CHƯƠNG 521: ĐỪNG LÃNG PHÍ THỜI GIAN

Thẩm Lệ nóng tính, lúc này đã bắt đầu mắng Mạc Đình Kiên.

Hạ Diệp Chi có chút dở khóc dở cười: “Cậu nghe tớ nói xong đã!”

“Được được được, cậu nói nốt đi.” Thẩm Lệ đương nhiên không có hứng thú với những gì cô sắp nói, lắc ly trong tay nghiêng ngả.

Hạ Diệp Chi vội vàng nói: “Anh ấy nói, muốn cho mình Mạc thị .”

“Gì? Cho cậu Mạc thị ?” Thẩm Lệ lặp lại một lần vẫn không cảm thấy gì.

Nửa giây sau, hình như cô ấy đã phát hiện ra gì đó trong lời Hạ Diệp Chi, mới chợt phản ứng kịp, chợt nắm lấy tay của Hạ Diệp Chi: “Cậu nói cái gì, cậu lặp lại lần nữa?”

Hạ Diệp Chi nói lại một lần: “Mạc Đình Kiên nói, muốn đem Mạc thị cho mình.”

Thẩm Lệ há to miệng, sau đó cảm thấy hơi ngại, khép miệng mình lại.

Thẩm Lệ trừng mắt, giọng nói run rẩy: “Ông chủ lớn nói vậy thật à?”

“Thật. . .” Hạ Diệp Chi gật đầu.

“Mạc. . . Mạc thị. . .” Thẩm Lệ lắp bắp lấy điện thoại ra: “Mình muốn tra thử xem giá trị hiện tại của Mạc thị .”

Ai cũng biết Mạc thị giàu, nhưng giàu bao nhiêu thì không ai biết.

Hạ Diệp Chi ghét bỏ liếc mắt nhìn Thẩm Lệ: “Cậu có biết bây giờ trên mặt cậu đang viết mấy chữ ‘Tôi thích tiền, tôi rất thế lực’ sao?”

“Làm gì có ai không thích tiền? Mình chưa từng không thích tiền.” Thẩm Lệ nghĩ đến gì đó, chợt ngẩng đầu nhìn cô: “Có câu nói gặp mặt chia đôi, đến lúc đó cậu không cần chia một nửa cho tớ. Chỉ cần cậu đập tài nguyên vào mặt tớ là được, để cho tớ tung hoành trong giới giải trí!”

Hạ Diệp Chi nghe thế, cố ý nói: “Nếu cậu thật sự muốn tung hoành trong giới giải trí, chỉ cần nói với Cố Tri Dân một tiếng không phải là được sao?”

Thời thế này của minh tinh ỷ mình có lưu lượng mà hống hách, hầu hết những người nhanh chóng nổi tiếng đều dựa vào lưu lượng, bởi vì … cái này rất dễ.

Mà vừa hay Thẩm Lệ muốn làm diễn viên.

Diễn viên thì phải dựa vào thực lực, cho nên cứ từ từ mà nổi.

Truyền thông Thịnh Hải do Cố Tri Dân nắm giữ, đương nhiên sẽ nâng Thẩm Lệ lên, nhưng Thẩm Lệ không nhận kịch bản lưu lượng, chỉ nhận kịch bản mà mình thích.

Thẩm Lệ giả bộ tức giận vén tay áo: “Hạ Diệp Chi, cậu muốn đánh nhau đúng không?”

Cuối cùng, cô ấy còn nói: “Cậu và Cố Tri Dân lại không giống nhau, cậu mà giàu thì tớ cũng giàu, tớ ăn của cậu, mặc của cậu, dùng của cậu, tớ sẽ chẳng thấy có gánh nặng tâm lý nào cả.”

“Tớ có thể giúp cậu nói với Mạc Đình Kiên một tiếng, như vậy thì cậu không cần lo lắng bản thân thiếu nợ Cố Tri Dân.”

“Nói đùa, kịch bản chọn diễn xuất, đủ tiền sống thôi mình cũng rất thỏa mãn.”

Thẩm Lệ kéo chuyện chính về: “Ông chủ nói thế thật à? Anh ấy thật sự muốn đem Mạc thị cho cậu?”

“Ừ.”

“Vậy cậu dám nhận không?”

Hạ Diệp Chi cứng một chút, vô cùng thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Không dám.”

“Ha ha ha ha ha ha. . .” Thẩm Lệ cười đến gập cả người: “Sợ thật! Cho cậu cậu cũng không dám nhận ha ha ha ha!”

“Tớ không biết kinh doanh, Mạc thị mà rơi vào tay tớ, không tới ba năm nữa là sụp luôn.”

“Ba năm? Cậu coi trọng bản thân quá đấy.”

Hạ Diệp Chi: “. . .”

Thẩm Lệ cười xong, vỗ vai cô: “Nhưng mà ông chủ cũng hào phóng đấy, đến cả công ty cũng cho cậu được, nhưng tớ vẫn cảm thấy khó tin. . .”

“Anh ấy nghiêm túc, còn bảo tớ mai tới Mạc thị nữa chứ.” Hạ Diệp Chi mệt mỏi đi đến dựa người vào ghế: “Sao tớ dám đi chứ, mai anh ấy muốn tớ đi, nhất định là để tớ ký tên. Tớ không biết nên kết thúc chuyện này như nào.”

“Không phải đâu? Sao mà làm thủ tục nhanh thế được? Có lẽ là cậu suy nghĩ nhiều?”

“Không thể, Mạc Đình Kiên nói một không hai, chưa bao giờ nói dối tớ.”

Thẩm Lệ: “. . .” Cảm giác lạnh lẽo bị nhét thức ăn cho chó.

“Cậu có biết câu cậu vừa nói, vào tai của một con người độc thân như tớ, chói tai thế nào không?”

Thẩm Lệ nghiêng đầu nhìn cô: “Sao phải kết thúc chuyện này? Anh ấy cho thì cậu cứ nhận thôi, nói không chừng cậu nhận Mạc thị, anh ấy còn cảm thấy an toàn ấy chứ.”

“. . .”

Thấy Thẩm Lệ càng nói càng thái quá, Hạ Diệp Chi thay đổi trọng tâm câu chuyện.

. . .

Ngày hôm sau, Thời Dũng gõ cửa nhà Hạ Diệp Chi.

“Mợ chủ, cậu chủ sai tôi đến đón cô đến Mạc thị .”

“Chờ tôi một chút.”

Hạ Diệp Chi xoay người cầm áo khoác, cùng Thời Dũng đi tới Mạc thị .

Ngày hôm nay cô vẫn đi vào từ cửa chính Mạc thị .

Lúc đi vào, cô vẫy tay với lễ tân, mỉm cười hiền hòa: “Tôi lại tới rồi đây.”

Thế mà mấy người đó lại cúi đấu nơm nớp lo sợ không dám nhìn cô.

Sợ cô thế sao?

Chỉ là bởi vì Mạc Đình Kiên tự mình xuống đón cô.

Nụ cười trên mặt Hạ Diệp Chi nhạt dần, ngày hôm qua những người này còn châm chọc khiêu khích cô, mà Mạc Đình Kiên chỉ tự mình đến đón cô một tí, thế mà đã làm mấy người này ngậm miệng vào rồi.

Uy lực của cậu lớn nhà họ Mạc đúng là không thể đùa được.

Hạ Diệp Chi đi qua người họ rồi, bọn họ mới dám ngẩng đầu lên.

Một trong số những người ở quầy lễ tân nhỏ giọng hỏi: “Đi rồi à?”

“Ừ.”

“Làm tôi sợ muốn chết.”

“Ngày hôm qua nói chuyện với trưởng phòng, còn tưởng mất việc rồi cơ. . .”

“Ai mà biết Tổng GIám đốc thật sự ở cùng Hạ Diệp Chi. . .”

. . .

Đến phòng làm việc của Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi nhìn thấy Phó Đình Tây đã lâu không gặp.

Phó Đình Tây vẻ mặt tươi cười nhìn cô: “Cô Mạc.”

Bởi vì lâu lắm không gặp Phó Đình Tây, Hạ Diệp Chi suy nghĩ một lúc, mới nhớ ra anh ta là ai.

Cô khẽ vuốt cằm nhìn Phó Đình Tây: “Luật sư Phó.”

Lúc Hạ Diệp Chi đi tới, phát hiện trên bàn làm việc đã bày đầy các loại văn kiện.

Mạc Đình Kiên đứng dậy, đẩy ghế đến phía sau Hạ Diệp Chi, dí cô ngồi xuống ghế.

“Những thứ này đều là cần Hạ. . .” Phó Đình Tây còn chưa nói hết, đã bị đôi mắt lạnh băng của Mạc Đình Kiên quét tới.

Anh đẩy mắt kính của mình một cái, che giấu biểu cảm cứng nhắc trong giây lát của mình, cực kỳ tự nhiên nói: “Những thứ này đều là văn kiện cần mợ Mạc là cô ký tên.”

Hạ Diệp Chi nhìn sơ qua một chút, tất cả đều là giấy tờ chuyển nhượng quyền sở hữu.

Giống như cô đoán, Mạc Đình Kiên thực sự mất một ngày để chuẩn bị kĩ tất cả những thứ này, ngày hôm nay chính là để cho cô đến ký tên.

Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiên, trong giọng xen lẫn tâm tình khác, nghe có chút sắc bén: “Mạc Đình Kiên anh điên rồi!”

Mạc Đình Kiên chỉ đưa bút tới trước mặt cô.

Tố chất tâm lý của Phó Đình Tây khá tốt, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời Hạ Diệp Chi nói. Bắt đầu giải thích nội dung từng tài liệu cho cô.

Hạ Diệp Chi đưa tay đỡ trán, quay đầu nhìn về phía Phó Đình Tây: “Luật sư Phó, phiền anh chờ một chút, tôi muốn nói chuyện với Mạc Đình Kiên đã.”

“Tôi khuyên cô Mạc là đừng phí thời gian khuyên cậu ta làm gì, chẳng bằng nhanh chóng kí xong đống văn kiện này, tôi cũng xong việc sớm một chút.” Phó Đình Tây trên mặt mang nụ cười thương hiệu: “Dù sao, như lời cô vừa nói, cậu ta đã điên rồi. Người điên không hiểu lời người bình thường nói đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play