- Vậy sau đó thì sao? Cậu có thân với ai nữa không!
- Tớ sợ họ sẽ bỏ tớ như ba mẹ tớ bỏ rơi tớ!
Câu nói của cậu ấy làm tôi có chút thấy tủi thân. Tôi không thuộc loại nhiều chuyện nhưng khi nghe đến ba mẹ bỏ cậu ấy, tôi cũng hiểu ra được nhiều điều cậu ấy phải gánh chịu. Không lẽ cậu ấy cũng như tôi ư?. Bị ba mẹ bỏ rơi, họ hàng không nuôi nấng?. Tôi có chút tò mò trong đầu nên hỏi nhỏ.
- Vậy ba mẹ cậu ly hôn rồi à?
- Ừ. Hơn hai năm rồi, tớ không đi theo ai cả! Họ bỏ tớ và không còn liên lạc với tớ nữa, tớ tự lập vào năm lớp 10 cơ!_Cô mỉm cười nhìn tôi.
Cậu ấy còn kể cho tôi nghe, cậu ấy sống một mình trong căn nhà nhỏ, tuy không đầy đủ nhưng cũng không thiếu thốn về mặt gì cả. Nói chung là đủ để sống một cuộc sống tầm trung. Tuy cô ấy bước chân ra ngoài đời trước tôi, và có được một căn nhà riêng nhưng có một điểm tương đồng rằng chúng tôi không sợ cực khổ, chúng tôi bị ba mẹ bỏ rơi và chúng tôi biết tự lực gắn sinh. Tôi cũng không hỏi rằng lý do họ chia tay là gì... Nhưng cũng đơn giản là vì muốn giải thoát cho nhau...
Chúng tôi trò chuyện rất lâu, tôi và cô cũng có chút thân thiết và thông hiểu nhau rất nhiều. Tôi kể cho cô nghe về câu chuyện giống như cô, cũng bị ba mẹ bỏ rơi và được bố "từ". Nhưng tôi thì được mẹ đem về ở trong biệt thự. Lại còn sống chung với cha dượng và một người anh trai bằng tuổi. Quả thật là một câu chuyện đáng thú vị để nói. Tô Mịch chớp chớp đôi mắt tinh anh nhìn tôi hỏi trong sự ồn ào náo nhiệt của sân trường.
Một lúc sau, đám bạn tôi học cùng lớp chạy lại bên chỗ tôi đang ngồi. Bỗng chào hỏi nhanh nhẹn sau bao nhiêu lâu không gặp, một đứa trong đám tôi thấy gái xinh ngồi kế bên nên đẩy vai tôi hỏi thăm.
- Lam Nhi đi nước ngoài rồi, tháng trước nó nói với tao sẽ ra nước ngoài định cư rồi đi học ở bển!
Một câu trả lời của cậu ta dập tắt bao nhiêu hy vọng lóe lên trong đầu tôi. Tôi thần người ngồi đó chỉ biết im lặng không nói gì. Tiểu Hoa ngồi kế bên tôi bất giác chỉ trích Lam Nhi thẳng thừng.
- Không hiểu Nhi nó còn xem mày là bạn hay không! Đến cả một tin nhắn cũng thèm nhắn cho mình, đến cả một cuộc gọi cũng không gọi cho mày! Được đi qua Mỹ định cư là không thể gọi cho bạn bè được hay sao?.
- Tao còn tưởng mày sẽ biết sớm hơn tụi tao nữa chứ!_Tư Thục lắc đầu thay cho tôi.
Tôi vội nói nhanh.
- Tao không có điện thoại nên chuyện nó không liên lạc với tao là điều hiển nhiên!
- Hả? Điện thoại mày đâu?
- Tao không muốn xài!_Tao cười mỉm.
- Tại sao vậy?_Tô Mịch ngồi kế bên hỏi nhỏ.
- Vì không thích thôi, lúc trước mình rất thích xài điện thoại nhưng do sự cố nhỏ nên không muốn dùng tới nó nữa!
Khi chuông báo reo lên, chúng tôi vội vào lớp...
Đang thẩn thờ ngồi nghe giáo viên sắp chỗ cho những người còn thiếu, thì tôi lại nghe được thanh âm quen thuộc trong lòng. Bất giác tôi quay người sang phía cửa vào, đoán không bao giờ sai chính là hắn...
- Cậu ấy sao rồi? Tao còn chưa hỏi cậu ấy định cư ở đâu? Bên Mỹ hay Úc? Cậu ấy có liên lạc với mày không?_Tao trông chờ.
Nó nhanh nhẹn đi đến rồi ôm chằm lấy vai tao rồi nói khẽ. Đưa đôi môi đến phía đôi tai tôi rồi nói giọng nhỏ, giọng nói lí nhí được truyền qua bên tai.
- Lam Nhi chết rồi!
Tôi nghe thế thì đẩy nó ra, có chút không tin. Nhíu cặp chân mài lại rồi quát to.
- Mày điên à? Ăn nói gì vậy?.
- Tao không có nói láo, Lam Nhi chết rồi! Bộ không cập nhật tin tức chuyến bay do phi công hạ cánh lỗi, chuyến bay sang Mỹ với hơn 200 người chìm trong biển lửa rồi à? Đã hơn 1 tháng cậu ấy chết rồi!
Tao đứng như trời trồng, mở to cặp mắt nhìn nó đang nói với giọng bất lực. Tôi không hiểu, thực sự không muốn tin đó là sự thật. Tôi bật cười, quát lớn.
- Mày nói dối! Lam Nhi chưa chết, cậu ấy đang ở Mỹ, giỡn vậy không vui đâu!
Nói xong tôi vẫn cười như không tin chuyện đó có thể xảy ra. Sao có thể như vậy chứ? Tôi còn chưa liên lạc, chưa được nhìn mặt cậu ấy kia mà...Nó lạnh lùng, mở toang cái cặp ra rồi cầm cái điện thoại đưa cái bản tin vào ngày 15/6 đưa tôi coi. Về hình ảnh chiếc máy bay trắng đang chìm trong biển lửa...Tôi lắc đầu, khóe mắt cay cay nhìn nó. Nó nói bằng giọng nghiêm nghị.
- Lúc nó sắp đi qua Mỹ, nó có liên lạc với tao hỏi rằng tại sao không thể liên lạc với mày? Còn đến nhà thì nhà của mày đã bán cho người khác! Tao cũng không biết mày đi đâu, tất cả thông tin tìm kiếm mày đều là vô vọng! Vậy rốt cuộc...trong khoảng thời gian đó mày còn xem nó là bạn nữa hay không?
- ...Lam Nhi chưa chết...
- Có muốn tao dẫn mày đi thăm mộ nó không?_Tư Thục quát lớn.
- Không phải...Không!
- Đó là sự thật, tao biết bây giờ mày rất sốc. Nhưng nghe tao nói này, mày phải mạnh mẽ!
- Mạnh mẽ? Tao phải mạnh mẽ được bao lâu nữa??
Tao khẽ bất giác cười trong đau đớn, nỗi đau thể xác tinh thần lần này rất lớn. Muốn không tin nhưng lại không thể, sự thật phơi bày ngay trước mắt. Tại sao lại đối xử với tôi như thế? Tại sao lại tước đi người tôi muốn gặp ngay bây giờ. Lấy đi tất cả, lúc trước gia đình của tôi,là hắn...Bây giờ lại là Lam Nhi?. Khóe mắt tôi đỏ hoe, nụ cười trên môi thể hiện sự gượng gạo của bản thân. Nước mắt tôi vội tuôn trào ra ngoài. Tôi ngồi gục xuống nền đất như cảm thấy không còn chút sức lực nào nữa, mọi thứ xung quanh tôi như tối sầm lại, âm thanh ù đến tai không nghe thấy gì cả...