Trong quán rượu ầm ỹ thác loạn, Tần Tranh ngồi trước quầy bar vừa ngậm thuốc lá vừa chơi điện thoại di động, tâm trạng nhìn qua không tệ.
Bạn xấu uống đến cả người bốc mùi rượu đến gần quàng cổ hắn, quái thanh quái khí đọc lên tin nhắn trong màn hình của hắn: “Tôi ra ngoài chơi một lát, không uống say, sẽ không về muộn.”
“Tranh thiếu, cậu đã hơn hai mười rồi, anh cậu vẫn còn quản lý như vậy hả?”
Tần Tranh bị cười nhạo vân vê tắt thuốc rồi đòi lại điện thoại, không để cho đối phương nhìn thấy chữ “Lâm” trên khung chat. Hắn cười mắng: “Cút xa một chút, đi uống rượu đi, đừng hóng hớt nữa.”
Bạn xấu bĩu môi, kéo cô em xinh đẹp lên sàn nhảy tiếp tục high, Tần Tranh uống nốt nửa ly rượu còn lại, quơ quơ cốc, ra hiệu người pha chế rót thêm cho mình.
Người pha chế tướng mạo nhã nhặn liền đổ champagne cocktail vừa pha chế xong cho hắn, Tần Tranh để ý người này mới đến có chút lạ mắt, không phải người mỗi lần hắn đến liền thuận miệng hỏi một câu: “Mới tới?”
Người pha rượu rũ mắt tránh né ánh mắt Tần Tranh: “Hôm qua mới đến.”
Ánh mắt Tần Tranh khẽ đảo trên người đối phương một vòng, khẽ nheo mắt lại.
Tại ghế dài trong góc hẻo lánh, Từ Tử Hoa ôm một người đẹp trang điểm đậm uống rượu cười hỏi tên béo sắc mặt dữ tợn đang ve vãn thiếu niên xinh đẹp trong lòng: “Chung thiếu thử nhìn sang bên kia xem, có hợp khẩu vị không?”
Tên béo say khướt nhìn về hướng Từ Tử Hoa chỉ, ánh mắt liền rơi vào trên mặt Tần Tranh đang một tay chống đầu ngồi cạnh quầy bar vừa nhìn điện thoại di động vừa cười trộm. Trong nháy mắt hai mắt tên béo tỏa sáng, không chớp mắt nhìn chằm chằm ngón tay thon dài đẹp đẽ đang nâng ly rượu của Tần Tranh, chậm rãi nâng lên rồi đổ rượu vào miệng, đầu lưỡi vô ý thức liếm qua đôi môi đỏ, hầu kết trượt lên, vô cùng quyến rũ.
Trên mặt gã béo nở ra một nụ cười hèn mọn, đẩy tiểu nam sinh đang không vui trong lòng ra, gã hỏi Từ Tử Hoa: “Nhìn không giống hàng bình thường? Thật sự ăn không có vấn đề gì chứ?”
“Hàng thông thường sao tôi dám giới thiệu cho Chu thiếu, được Chu thiếu coi trọng phải cảm thấy được ban ơn mới phải. Chu thiếu cứ việc yên tâm, tôi đã sắp xếp xong hết rồi.”
Từ Tử Hoa nâng chén ra hiệu với gã, Chu béo cười ha ha cụng ly, ánh mắt dính vào Tần Tranh từ từ lướt xuống dưới.
Từ Tử Hoa trong lòng đắc ý, Chu béo là là nhà giàu mới từ miền nam đến, thích chơi đàn ông có tướng mạo xinh đẹp. Tần Tranh tất nhiên là hợp khẩu vị của gã, gã lại cũng không biết rõ thân phận của Tần Tranh, cơn háo sắc đã nổi sao còn để ý được nhiều nữa. Chỉ cần đưa Tần Tranh lên giường tên mập này, lại nắm giữ thêm ảnh và video, thử xem Tần Tranh sao còn dám uy hiếp Từ Tử Hoa gã nữa?
Không phải Tần Tranh rất coi thường gã sao? Vậy gã muốn nhìn xem sau khi Tần Tranh thành đồ chơi trên giường của người khác còn kiêu ngạo thế nào được nữa!
Tần Tranh uống rượu xong liền cảm thấy có chút nóng, hắn cởi cúc áo đầu tiên, lúc này một cô gái xinh đẹp lại gần liếc mắt đưa tình nói: “Anh đẹp trai, uống rượu một mình sao?”
Tần Tranh không quan tâm nhìn cô một cái, dư quang thoáng nhìn thấy vẻ mặt khó chịu người pha rượu phía sau quầy bar, trong lòng cười lạnh một tiếng, khi cô gái nâng ly hắn liền cụng ly cùng cô nhưng không uống thêm.
“Anh đẹp trai không nể mặt người ta sao?”
Tần Tranh để ly xuống, nói: “Uống rượu có gì vui, đi nhảy đi.”
Trước khi đứng lên, hắn nhanh chóng gửi đi một tin nhắn: “Tới đón tôi.”
Âm nhạc đinh tai nhức óc, trong sàn nhảy nam nữ dính vào nhau điên cuồng uốn éo cơ thể, Tần Tranh và cô gái cũng có những đụng chạm, nhưng khi cô cố ý cọ lên hạ thể hắn, Tần Tranh không dấu vết tránh né rồi đè eo đối phương xuống, thì thầm bên tai cô: “Em muốn ở đây sao?”
Cô nàng khẽ cười thành tiếng, ngón tay ngoắc ngoắc cổ áo hắn, quyến rũ nháy mắt trả lời: “Chúng ta ra ngoài?”
Tần Tranh ôn nhu gỡ tay cô ra, kéo kéo cổ tay, giống như đang cảm tháy ngày càng nóng bức hơn hắn liền ôm lấy cô nàng rồi đi khỏi sàn nhảy náo nhiệt.
Ra cửa quán bar, tiếng nhạc ồn ã bị chặn lại phía sau, cô nàng ôm lấy cánh tay Tần Tranh nũng nịu hỏi: “Chúng ta đi khách sạn đối diện luôn?”
Tần Tranh nhếch môi, ý tứ sâu xa không rõ cười một tiếng, ôm lấy cô xuay người đi lên cầu thang bên cạnh: “Gấp cái gì, đi lên trên chơi thêm một lúc rồi tính.”
“Hay là không đi đi, có cái gì hay mà chơi.” Trên mặt cô nàng trở nên mất tự nhiên.
“Sao em lại còn vội hơn cả tôi?” Trong mắt Tần Tranh tràn đầy chế nhạo.
Cô nàng giãy dụa không chịu, nhưng lại không thắng được Tần Tranh sức lớn hơn cứ như vậy bị hắn túm lên lầu đẩy tới phòng bi-a ở tầng hai.
Thân thể cô gái đập lên trên bàn bóng đau đến kêu thành tiếng, mấy người vốn đang vây quanh bàn bi a cũng chú ý đến bên này hùa nhau trêu chọc Tần Tranh: “Tranh thiếu đây là thế nào? Cô emxinh đẹp như vậy không thể dịu dàng hơn sao?”
Tần Tranh cởi ái khoác ném lên bàn, đến cạnh quầy bar rót một cốc nước đá, nuốt mạnh mấy ngụm lớn, cảm giác khô nóng xoắn xuýt trong cơ thể cuối cũng coi như giảm đi một ít. Hắn đỡcô gái dậy, nhấc cằm với Vương Thiếu Tiệp có vẻ thương hương tiếc ngọc nhất, nói: “Cô này giao cho ông, cậy miệng cô ta cho tôi, hỏi xem là ai sai cô ta đến, mấy người các ông cũng đi xuống dưới, trói cái thằng pha rượu lên đây cho tôi.”
Mấy người thấy sắc mặt Tần Tranh quái lạ, vẻ mặt cũng rất lạnh đều rút lại tâm trangjtreeu đùa. Vương Thiếu Tiệp thì kéo cô nàng kia sang phòng sát vách. Tần Tranh ngồi lên ghế sôpha, buồn bực mà lần thứ hai kéo cổ áo, đám công tử hoàn khố còn lại chỉ dám mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám nhìn sắc mặt ửng hồng đầy kiều diễm ướt át này của hắn.
Không đến mười phút Vương Thiếu Tiệp liền mang đến đáp án: “Cô ta nhận tiền, phụ trách dụ dỗ Tranh thiếu đến căn phòng đã được chỉ định trong khách sạn đối diện.”
Người pha rượu kia cũng bị mấy người Lý Phong Xuyên bắt tới, cúi đầu run rẩy cả nửa ngày cũng không nói ra lời, ăn hai đám liền khai hết, cũng là nhận tiền bỏ thuốc cho Tần Tranh.
Tần Tranh sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, trong lòng vô cùng tức giận, vừa nãy nếu không phải hắn cảm thấy sắc mặt người pha rượu có chút lạ cũng sẽ không đoán được mình bị người tính kế, còn thật sự sẽ tưởng là cảm giác nóng bức khó chịu trong người là do uống nhiều rượu.
Sau hai mươi phút, Chung béo cũng bị bọn họ bắt đến. Khi phá cửa khách sạn đi vào bọn họ liền bắt đượctên mập này đang vừa tắm vừa hát, bị đánh mấy cái đã ngã, bọn họ ngay cả quần áo cũng không cho gã mặc. Khách sạn là sản nghiệp trong nhà của một công tử trong đám, hắn trực tiếp để bảo vệ quấn chăn cho tên mập trần truồng rồi nhấc sang đây.
Chu béo khóc rống, lúc thì gào khóc xin tha, lúc thì lại kêu gào bọn họ cứ cẩn thận. Vương Thiếu Tiệp dùng sức nắm tóc gã, cũng không phải cô em xinh đẹp mà cần phải thương hương tiếc ngọc, tát bôm bốp lên hai bên khuôn mặt heo béo ú: “Chỗ này là thủ đô, đắc tội Tần nhị thiếu gia mày cho rằng còn dọa được ai phải cẩn thận? Tao thấy mày có chết thế nào cũng không biết được đâu!”
Tỉnh mộng, tên béo liếc nhìn Tần Tranh lại bị Vương Thiếu Tiệp đánh tiếp: “Còn nhìn nữa liền móc mắt mày ra!”
Chu béo nước mắt nước mũi tùm lum, gã đương nhiên biết Tần gia. Trước chỉ nghe người ta nói qua Tần gia có Nhị thiếu gia xinh đẹp như hoa, gã nhiều nhất cũng chỉ dám ở trong lòng nổi ý dâm một chút, nào dám thật sự có ý đồ xấu xa, Từ Tử Hoa đáng chết!
Tần Tranh đã có chút ngồi không yên, cũng không biết tên pha rượu kia bỏ thuốc gì cho hắn lúc trước vẫn chưa có gì nhưng lúc này cả người hắn đã sắp mềm nhũn. Ham muốn khó nói không ngừng tích tụ, khi mở miệng nói giọng đã có chút khàn, hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Treo gã lên đánh cho tôi, tôi cũng muốn xem hắn cho tôi đẹp mặt kiểu gì.”
Không tiếp tục để ý đến tiếng kêu như chọc tiết heo của Chu béo, Tần Tranh đứng lên liền đi, hắn muốn vào phòng vệ sinh lại đụng phải Hoắc Chiêu Lâm đang đến đón mình.
Hoắc Chiêu Lâm đỡ lấy vai Tần Tranh, nhìn thấy hắn cả mặt đỏ ửng, hơi thở hỗn loạn, ánh mắt tan rã liền đen mặt: “Xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại thành bộ dạng này?”
Hai tay Tần Tranh nắm lấy cổ áo anh giống như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Anh giúp tôi một chút…”
Hoắc Chiêu Lâm tuy rằng buồn bực nhưng cũng hiểu với cái bộ dạng này của Tần Tranh có hỏi cái gì cũng là quá sức. Anh thô bạo bế cái người mềm nhũn trong lòng lên, lạnh giọng dặn dò Lý Phong Xuyên vừa đi ra mấy câu: “Đi tìm ông chủ chỗ này nói chuẩn bị một phòng cho tôi.”
Lầu ba có phòng nghỉ, Hoắc Chiêu Lâm trực tiếp ôm Tần Tranh lên. Sauk hi khép cửa gian phòng hảo hạng anh liền ném Tần Tranh vào trong bồn tắm, lấy vòi hoa sen mở nước lạnh dội lên đầu Tần Tranh.
Bị nước lạnh xối vào Tần Tranh hét lên một tiếng, bắt đầu giãy dụa lại bị Hoắc Chiêu Lâm dùng sức đè thân thể xuống: “Tỉnh rồi hả? Lúc trước đã dặn cậu thế nào? Chỉ đi chơi một chút, không uống say? Hiện tại chuyện này là sao nữa? Mỗi ngày ở bên ngoài ăn chơi chè chén người không ra người, quỷ không ra quỷ vui lắm đúng không?!”
Tần Tranh không chịu nổi bị đè hu một tiếng nghẹn ngào khóc lên, trong người rất khó chịu, bị nước lạnh xối vào lại càng thêm cảm giác nóng lạnh khó phân càng thêm dằn vặt. Mà Hoắc Chiêu Lâm ở trước mặt hắn một chút dịu dàng cũng không có, chỉ buông lời cay đắng vô tình trách móc hắn.
“Anh cút đi… Cút!”
Hoắc Chiêu Lâm không để ý hắn, mở nước nóng, vẫn không chút dịu dàng lột sạch Tần Tranh rồi tắm cho hắn. Tần Tranh càng muốn chết hơn, so với bị người hãm hại, Hoắc Chiêu Lâm nói lời lạnh lùng càng khiến hắn thêm lúng túng.
Sau một hồi lâu, khi Tần Tranh sắp khóc đến không nhấc nổi đầu lên Hoắc Chiêu Lâm cuối cùng cũng dừng lại. Anh nắm cằm Tần Tranh ép buộc hắn ngẩng đầu lên, nhìn cái tên vẻ mặt mông lung tràn đầy nước mắt trước mặt, sự tức giận trong lòng cũng giảm đi một chút, anh tự ép mình phải bình tĩnh rồi nói: “Bây giờ nói đi, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?”
Tần Tranh đỏ mắt, quật cường nhìn anh chằm chằm: “Liên quan gì đến anh? Anh cút ra ngoài gọi cho tôi một cô vào đây.”
Hoắc Chiêu Lâm tăng thêm lực độ trên tay: “Đừng hòng.”
“Anh muốn cái gì? Anh không phải là vị hôn phu của tôi sao? Cái bộ dạng lúc này của tôi, hoặc là anh tự đến, hoặc là anh ra ngoài gọi người cho tôi. Không muốn thì anh mau cút!”
“Cậu nhất định phải không biết sĩ diện như vậy?!”
“Tôi làm sao mà không biết sĩ diện? Hoắc thiếu gia anh sống ở xã hội phong kiến hả?!”
Trầm mặc giằng co trong chốc lát, Hoắc Chiêu Lâm buông Tần Tranh ra, dời tầm mắt, tảh chậm giọng, nói: “Đừng làm rộn nữa, tắm xong rồi về nhà nghỉ ngơi đi.”
Anh đứng lên muốn ra ngoài trước lại bị Tần Tranh kéo cổ tay. Tần Tranh đến gần anh, giọng mềm nhũn nói: “Hoắc Chiêu Lâm, anh không thể tốt với tôi một chút sao? Anh nói anh nợ tôi, tôi yêu cầu cái gì cũng sẽ đồng ý, vậy anh tốt với tôi một chút có được không?”
Trong mắt hắn đong đầy ánh nước lấp lánh những mảng sáng nhỏ vụn, càng tăng thêm ý khẩn cầu.
Hoắc Chiêu Lâm thất thần trong giây lát, cuối cùng vẫn mềm lòng: “Để tôi giúp cậu.”
Hết chương 11.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT