. Khi tới đây bọn họ không mang theo nhiều hành lí nhưng giá vẽ được Hoắc Chiêu Lâm khoác trên vai mang theo. Anh quay về phòng lấy giá vẽ, tùy ý phác họa vài nét, cảnh tượng khi nãy anh đã nhớ kĩ dần dần hiện lên trên giấy một cách sống động.
Hoắc Chiêu Lâm nhìn lại thấy không hài lòng lắm, có lẽ là do trình độ của anh không đủ, vẽ kiểu gì cũng cảm thấy bức họa không gây ấn tượng như khi nhìn tận mắt cảnh tượng khi nãy. Tần Tranh đã về đến cửa phòng, nhìn thấy bức vẽ trong tay anh, đôi mắt hoa đào phát ra hào quang sáng ngời: “Đây là anh vừa vẽ sao? Đẹp quá.”
Hoắc Chiêu Lâm cười hỏi hắn: “Em là khen vẽ đẹp hay là tự khen mình vậy hả?”
“Đều đẹp!” Tần Tranh không chút nào khiêm tốn, “Anh mau vẽ cho xong đi, vẽ xong em chụp bức này và bức anh vẽ cho em lần trước post lên.”
“Em thật sự muốn sao?”
Tần Tranh gật đầu: “Muốn.”
Hoắc Chiêu Lâm tự tay vẽ hắn, hắn sao có thể không muốn được, huống hồ anh thật sự vẽ rất đẹp. Hoắc Chiêu Lâm cũng không xoắn xuýt nữa, nếu Tần Tranh thích thì anh liền vẽ cho xong, còn khoảnh khắc chấn động khi nãy anh cất giấu trong trí nhớ là đủ rồi.
Dên mười giờ trận mưa suốt một ngày một đêm cuối cùng cũng ngừng lại, mặt trời cũng ló ra, Tần Tranh tâm tình sung sướng lôi kéo Hoắc Chiêu Lâm ra ngoài, dọc theo bờ sông uốn lượn và con đường lát đá xanh đi về phía trước, thỉnh thoảng dừng lại chụp mấy tấm hình, ảnh phong cảnh cùng với cả người đang ở bên cạnh hắn.
“Em đừng chụp anh nữa, để anh chụp cho em mấy tấm.”
Hoắc Chiêu Lâm nhận lấy máy ảnh trong tay Tần Tranh, Tần Tranh bước nhanh chạy đến giữa cầu đá trên sông giơ tay lên thành chữ V, nở một nụ cười xán lạn về phía ống kính. Hắn mặc một thân quần áo lụa đỏ trông chói lòa hệt như một mặt trời nho nhỏ, cùng với nét sương khỏi mịt mù của trấn nhỏ Giang Nam trấn rõ ràng không hề ăn nhập nhưng hình ảnh này lại không khiến người xem phản cảm mà lại khiến người ta cảm thấy một sự hài hòa khó nói.
Bên cầu đá có cụ ông đang bán đồ chơi làm bằng đường, bên người vây quanh mấy đứa trẻ. Tần Tranh chưa từng thấy cái này cũng hiếu tò mò chạy tới vây xem, tận mắt nhìn thấy một con vật sống động bằng đường được thổi ra dưới tay ông lão. Tần Tranh và những đứa nhỏ kia đồng thời kêu lên, vô cùng thán phục, đám con nít mỗi đứa cầm một món đồ chơi làm bằng đường vuiu vẻ rời đi, chỉ còn lại Tần Tranh vô cùng ngượng ngùng liếm liếm môi, móc tiền ra: “Cháu cũng mua hai cái.”
Cụ ông cười rất hiền lành, dùng chất giọng vô cùng đặc tiếng địa phương hỏi hắn tuổi gì, Tần Tranh mặt mày hớn hở nói: “Chó, cháu tuối chó.”
Hắn nói xong, lại chỉ chỉ Hoắc Chiêu Lâm: “Anh ấy tuổi ngựa.”
Hoắc Chiêu Lâm rất bất đắc dĩ, anh cảm thấy con cún nhỏ Tần Tranh ấu trĩ nhưng lại không muốn phá hỏng sự hăng hái của hắn nên cuối cùng cũng không ngăn cản.
Cụ ông cười ha ha gật đầu, cầm gậy động tác thuần thục bắt đầu lăn đường, đến bước thổi dường lại khiến cho Tần Tranh muốn tự làm, ông cụ cũng rất kiên nhẫn dạy hắn thổi. Tần Tranh nghe cái hiểu cái không, vụng về thổi khí, cuối cùng cũng coi nhưthỏi được một con chó bằng đường, hắn vui mừng không tả xiết nhận lấy đưa cho Hoắc Chiêu Lâm.
Con ngựa đường cũng là do Tần Tranh thổi lên, hắn cầm trong tay khéo léo liếm một cái rồi híp mắt như là đang hưởng thụ mọt món ăn ngon.
Hoắc Chiêu Lâm cười hỏi hắn: “Ăn ngon không?”
“Ngọt.”
Hoắc Chiêu Lâm không thể nào thích nổi món ngọt cũng nếm thử chó con đồ chơi làm bằng đường trong tay mình, quả thật là ngọt, khóe miệng anh cũng khẽ nhếch lên nụ cười giống như khóe miệng Tần Tranh, thật sự là ngọt tận vào trong lòng.
Vòng quanh khúc sông trong trấn nhỏ đi dạo một vòng rất nhanh đã đến trưa, Hoắc Chiêu Lâm đưa Tần Tranh đến một quán trà cổ kính, sau đó đến trước mặt một ông lão đang ngồi vừa uống trà vừa chơi cờ trong góc.
“Ông Mây.”
Hoắc Chiêu Lâm rất cung kính chào hỏi ông lão, ông cụ đang cầm con cờ trong tay suy tính bước tiếp theo nên đi như thế nào ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoắc Chiêu Lâm thì vô cùng vui vẻ: “Chiêu Lâm? Sao con lại về rồi? Mau ngồi!”
Tần Tranh có chút bất ngờ nhưng không hỏi nhiều, hắng và Hoắc Chiêu Lâm cùng ngồi xuống, khi Hoắc Chiêu Lâm giới thiệu cũng lẽ phép chào hỏi: “Cháu chào ông Mây.”
“Chào cháu, chào cháu.” Ông cụ cười rất vui vẻ, “Đáng lẽ phải đến tham dự lễ cưới của hai con nhưng ông đi lại không tiện, thực sự đi không nổi.”
“Không sao, quà cưới của ông chúng con đã nhận được, cảm ơn ông Mây.” Hoắc Chiêu Lâm rất lễ phép, ông lão này là bạn tốt của ông ngoại anh, cũng là người ở đây, từ hồi trẻ cũng là bạn làm ăn của ông ngoại, sau đó ông cụ nhập cư đi Châu Âu, sản nghiệp ở bên kia cũng rất lớn mấy năm qua lớn tuổi mới giao gia nghiệp cho con cháu trong nhà quản trở về quê nhà dưỡng lão.
Khi anh còn ở nước ngoài cũng được ông cụ chăm sóc rất nhiều, những sản nghiệp ở nước ngoài của ông ngoại anh trước đây cũng là ông lão này giúp anh tìm người xử lý.
Ván cờ trên bàn mới hạ một nửa, ông cụ đánh cờ đang rơi vào thế bí, Tần Tranh tiện tay cầm một quân đen lên rồi đặt xuống, mắt ông cụ bỗng sáng ngời: “Cờ hay!”
Hoắc Chiêu Lâm muốn mở miệng ngăn cản lại yên lặng nuốt ngược vào, ánh mắt ông cụ nhìn Tần Tranh càng thêm nóng bỏng: “Con biết chơi cờ sao? Hiện tại những người trẻ như con biết chơi thứ này cũng không nhiều, nước cờ này rất tốt, một nước rộng rãi sáng sủa, ông trước đó cũng không nghĩ ra.”
Tần Tranh cười cười, khiêm tốn nói: “Khi còn bé con học với anh trai, vừa rồi cũng chỉ là con may mắn, này không tính cái gì.”
Tuy rằng hắn cũng không rõ ràng quan hệ giữa ông cụ và Hoắc Chiêu Lâm, cũng chỉ thấy thái độ của Hoắc Chiêu Lâm đối với ông cụ không bình thường, hơn nữa chuyện này có lẽ liên quan đến anh, hắn liền cũng rất có mắt nhìn mà bày ra tư thái khiêm nhường của tiểu bối giúp ông cụ tìm niềm vui.
“Đã rất tốt rồi, nếu không phải con hạ một nước, ông không biết còn phải xoắn xuýt bao lâu.”
Ông cụ vui cười hớn hở, lôi kéo Tần Tranh muốn hạ với hắn một ván cờ, Tần Tranh mừng rỡ phụng bồi, một già một trẻ cách nau một bàn cờ chém giết.
Hoắc Chiêu Lâm thêm trà giúp bọn họ, anh ngước mắt nhìn liền thấy Tần Tranh bởi vì suy nghĩ mà khẽ mím môi cùng với ánh mắt chăm chú nội tâm liền có chút xúc động. Đối với Tần Tranh anh quả thật có chút không mấy hiểu hắn, trước đây anh chỉ nghĩ hắn là công tử bột chỉ biết ăn chơi chè chén, bây giờ nghĩ lại cũng là do anh quá hẹp hòi.
Ông cụ là một cao thủ cờ vây không thể nghi ngờ, Tần Tranh khi nãy cũng là có chút đánh bậy đánh bạ, khi thật sự đánh cờ hắn có chút vất vả nhưng vẫn cố gắng, mỗi một bước đều phải suy nghĩ rất lâu mới có thể ra tay, ván cờ hơn nửa tiếng đồng hồ cuối cùng kết thúc bằng sự thắng lợi của ông cụ.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
“Tiểu tử, cháu không tệ đâu.” Ông cụ cảm thấy rất đã nghiền, không hề che giấu chút nào sự tán thưởng với Tần Trạnh.
Tần Tranh cười cưới nhướn mày với Hoắc Chiêu Lâm, trong mắt tất cả đều là đắc ý.
Hoắc Chiêu Lâm chỉ cười, lần đầu tiên hiểu được sự “cùng hưởng vinh quang” là thế nào.
Ông cụ gọi người thay trà, tự tay rót cho hai người: “Các con nếm thử, đây là trà ông tự làm, mùi vị không thể so với trà bên ngoài.”
Chén sứ màu xanh ngọc, hương trà đặc biệt quẩn quanh nới đầu mũi, Tần Tranh bưng lên đến khẽ nhấp một ngụm, trà vào miệng có mùi thơm ngát, từ bao giờ một chén nhỏ đã uống xong, dư vị ngọt nào vẫn còn lưu lại trong miệng không tan, hắn cười gật đầu: “Uống rất ngon.”
Ông cụ vui lắm, liền rót cho hắn thêm một chén.
Hoắc Chiêu Lâm cũng chậm rãi thưởng thức trà, lại có vẻ hơi mang tâm sự nặng nề. Ông cụ để bình trà xuống, hỏi anh: “Chiêu Lâm, hôm nay là con đặc biệt tới tìm ông? Có chuyện gì con có thể nói thẳng.”
Tần Tranh cũng nhìn về phía Hoắc Chiêu Lâm, Hoắc Chiêu Lâm đúng là chuyên tìm đến ông lão này, ngày hôm qua khi vừa tới đây anh liền nghe ông quản gia nói ông cụ mỗi buổi trưa đều sẽ tới quán trà này chơi cờ và thưởng trà nên anh mới đặc biệt tìm tới: “Quả thật là gặp chút phiền phức… Con cần một khoản tiền lớn, sản nghiệp của ông ngoại ở nước ngoài con đã bán một ít để lấy tiền, còn lại con muốn thế chấp bên ngoài thế nhưng con số quá lớn, ngân hàng dám nhận cũng không nhiều, hơn nữa lãi suất bị ép rất thấp.”
Ông cụ cũng không ngoài ý muốn, ông hiểu Hoắc Chiêu Lâm tất nhiên là bất đắc dĩ nếu không cũng sẽ không đặc biệt tìm ông giúp đỡ, cho nên anh gặp phiền phức gì ông cũng không hỏi: “Ông biết tài sản của ông ngoại con có bao nhiêu, ông có thể làm người trung gian cho con, sẽ không để con bị người ta lừa gạt. Con không cần lo lắng, đây chỉ là việc nhỏ mà thôi.”
Tần Tranh trong lòng kinh ngạc, lấy khối tài sản mười tỷ thậm chí cả trăm tỷ làm đặt cọc vậy mà qua miệng ông cụ lại chỉ là chuyện nhỏ?
Hoắc Chiêu Lâm trong lòng biết mọi chuyện không dễ như ông nói, nhưng anh cũng không nghĩ ông sẽ nhận làm đảm bảo cho mình. Thực ra anh cũng chỉ muốn ông để cho anh một con đường, ở châu Âu anh vẫn chưa có căn cơ gì, không có người tiến cử chỉ sợ bất kì ngân hàng nào cũng không dám cho anh thế chấp vay tiền: “Chuyện này có thể gây nguy hiểm cho ông không?”
Ông cụ lắc lắc đầu, thở dài nói: “Mẹ con là ta nhìn từ nhỏ đến lớn, naó còn phải gọi ta một tiếng cha nuôi, đời này chuyện ta hối hận nhất chính là không có mặt ngay lúc mẹ con khăng khăng muốn gả choc ha con để khuyên nhủ nó. Bây giờ có thể làm chuyện nhỏ này giúp con, thật sự chỉ là dễ như ăn cháo mà thôi.”
Chỉ là làm đảm bảo, cũng không phải chuyện ghê gớm gì, ông cũng tin tưởng năng lực của Hoắc Chiêu Lâm, anh sẽ không để ông phải gánh vác nguy hiểm.
Hoắc Chiêu Lâm trong giây lát không biết nói gì cho phải, cuối cùng cũng chỉ nói: “Cảm ơn ông có thể giúp con việc này, thật sự con rất cảm ơn ông.”
Tần Tranh lặng lẽ nắm chặt tay anh dướibàn, hắn cũng nói với ông cụ: “Cảm ơn ông.”
Hết chương 25.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT