CHƯƠNG 522: CƠ HỘI LẤY LÒNG BÀ CHỦ
Mạc Đình Kiên lạnh lùng liếc nhìn Phó Đình Tây, Phó Đình Tây hơi gục đầu xuống, dáng vẻ không thể nghiêm túc hơn nữa, giống như những lời ấy không phải anh ta nói.
Trông anh ta rất bình tĩnh.
Nhưng Hạ Diệp Chi vẫn chú ý tới nắm tay siết chặt của Phó Đình Tây.
Hạ Diệp Chi cười khẽ, cô còn nghĩ rằng tố chất tâm lý của Phó Đình Tây đã tốt tới mức không sợ Mạc Đình Kiên nữa.
Mạc Đình Kiên đứng phía sau Hạ Diệp Chi, một tay chống lên mặt bàn, tư thế này trông như ôm Hạ Diệp Chi vào ngực.
Anh vươn ngón tay gõ lên mặt bàn hai cái, nhắc nhở Hạ Diệp Chi: “Ký đi.”
Hạ Diệp Chi nào dám ký.
Phó Đình Tây là luật sư nổi danh của Thành phố Hà Dương, cũng là luật sư cá nhân ngầm cam kết của Mạc Đình Kiên, có hiệu quả pháp luật và lợi ích.
Công ty nhà họ Mạc lớn như thế, Mạc Đình Kiên lại làm như trò đùa, nói cho là cho cô.
Vốn cô không có ý định gì với nhà họ Mạc, giờ Mạc Đình Kiên chắp tay đưa nhà họ Mạc cho cô, cô lại càng không dám.
Hạ Diệp Chi không biết khuyên anh thế nào, cau mày gọi tên anh: “Mạc Đình Kiên!”
Mạc Đình Kiên nhướn mày, trầm giọng nói: “Thời gian của Phó Đình Tây quý giá, em nấn ná thêm một phút đồng hồ, anh phải đưa anh ta nhiều thêm tiền một phút, chúng ta còn phải nuôi Hạ Hạ, tiết kiệm chút đi.”
Giọng điệu anh trông rất thành thật, cứ như thật tình so đo chút tiền ấy.
Hạ Diệp chi biết, anh đang đùa cô.
Lúc này rồi anh còn có tâm trạng trêu cô.
“Mạc Đình Kiên, chữ này em sẽ không ký, Công ty nhà họ Mạc là gia nghiệp của nhà họ Mạc, sao anh cứ làm như trò đùa, nói cho là cho em thế?”
Mạc Đình Kiên dường như cảm thấy biểu cảm của cô rất thú vị, cười nhạt nói: “Đây không phải trò đùa, là sính lễ anh đưa cho em.”
Hạ Diệp Chi sửng sốt, một lúc lâu mới nói được.
Cô hắng giọng, hỏi anh: “Anh không sợ sau này em thay lòng đổi dạ à? Mang tiền bạc đi, cùng người đàn ông khác cao chạy xa bay?”
“Ồ? Anh nhớ rõ trước kia em từng nói một câu.” Mạc Đình Kiên hơi dừng lại, sau đó mới thong thả nói: “Cả thành phố Hà Dương không có người đàn ông nào so đo tiền đồ được với Mạc Đình Kiên?”
Hạ Diệp Chi đã sắp quên chính cô từng nói những lời ấy.
Thời gian trôi qua, lúc cô nói những lời ấy là nói trước mặt cánh truyền thông.
Không ngờ chuyện lâu thế rồi mà anh còn nhớ rõ.
Mạc Đình Kiên lên tiếng, kéo cô ra từ trong trí nhớ: “Giờ anh hỏi em, em bây giờ cảm thấy cả thành phố Hà Dương có người đàn ông nào cũng có tiền đồ như anh chưa?
Đáp án của cô cũng giống như năm đó.
“Không có.”
“Khụ!”
Phó Đình Tây bị coi như bối cảnh ho một tiếng, ý muốn cho hai người kia chú ý, chứng tỏ sự tồn tại của mình.
Anh ta không phải tới nơi đây xem đôi vợ chồng son hồi tưởng quá khứ.
Hạ Diệp Chi lúc này mới nhớ ra, trong phòng còn một người nữa.
Cô trừng mắt liếc nhìn Mạc Đình Kiên, quay đầu nhìn về phía Phó Đình Tây.
Phó Đình Tây thở dài: “Muốn tôi hôm khác lại đến không?”
Đáp án của Mạc Đình Kiên là, lại nhét bút vào tay Hạ Diệp Chi.
“Anh đói rồi, nhanh lên.” Mạc Đình Kiên nói xong, đi sang bên kia ngồi xuống, cùng ký tên với Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi vẫn không làm gì.
Mạc Đình Kiên ra vẻ hung ác nhìn cô: “Nếu không ký thì không cho em gặp Hạ Hạ!”
“.…..” Hạ Diệp Chi co giật khóe miệng, cảm thấy Mạc Đình Kiên có đôi khi ngây thơ đến mức nhàm chán.
Phó Đình Tây cũng ngồi xuống, bắt đầu sửa sang văn kiện.
……
Văn kiện cần ký tên rất nhiều, ký cho tới khi nào xong mới thôi, đã gần hết.
Họ ký xong một đám chữ, Phó Đình Tây rời đi.
Trước khi Phó Đình Tây đi, Hạ Diệp Chi mời anh ta ở lại cùng ăn bữa cơm.
“Cảm ơn ý tốt, tôi còn rất nhiều chuyện phải xử lý, để lần sau đi, nếu bà Mạc tự xuống bếp……”
Lời anh ta còn chưa nói hết, Mạc Đình Kiên đã cầm quyển sách bên tay ném Phó Đình Tây: “Cậu có thể mơ đẹp.”
Phó Đình Tây né tránh hung hiểm, dùng cách nói đặc biệt chính trực mách lẻo Hạ Diệp Chi: “Cô xem, cậu ta đối xử với tôi thế đấy, tôi đâu dám ăn cơm với cậu ta.”
Anh nói xong, ngay lúc Mạc Đình Kiên chuẩn bị phát hỏa, nói một tiếng: “Tạm biệt”, sau đó cầm theo túi công văn vội vàng rời đi.
Hạ Diệp Chi nhìn cửa căn phòng đóng lại, rồi quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên: “Anh không khách sáo với họ chút nào được à?”
“Anh không khách sáo với họ, họ vẫn bám dính vào, anh mà còn khách sáo với họ, không phải đuôi họ vểnh lên trời hết à?” Giọng Mạc Đình Kiên còn rất chân thành.
Hạ Diệp Chi không còn lời nào để nói.
Hai người đi ăn cơm.
Hai người cùng đi xuống thang máy, lúc Mac Đình Kiên nắm tay Hạ Diệp Chi bước ra ngoài thang máy, mấy cô đứng trước sân khấu nhìn chòng chọc.
Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn thoáng qua, nhíu mày.
Mấy người quầy lễ tân thu lại ánh nhìn, cung kính chào hỏi: “Tổng Giám đốc.”
Ánh mắt Mạc Đình Kiên lướt theo thứ tự, sau đó mới lạnh giọng nói câu: “Còn gì nữa?”
Mấy người nhìn nhau, qua mấy giấy mới hiểu ra ý Mạc Đình Kiên.
Các cô cùng cúi đầu về phía Hạ Diệp Chi: “Cô Hạ.”
“Ha!” Mạc Đình Kiên nghe thế, cười lạnh một tiếng.
Anh hù như vậy, dọa mấy cô trước quầy lễ tân sợ chết khiếp.
Hạ Diệp Chi kéo tay anh, ý bảo anh bỏ đi.
Vốn cũng không phải chuyện lớn gì, sao còn phải so đo cái xưng hô.
Trong đó có một cô gái rất sắc sảo, lập tức gọi: “Chào mợ chủ!”
Mấy cô gái khác thấy sắc mặt Mạc Đình Kiên tốt hơn chút, vội vàng theo sau gọi một câu: “Chào mợ chủ”.
Sắc mặt Mạc Đình Kiên tươi hắn, nắm tay Hạ Diệp Chi đi mất.
Ra ngoài Công ty nhà họ Mạc, Hạ Diệp Chi cúi đầu nhìn thoáng qua tay Mạc Đình Kiên nắm tay cô, hơi thất thần.
Hình như đây là lần đầu tiên cô với Mạc Đình Kiên công khai xuất hiện ở Công ty nhà họ Mạc.
Lên xe, Hạ Diệp Chi hỏi anh: “Chuyện tin tức, sau này giải quyết thế nào?”
“Cứ giải quyết như thế đi.” Mạc Đình Kiên đeo dây an toàn, rồi cúi ngươi giúp Hạ Diệp Chi đeo.
Hạ Diệp Chi biết anh muốn làm gì, lên tiếng từ chối nói: “Tự em làm.”
“Không để cho anh có cơ hội lấy lòng bà chủ à?” Mạc Đình Kiên một tay vươn ra sau lưng ghế dựa của Hạ Diệp Chi, tay kia vòng ra chỗ cửa xe, đôi mắt híp lại, thấp giọng hỏi cô.
Không gian trong xe vốn nhỏ hẹp, Hạ Diệp Chi bị vây trong lồng ngực của anh, bỗng chốc không phản ứng kịp: “Hả…… Lấy lòng?”
“Em nói xem lấy lòng thế nào đây?” Mạc Đình Kiên nói chuyện, cúi đầu hôn lên tai cô.
Chỉ là một nụ hôn thoáng qua, mới chỉ chạm nhẹ, nhưng đã khiến Hạ Diệp Chi cảm thấy sợ run.
Cô rùng mình, sau đó rụt lùi: “Đứng đắn lên.”
“Bây giờ anh là nhân viên của em mà, người phát lương cho anh là em, anh lấy lòng bà chủ của anh, hy vọng bà chủ của anh cho anh thêm tiền lương, không phải chuyện đứng đắn à?”
Mạc Đình Kiên nói rõ ràng rành mạch, nhưng nghe vào trong tay Hạ Diệp Chi, có cảm giác như mình đang bị sửa lung.