Kiêu Ngạo Với Định Kiến

Chương 17


3 năm

trướctiếp

Nguồn: hoahoahoa1104.wordpress.com

Ở nhà họ Hoắc thêm hai ngày Hoắc Long Hanh cuối cùng cũng gật đầu cho phép Hoắc Chiêu Lâm và Tần Tranh chuyển ra ngoài sống. Hôm dọn ra khỏi biệt thự Hoắc gia Tần Tranh vô cùng vui vẻ, vừa hát vừa chuyển hành lý lên xe chỉ tiếc là chưa đi mua một xâu pháo về đốt ăn mừng.



Cùng Hoắc Chiêu Lâm sống chung là chuyện trước đây hắn không dám nghĩ xa vời nhưng bây giờ lại thật sự trở thành hiện thực. Tần nhị thiếu gia cảm thấy có lẽ kiếp trước mình đã cứu cả vũ trụ nên mới có vận may tốt như vậy.



“Vui vẻ vậy luôn hả?” Hoắc Chiêu Lâm có lẽ cũng lây vui vẻ từ hắn nên hai ngày nay nụ cười trên mặt cũng ngày một nhiều.



“Vui vẻ chớ, đương nhiên là vui vẻ rồi.” Buổi tối là có thể làm anh, không vui được sao?



Hành lú trên xe cũng không nhiều, đều là đồ của Tần Tranh, Hoắc Chiêu Lâm không trực tiếp lái xe về nhà mà đi đến trung tâm thương mại gần đó dự định mua vài món vật dụng cần thiết.



Trước đây Hoắc Chiêu Lâm ở một mình thỉnh thoảng mới về nhà của mình ngủ một đêm, rất nhiều thứ trong nhà vãn còn thiếu mà hiện tại nếu hai người bọn họ muốn ở lâu dài, mua thêm một vài thứ cần thieesrt là chuyện cần làm. Tuy rằng cũng có thể để người giúp việc làm giúp, nhưng có một số việc nếu tự mình làm thì cảm giác sẽ khác đi.

Tần Tranh vừa đẩy xe qua những gian hàng vừa như đứa nhóc hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh. Từ nhỏ đến lớn số lần hắn vào siêu thị có thể đếm trên một bàn tay, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, ngược lại Hoắc Chiêu Lâm rất ra dáng lựa đồ, hoàn toàn không xa lạ, vừa nhìn đã nhận ra là người từng sống xa nhà.

“Anh là đại thiếu gia quen sống trong nhung lụa mà cũng biết những thứ này sao?” Tần Tranh đứng đối diện quầy hàng bán máy làm sữa đạu nành, máy ép nước trái cây, máy xay sinh tố thì chả biết gì cả, nhưng thấy Hoắc Chiêu Lâm chăm chú xem xét từng thứ, lại còn trò chuyện cùng người bán hàng về chức năng và công dụng từng loại, hắn càng cảm thấy bản chất phế vật của mình được bộc lộ rõ nét.

“Người thật sự quen sống trong nhung lụa chính là em.” Hoắc Chiêu Lâm để những máy đã chọn xong vào trong xe đẩy, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Anh một mình du học ở nước ngoài mấy năm, mặc dù có người chăm sóc nhưng không phải vẫn có rất nhiều chuyện phải tự làm sao? Em nghĩ ai cũng giống em không biết làm việc nhà à?”

Tần Tranh bĩu môi, lại có chút không phục đáp lại: “Ai nói em không biết ? Em còn có thể nấy ăn đấy, chúng ta đi mua thức ăn, về nhà nấu cho anh xem!”

Hắn đẩy xe chạy đến khu bán thức ăn trước, Hoắc Chiêu Lâm theo sau. Vốn anh còn hơi nghi ngờ, nhưng sau khi thấy ai kia không phân biệt được thịt dê và thịt bò thì không còn hi vọng gì nữa. Tần gia tiểu thiếu gia thật sự biết nấu cơm mới là chuyện lạ, Tần Tranh cũng chỉ là cứng miệng mà thôi.

“Em thật sự biết làm, không tin anh cứ chờ đó.” Tần Tranh thấy Hoắc Chiêu Lâm mang bộ dạng tin tưởng mình nói khoác cũng không cãi cọ với anh, tuy rằng hắn làm không ra gì nhưng trước khi kết hôn hắn thật sự đã quấn lấy Kỷ Sơ Hạ học làm vài món, cũng không phải hoàn toàn nói khoác.

Liên quan với chuyện này, cho dù là Tần Ý hay Kỷ Sơ Hạ đều hoàn toàn không coi trọng. Tần Tranh là đại thiếu gia mười ngón tay không dính xuân thủy nay lại vì một Hoắc Chiêu Lâm liền hạ mình xuống bếp. Nghĩ kiểu gì cũng thấy hắn thiệt thòi, Hoắc Chiêu Lâm kia có tài cán gì chứ hả.

Tần Tranh kiên trì muốn bộc lộ tài năng, Hoắc Chiêu Lâm cũng không muốn đả kích sự tích cực của hắn liền để hắn tùy tiện dằn vặt. Nếu chơi quá mức thì cùng lắm gọi món từ bên ngoài là được, chỉ cần hắn đừng đốt nhà bếp là tốt rồi.
Tần Tranh lựa chọn một đống lớn nguyên liệu nấu ăn, cũng không quản xem mình có biết làm hay không, trước cứ mua về đã dù sao nhà bọn họ cũng không thiếu tiền.

Khi xếp hàng tính tiền hắn lại không nhịn được nhìn ngó xung quanh, thừa dịp Hoắc Chiêu Lâm không chú ý liền lén lén lút lút lấy vài món đồ từ kệ hàng cạnh quầy thu tiền nhét vào trong góc xe đẩy hàng của mình. Thật ra Hoắc Chiêu Lâm thấy hết tất cả trong mắt, anh vô cùng bất đắc dĩ nhắc nhở hắn: “Quên mua cái kia là không được.”

“Hở?”

“Em chờ ở đây đi.”

Anh nói xong thì rời đi trong chốc lát, khi quay về thì trong tay có nhiều hơn một món đồ. Tần Tranh lấy ra nhìn một cái lại nhanh chóng ném vào trong xe đẩy, bên tai đỏ bừng, ngữ khí có chút chua nhỏ giọng nói thầm: “Anh thì biết nhiều, lại còn biết không thể quên mua gel bôi trơn.”

“Là phải làm thôi.” Hoắc Chiêu Lâm có chút buồn cười, cái bộ dạng này của Tần Tranh… nào có giống kỹ thuật rất tốt như hắn đã nói?

Mà nếu đồ cũng đã mua đủ thì cứ thử một lần là được rồi.

Sau khi về nhà Tần Tranh liền cầm nguyên liệu nấu ăn tiến vào trong bếp. Đây là đêm thứ hai hắn ở nhà Hoắc Chiêu Lâm, cũng đã quen cửa quen nẻo rất có tự giác mình là chủ nhân nới này. Bản thân hắn cũng có nhà riêng của mình nhưng lại càng yêu thích chỗ của Hoắc Chiêu Lâm hơn cho dù phong cách trang trí nơi này không phải kiểu hắn thích nhưng nơi đây lại tràn ngập hơi thở của Hoắc Chiêu Lâm khiến hắn rất hài lòng.



Lúc Hoắc Chiêu Lâm tiến vào liền thấy hắn luống cuống tay chân cũng không biết đang làm gì nhưng ít ra chưa đến mức đốt nhà bếp thì cũng không quản hắn, rồi đến thư phòng đọc sách.

Tần Tranh nhớ lại từng bước Kỷ Sơ Hạ dạy, sau đó quyết định gọi điện thoại để chị dâu dạy trực tiếp luôn. Trong điện thoại Kỷ Sơ Hạ cười hắn: “Có cần thiết không? Để cô giúp việc làm không được sao, cũng sẽ không để hắn bị đói?”

“Vậy không được, em nhất định phải nấu cho honey nhà em nếm thử.”



Bận bịu hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng có thể làm ra bốn món mặn và một món canh ra hình ra dạng. Tần Tranh hưng phấn đặt đồ ăn lên bàn rồi đi gọi Hoắc Chiêu Lâm đến.



Thịt bò xào, tôm nõn thủy tinh, đậu phụ xào thịt băm, cà chua xào trứng và một bát canh nấm tươi mới. Hoắc Chiêu Lâm ngồi xuống trước bàn ăn, nghe mùi thơm của thức ăn khiến anh cảm thấy rất không chân thực: “Đây thực sự là em nấu?”
“Chẳng lẽ là nàng tiên ốc nấu cho anh ăn? Anh mau nếm thử đi.”

Hoắc Chiêu Lâm gắp một đũa thức ăn, do dự đưa vào trong miệng, Tần Tranh vẫn đầy mong đợi nhìn anh. Anh hơi nhíu mày, lại nếm thêm một món khác, sau khi nếm qua tất cả đồ ăn một lần mới gật đầu nói: “Cũng không tệ lắm.”

Tần Tranh ánh mắt sáng lên: “Thật sao?”

“Nói thật thì có hơi mặn một chút, có cái hơi nhạt nhưng hương vị cũng được. Tóm lại đã nằm ngoài dự đoán của anh rồi.”

Tần Tranh vừa nghe xong cũng cầm lấy đũa nếm thử, so với đồ ăn chị dâu hắn nấu còn kém xa nhưng đã có thể ăn được, ít ra Hoắc Chiêu Lâm nói “không tệ” cũng không giống như đang dối lòng.

“Tâm ý của em anh nhận, thế nhưng sau này vẫn đừng làm. quá lãng phí thời gian.” Hoắc Chiêu Lâm khuyên hắn.

Tần Tranh hừ nhẹ: “Anh có xin em cũng không làm.”

Làm một lần là nhử khẩu vị của Hoắc Chiêu Lâm, làm nhiều rồi không còn hay nữa, hắn gã cho Hoắc Chiêu Lâm cũng không phải để “hầu chồng”.

Một bữa cơm này hai người ăn cũng coi như hòa hợp vui vẻ. Hoắc Chiêu Lâm rất để mặt mũi cho Tần tranh mà ăn hết thức ăn, Tần Tranh trong lúc vui sướng ăn liền hai bát cơm. Hoắc Chiêu Lâm nhìn hắn như vậy lại không nhịn được mà cười, thầm nghĩ may là mình có tiền nếu không làm sao nuôi nổi cái thùng cơm nhỏ Tần Tranh.

Cơm nước xong, Tần Tranh lấy ra bảm kế hoạch mình tốn hai ngày mới làm xong đưa cho Hoắc Chiêu Lâm xem: “Không phải anh muốn em giúp anh tính sao? Em làm cho anh rồi, đều ở đây.”

Hoắc Chiêu Lâm có chút ngoài ý muốn nhíu mày. Thật ra anh cũng không hy vọng Tần Tranh thật sự có thể làm ra cái gì, hai ngày này ở biệt thự Hoắc gia cũng không thấy Tần Tranh làm gì nhưng không nghĩ tới hắn lại thật sự làm ra một bản kế hoạch tỉ mỉ xác thực nói có sách mách có chứng như thế.

Hoắc Chiêu Lâm nghiêm túc xem, Tần Tranh và anh thế mà lại có cùng một suy nghĩ, đây là điều anh không thể ngờ đến nhất.



“Em không có nhiều tài liệu về công ty nhà anh, cũng không quá rõ trong tay anh đã có những tài nguyên gì nên chỉ có thể làm qua loa một lần. Nói chung là muốn quang minh chánh đại giành công ty về thì đừng nghĩ, cha anh có chịu bán thì anh cũng không trả nổi số tiền đó, chỉ có thể dùng chút thủ đoạn không bình thường. Nói đơn giản chính là bốn chữ, lừa bịp, đương nhiên phải thêm vào thiên thời địa lợi nhân hoà, tiền đề là anh vẫn phải là có ít nhất nhiều tiền như vậy.” Tần Tranh nói xong lấy bút viết ra một con số rồi cười hỏi Hoắc Chiêu Lâm, “Anh có sao?”



Hoắc Chiêu Lâm thành thật nói: “Không có.”

“Em biết mà, cho nên em đã tính giúp anh nếu như tìm tài trợ từ bên ngoài thì chính anh ít nhất phải có bằng này tiền thì mới có thể bảo đảm sau khi công ty tới tay sẽ không phải dâng cho người ta làm áo cưới.” Tần Tranh nói xong liền viết ra một con số khác.

Hoắc Chiêu Lâm nhìn con số kia khẽ nheo lại hai mắt, chỉ chốc lát sau anh gật đầu nói: “Huy động một chút chắc là có.”

Tần Tranh rất kinh ngạc: “Anh có nhiều tiền như vậy?”



Tuy rằng đây đã là con số thấp nhất hắn có thể tính ra nhưng để có được Trác Lăng giá trị như vậy thì con số cũng không phải là nhỏ. Hắn thật sự không nghĩ ra Hoắc Chiêu Lâm có thể lấy được số tiền đó.

Hoắc Chiêu Lâm ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Ở nước ngoài ông ngoại vẫn còn một chút tài sản. Năm đó ông biết trước mẹ anh sẽ không giữ được nên đã không cho bà, sau khi anh trưởng thành người đại diện mới giao lại cho anh. Sau khi tính toán lại có lẽ cũng gom đủ số này.”

“Như vậy… Có số tiền này vẫn chưa đủ, anh cần có thêm đồng minh mạnh mẽ mới có thể gặm được miếng xương cứng Trác Lăng này. Anh có cân nhắc đến Tần thị không?”

Hoắc Chiêu Lâm lắc đầu: “Anh không muốn em bị lien lụy vào chuyện này, anh của em chắc cũng không có hứng thú.”


“Anh vẫn muốn phân biệt rạch ròi với em.” Tần Tranh trong nháy mắt xì hơi.



Hoắc Chiêu Lâm vỗ vỗ vai hắn, động viên nói: “Anh muốn rạch ròi với em thì cần gì phải nói những lời đó?”



“Thật sự không phải sao?”

“Thật sự không phải ”

“Được, em tin anh.” bị dỗ hai câu Tần Tranh đã mặt mày hớn hở, “Anh tính bao giờ ra tay?”



“Đây không phải là chuyện đơn giản, cũng không phải trong thời gian ngắn có thể hoàn thành, hơn nữa anh không muốn lúc cha anh còn sống ra tay.”



Tần Tranh chà chà hai tiếng: “Không nghĩ tới anh vẫn là hiếu tử, nếu ba anh còn sống thêm hai, ba mươi năm thì anh không sợ đến “Hoàng Hoa Thái” cũng nguội rồi?”



“Không muốn làm lúc này vì thứ nhất là thời cơ chưa đến, thứ hai là đối phó với đám người anh cả dễ hơn nhiều, thứ ba thực ra là cũng không phải đợi quá lâu, cha anh chỉ nhìn qua khỏe mạnh thế thôi nhưng anh xem qua kết quả khám bệnh của ông ta. Ông ta ngã bệnh, là loại nan y, nếu không cũng sẽ không vội vã phân chia cổ phần như vậy.”



“Thật sao? Những người khác trong nhà anh có biết không?”



“Cần biết không biết, cha anh định giấu tất cả mọi người, chỉ có hai bác sĩ quanh năm theo ông ta là biết tình hình thật sự. Anh lấy được bệnh án từ một trong số họ, việc này anh chỉ nói cho em thôi.”



“Anh cũng thật có bản lĩnh, cái này cũng biết được.” Tần Tranh cười đưa ngón tay chọc chọc lên ngực Hoắc Chiêu Lâm, cái câu “anh chỉ nói cho em” hiển nhiên khiến cho hắn vô cùng thỏa mãn.



Hoắc Chiêu Lâm nắm lấy tay hắn, ánh mắt chìm chìm. Tần Tranh xem hiểu, thân thể cũng tiến lại gần thổi nhẹ vào lỗ tai của Hoắc Chiêu Lâm, thấp giọng đầu độc: “Không nói những chuyện này nữa! Trời tối rồi, chúng ta đi làm chút chuyện nên làm được không?”



“Em muốn làm cái gì?” Giọng Hoắc Chiêu Lâm có chút khàn, như đang tận lực kìm nén điều gì.

“Anh hiểu mà, đừng giả vờ ngây thơ.”

Bốn mắt đụng nhau, sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi Hoắc Chiêu Lâm đột nhiên kéo Tần Tranh vào trong lồng ngực, vươn mình áp hắn vào ghế sô pha mạnh mẽ hôn lên môi của hắn.

Lần thứ hai hôn môi, không giống lần trước chỉ mang theo ý thăm dò thoáng qua mà lần này Hoắc Chiêu Lâm hôn mang đầy tính xâm chiếm. Tay anh nâng sau đầu Tần Tranh mạnh mẽ xaam chiếm, đầu lưỡi đảo qua khắp môi răng hắn, dính ướt dây dưa Tần Tranh không ngừng mút hôn.



Tần Tranh rất nhanh liền bị hôn đến choáng váng, cúc áo sơ mi từng cái từng cái bị cởi ra. Hoắc Chiêu Lâm hôn lướt qua hàm dưới của hắn, rồi liếm hôn qua hầu kết tinh tế, lại dùng đầu lưỡi miêu tả hình dáng xương quai xanh của Tần Tranh. Khi anh cúi xuống ngậm lấy một bên đầu vú của hắn, cảm giác tê dại khoái cảm trong nháy mắt tràn ra toàn thân. Hai tay Tần Tranh vô ý thức kéo tóc Hoắc Chiêu Lâm, khóe miệng thỉnh thoảng tràn ra một tiếng rên rỉ ngắn ngủi mà ngọt ngào.



Thủ pháp của Hoắc Chiêu Lâm cũng chẳng điêu luyện, nhưng lại lĩnh ngộ rất nhanh. Đầu lưỡi anh gẩy gẩy đầu vú Tần Tranh, cảm thấy thứ tinh tế trong miệng mình dần ướt đẫm, ngón tay anh cũng không quên giúp hắn xoa nắn một bên khác. Nghe tiếng Tần Tranh đứt quãng rên rỉ, nhiệt độ trong cơ thể cũng dần xao động, càng thêm tập trung vào.



Ánh mắt anh lơ đãng rơi vào khuôn mặt sau khi nhiễm phải tình dục của Tần Tranh, đẹp đến kinh tâm động phác, trong phút chốc Hoắc Chiêu Lâm như bị hoa mắt đến mê mẩn.



Anh vẫn luôn biết Tần Tranh lớn lên rất đẹp, gương mặt kia quá lừa tình dễ dàng liền khiến người khác chìm đắm. Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng động tình khi sa vào tình dục của hắn, loại cảm xusc mang tên “độc chiếm” không ngừng nảy nở ăn sâu bén rễ trong lòng anh. Anh tuyệt đối không muốn để ai khác thấy bộ dạng này của Tần Tranh!



Lần thứ hai bị Hoắc Chiêu Lâm hôn môi, Tần Tranh ôm lấy vai anh nóng bỏng đáp lại. Mặc dù có chút mơ hồ, nhưng theo bản năng vẫn cảm thấy nụ hôn này so với vừa nãy nhiều hơn một chút lưu luyến triền miên, so với mớn trớn cơ thể để có thêm khoái cảm thì hiển nhiên như thế này càng mang theo sự yêu thương mơ hồ, càng có thể lấy lòng hắn.



Sau hôn sâu, Hoắc Chiêu Lâm nâng mặt Tần Tranh hôn một cái lên viên lệ chí trông như càng thêm diễm lệ trên khóe mắt hắn, rồi ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Sau này em ngoan một chút được không?”



Tần Tranh híp mắt có chút mê man nhìn hắn, đôi môi đang hé mở vẫn còn thở hổn hển. Đôi môi vốn có màu sắc diễm lệ nay lại trông càng thêm diễm lệ hơn, trong hai mắt thủy quang liễm diễm, vô cùng khiến người yêu thương.

“Ngoan một chút.” Hoắc Chiêu Lâm lần thứ hai hôn một cái lên môi hắn.

Trong phút chốc mũi Tần Tranh có chút chua, cũng không biết là vì oan ức hay là sao, hàm hồ nói: “Em không tốt sao?”

“Đã rất khá, em có thể càng tốt hơn.”

Khi đang nói chuyện tay Hoắc Chiêu Lâm dọc theo bụng dưới Tần Tranh vuốt ve thăm dò rồi luồn vào trong quần hắn, không có bất kỳ ngăn cản nào mà cầm lấy dương vật đã hơi ngóc đầu dậy của hắn.



Tiếng thở dốc của Tần Tranh lớn dần, hắn dán vào người Hoắc Chiêu Lâm khó nhịn mà chuyển động thân thể. Khi mình tự tuốt và được người khác giúp đỡ cảm giác hoàn toàn khác nhau, nhất là khi người đó lại là Hoắc Chiêu Lâm. Động tác của Hoắc Chiêu Lâm chẳng hề thô bạo, từ đầu đến giờ anh vẫn rất dịu dàng săn sóc lưu ý đến cảm xúc của Tần Tranh muốn lấy lòng hắn, thậm chí còn mang theo chút yêu chiều.



Tần Tranh cảm nhận được, mũi cũng càng thêm chua.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com


Bị Hoắc Chiêu Lâm cầm mấy lần, Tần Tranh rất nhanh liền muốn bắn nhưng Hoắc Chiêu Lâm lại đè lại không để cho hắn bắn ra, anh ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nhắc nhở: “Trước tiên nhịn một chút, lát nữa chúng ta cùng nhau.”



Tần Tranh cúi đầu cắn vào vai anh, Hoắc Chiêu Lâm cười vỗ vỗ đầu hắn, yên tĩnh ôm hắn một phút chốc, đưa mắt nhìn Tần Tranh rồi chậm rãi cởi quần.



Khi thấy thứ to dài của Hoắc Chiêu Lâm nhảy ra, cứ như vậy thẳng tắp ở trước mặt mình, Tần Tranh mặt đỏ đến gần như chảy máu, tầm mắt lấp ló liếc nhìn. Hoắc Chiêu Lâm không nhanh không chậm mở gói bao cao su và thuốc bôi trơn, mọi cử động như bị xử lý bởi hiệu ứng quay chậm khiến Tần Tranh cảm thấy ngọt ngào rồi lại chuẩn bị hưởng thụ dằn vặt.

Thuốc bôi trơn lạnh lẽo được bôi lên cửa vào đầy nếp uốn, sau khi ngón tay Hoắc Chiêu Lâm hoàn toàn mà chen vào, Tần Tranh cuối cùng cũng nhịn không được huhu nghẹn ngào mà khóc lên.

Hoắc Chiêu Lâm bất đắc dĩ nở nụ cười: “Túi khóc nhỏ.”

“Em không phải…” Tần Tranh đỏ mặt tranh luận, lại khóc nấc lên.

Động tác của Hoắc Chiêu Lâm không dừng lại, tại ngón tay đè nén lên vách tường căng mịn bên bên trong bỗng chạm đến một điểm nào đó gồ lên. Tần Tranh kẹp chặt, đang khóc nức nở bỗng cất tiếng rên rỉ cao vút. Hoắc Chiêu Lâm không bỏ qua phản ứng của hắn, liên tiếp dùng sức xoa bóp mấy lần vào cùng cùng một chỗ, rõ ràng cảm nhận được vách tường đang chặt chẽ bao lấy ngón tay mình dần mềm mịn hơn, thân thể Tần Tranh cũng không còn cứng ngắc căng thẳng nữa.

Sau khi khai thác đầy đủ xong, Hoắc Chiêu Lâm cuối cùng cũng không nhịn nữa, đỡ dương vật đã căng cứng đến muốn nổ tung của mình chặn trước cửa vào, anh cúi người lần thứ hai hôn một cái lên môi Tần Tranh: “Thả lỏng.”

Còn chưa tiến vào Tần Tranh đã lại bắt đầu chảy nước mắt, khẩn trương đến mắt cũng không dám mở. Hoắc Chiêu Lâm liếm đi nước mắt chảy giàn giụa của hắn, kiên định đem mình đưa vào trong cơ thể hắn.

Tần Tranh cắn chặt vai Hoắc Chiêu Lâm, Hoắc Chiêu Lâm tùy theo hắn rồi để hắn cố định trong lòng mình. Ngắn ngủi dừng lại một lát sau đó lại điều chỉnh góc độ hướng về điểm mới tìm được kia không ngừng tiến công.

Tiếng thân thể va chạm xen lẫn trong tiếng nước cùng với tiếng khóc nghẹn ngào của Tần Tranh đan dệt thành bản hòa tấu không thể ám muội hơn. Kéo dài cử động, Hoắc Chiêu Lâm cảm giác mình bị vách tường vừa ấm áp vừa mềm mại bao vây, lần đầu tiên biết cảm giác đối mặt với thiên đường là như thế nào. Anh chặt chẽ vây Tần Tranh vào trong ngực, gia tăng cường độ đam chọc ra vào. Tần Tranh cũng bắt đầu tiến vào trạng thái, tuy rằng vẫn khóc như cũ nhưng thứ vừa mềm ở phía trước cũng đang dần có dầu hiệu đứng lên, theo động tác chuyển động của Hoắc Chiêu Lâm từ trên xuống dưới ma sát bụng dưới, lưu lại vệt nước mờ ám.

“Nhẹ chút… A… Mạnh hơn chút…”

Tần Tranh lung tung rầm rì, một phút chốc thì ngại quá mạnh một phút chốc lại cảm thấy quá nhẹ không đủ sảng khoái. Hoắc Chiêu Lâm rất phối hợp với hắn, lúc ra vào cũng không quên quên giúp hắn ve vuốt phía trước, rất nhanh đã khiến Tần Tranh sướng đến có chút quên hết tất cả.



Khi sắp đến cao trào Hoắc Chiêu Lâm chợt rút ra ngoài, Tần Tranh trong phút chốc cảm thấy trống rỗng không rõ vì sao mà mở mắt ra, nước mắt mông lung nhìn anh chằm chằm, Hoắc Chiêu Lâm vuốt ve hai đùi trắng nõn của hắn, đem hai chân hắn mở ra hết cỡ, đứng lên muốn đổi tư thế đi vào.

“Bỏ bao ra được không? Anh nghĩ cứ làm như vậy.”

Giọng Tần Tranh mềm nhũn, nghe thấy Hoắc Chiêu Lâm nói trong lòng cũng mềm đến rối tinh rối mù liền nghiêng người tới hôn anh một cái. Hoắc Chiêu Lâm cấp tốc tháo cái bao dính ướt không ra hình dạng, cứ như vậy không hề cách trở mà lần thứ hai chon mình vào trong cơ thể Tần Tranh, da thịt liền với da thịt ma sát.

Đem hai chân Tần Tranh cuốn lên thắt lưng mình, Hoắc Chiêu Lâm nắm eo hắn bắt đầu thẳng thắn thoải mái làm một vòng tiến công mãnh liệt mới, mỗi một lần đều như muốn đưa toàn bộ vào bên trong cửa vào, dùng sức ma sát khiến Tần Tranh rít gào điên cuồng cả đêm. Khi rút ra mang theo lượng lớn chất nhầy lẫn thuốc bôi trơn tạo thành bọt trắng xóa tại miệng huyệt, nơi tiêng tư và bộ lông của hai người gắn kết không rời, đặc biệt tình sắc dâm mỹ.

Sau mấy trăm cái ra vào, Tần Tranh đau cũng khóc sảng khoái cũng khóc đã khóc đến không còn sức lực, cuối cùng Hoắc Chiêu Lâm ngồi lại lên ghế sôpha, ôm hắn ngồi trên người mình, từ trên xuống dưới tiếp tục ra vào. Tần Tranh cả người đã mềm thành một vũng nước, nằm trong lòng Hoắc Chiêu Lâm mặc anh muốn gì cứ lấy.

Gần như sau khi cùng bắn ra, cổ họng Tần Tranh đã hoàn toàn khan đặc nằm nhoài trên người Hoắc Chiêu Lâm cả một câu cũng không nói được. Hoắc Chiêu Lâm yêu thương hôn một cái lên sau gáy ướt đẫm mồ hôi của hắn rồi đem người ôm lên đi đến phòng tắm.

Hết chương 17.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp