Cố Mãn Mãn nghe thấy vậy thì liền lên tinh thần: “Em tin chị, chị Tiểu Lệ.”
Thẩm Lệ không nói gì nữa.
Qua một lát sau, hai người mới chuẩn bị rời khỏi.
Sau khi lên xe, Thẩm Lệ ngồi ở hàng ghế sau, Cố Mãn Mãn thì lái xe ở đằng trước.
Thẩm Lệ nhìn lên trước một cái, rồi giả vờ hờ hững lên tiếng hỏi: “Cố Mãn Mãn, trước đây em có biết tôi sao?”
“Biết chứ, trước đây em…” Cố Mãn Mãn như là đột nhiên hiểu ra là Thẩm Lệ đang hỏi cô, cô ngừng lại một lát rồi mới tiếp tục nói: “Chắc chắn là phải biết rồi, chị đang nổi tiếng mà, em theo chị chắc chắn sẽ kiếm được không ít tiền đó.”
“Có thể là bây giờ nổi, cũng có thể là sẽ hết thời thôi, không phải sao?” Thẩm Lệ lười biếng dựa lưng ra sau.
Cố Mãn Mãn khởi động xe: “Hừm hừm hừm, sẽ không có đâu, chị sẽ nổi tiếng hoài hoài luôn!”
“Em còn tin tưởng tôi hơn cả bản thân tôi nữa.”
Cố Mãn Mãn cười ‘hăng hắc’ hai tiếng: “Dạ đúng vậy.”
…
Hôm nay về Thịnh Hải, chủ yếu là vì Thẩm Lệ đã đổi người quản lý mới nên phải lên kế hoạch lại, điều này đòi hỏi một cuộc họp để thảo luận.
“Chị Tiểu Lệ, em đi đỗ xe, lập tức đến ngay.” Cố Mãn Mãn quay đầu lại nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ gật đầu: “Ừm.”
Sau khi xuống xe, Thẩm Lệ từ từ bước vào trong, vừa đi vừa đợi Cố Mãn Mãn tới.
Trợ lý tài xế trước đây của cô cũng là do Trình Hân tìm, Trình Hân không làm người quản lý của cô nữa thì người trợ lý tài xế đó cũng theo Trình Hân đi rồi, nhất thời cũng khó tìm được một tài xế mới thích hợp nên chỉ đành vất vả cho Cố Mãn Mãn vậy.
Thẩm Lệ vừa đi tới cửa lớn Thịnh Hải thì đã nghe thấy một tiếng xe hơi ở phía sau.
Một chiếc xe bảo mẫu màu trắng xông thẳng về phía cô, cô đứng tại chỗ không tránh không né, trên gương mặt không có một tia sợ hãi nào.
Nhưng còn Cố Mãn Mãn vừa đi đỗ xe về thì sợ đến không còn chút hồn phách nào.
“Chị Tiểu Lệ, chị mau tránh đi!”
Thẩm Lệ vẫn đứng tại chỗ không động đậy, chiếc xe bảo mẫu đó đột ngột dừng lại ở nơi cách cô khoảng 10 cm, tiếng xe thắng gấp vang lên một tiếng động chói tai.
“Không sao chứ?” Trái tim của Cố Mãn Mãn như muốn xông lên cả cuống họng rồi.
Thẩm Lệ còn chưa kịp lên tiếng thì cửa xe bảo mẫu đã được mở ra, một cô gái bước xuống trước. Thẩm Lệ có biết người này, cô ta là trợ lý của Tiêu Văn.
Sau khi trợ lý bước xuống thì mới dìu Tiêu Văn xuống xe.
Cố Mãn Mãn thấy vậy thì nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Người này là ai vậy, thật là phô trương quá đi.”
Sau khi xuống xe, Tiêu Văn sửa sang lại chiếc đầm của mình xong thì mới giả vờ ngạc nhiên nhìn qua Thẩm Lệ: “Là chị Thẩm sao? Thật ngại quá, tài xế của tôi lái xe hơi cẩu thả, không làm chị sợ chứ?”
“Một tài xế lái xe cẩu thả như vậy, tôi khuyên cô Tiêu vẫn nên đuổi việc đi thì hơn, hôm nay suýt chút tông trúng tôi, nói không chừng ngày mai lại trực tiếp bay thẳng xuống cầu vượt cũng nên, cô chết một mình thì là chuyện nhỏ, nhưng nếu liên lụy người qua đường thì đó là lỗi của cô rồi.”
Trên gương mặt của Thẩm Lệ không hề có một tia tức giận nào cả, bộ dạng ung dung lãnh đạm của cô giống như là đang tốt bụng nhắc nhở Tiêu Văn vậy.
Tiêu Văn mới nãy chính là cố ý kêu tài xế trực tiếp lái xe đến chỗ của Thẩm Lệ, hòng thị uy với cô, nhưng ả điên Thẩm Lệ này, vậy mà lại ung dung đứng ở giữa đường không chịu tránh ra.
Không những như vậy mà Thẩm Lệ còn cất giọng mỉa mai cô ta nữa chứ.
Bây giờ không giống như trước đây nữa, bây giờ cô ta là bạn gái trên danh nghĩa của Cố Tri Dân, nhưng Thẩm Lệ vẫn còn xem thường cô ta.
Thẩm Lệ dựa vào đâu mà xem thường cô ta chứ!
Tiêu Văn sơ ý liếc nhìn thấy có vài nghệ sĩ cùng công ty đang đi tới, cô ta âm thầm tính toán một lát, sau đó cắn răng và nói với vẻ mặt ủy khuất: “Chị Thẩm, hôm qua em giúp chị quay quảng cáo là bởi vì chị bị sốt phải nằm viện, em biết trong lòng chị khó chịu, nhưng chị cũng không nên rủa em chết như vậy chứ, em vẫn coi chị là thần tượng của em mà…
………