Thẩm Lệ càng cười thì càng không thể kìm lại được nữa, khiến cho Cố Mãn Mãn được một phen hú vía, cô cẩn thận dè dặt cất giọng hỏi: “Chị… cười gì vậy?”
Bị người ta giành công việc rồi mà còn cười được như vậy, cái này có gì mà vui chứ, không lẽ nào là sốt đến hư não rồi?
“Chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi.” Thẩm Lệ miễn cưỡng ngưng lại nụ cười, sau đó cô đứng dậy rồi đi về phía giường bệnh: “Nếu đã không có việc làm thì tôi ngủ tiếp đây.”
Thẩm Lệ nằm xuống giường nghỉ ngơi, để lại Cố Mãn Mãn ngồi ở bàn ăn với khuôn mặt ngơ ngác.
Một lúc lâu sau, cô mới dọn dẹp những hộp đồ ăn trên bàn rồi đi ra ngoài.
Trong phòng lại yên tĩnh trở lại, yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng thở của mình.
Thẩm Lệ kéo chiếc chăn xuống một chút, để lộ một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của người bệnh.
Lúc còn ở công ty quản lý đầu tiên, cô đã từng tranh giành công việc với người khác qua rồi, nhưng những công việc đã tới tay cô chưa bao giờ bị cướp đi mất.
Nhưng người đầu tiên cướp đi công việc khi nó đã tới tay của cô, lại chính là Cố Tri Dân.
Chẳng lẽ không buồn cười sao?
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy cực kỳ buồn cười.
…
Sáng sớm ngày hôm sau
Thẩm Lệ đứng trước gương, nhìn vào bản thân vẫn còn nhợt nhạt của mình ở trong gương, cô khẽ tặc lưỡi ‘chậc’ một tiếng rồi bắt đầu trang điểm.
Cô có chút bức bối khó chịu nên chỉ qua loa dậm dậm phấn, trang điểm thật nhẹ.
Thẩm Lệ là một diễn viên có khả năng biến hóa rất đa dạng.
Chỉ nói đến tướng mạo của cô, lúc trang điểm đậm, cho dù là ở giữa một rừng hoa xúng xính khoe sắc của giới giải trí, sự xinh đẹp diễm lệ của cô cũng có thể khiến người ta vừa nhìn là đã thích, khí phách lẫm liệt, vô cùng rung động lòng người.
Lúc trang điểm nhạt hoặc là để mặt mộc thì lại vô cùng yếu đuối và đơn thuần.
“Chị Tiểu Lệ, em vào nha?”
Phía cửa truyền đến thanh âm của Cố Mãn Mãn.
Thẩm Lệ quay người lại đi ra ngoài: “Tới sớm vậy.”
“Hôm nay là ngày đầu tiên em đến làm việc, đương nhiên là phải đến sớm một chút rồi.” Cố Mãn Mãn vừa nói vừa đặt đồ ăn trong bịch lên bàn.
Thấy Thẩm Lệ đang đi tới đây, Cố Mãn Mãn lại nói: “Chị Tiểu Lệ, chị ăn xong thì em sẽ trang điểm cho chị, sau đó chúng ta sẽ đến công ty.”
“Tôi đã trang điểm xong rồi.” Thẩm Lệ ngồi xuống, nhìn những món ăn sáng trên bàn, cô liền liền kinh ngạc đưa mắt nhìn qua Cố Mãn Mãn một cái.
Thật trùng hợp, đồ ăn sáng mà người quản lý mới đi làm ngày đầu tiên này mua đến đều là những món cô thích ăn.
“Em không biết chị thích ăn gì nên em đã tùy tiện mua trên đường thôi, cũng không biết chị có thích không nữa.”Cố Mãn Mãn xoắn xuýt bàn tay mình, thanh âm có chút ngượng nghịu.
“Cảm ơn, nhưng mà sau này không cần mua đồ ăn sáng cho tôi đâu, tôi cũng không hay ăn sáng.”
Nhưng hôm nay Cố Mãn Mãn mua cho cô cũng chính là tấm lòng của cô ấy, nên Thẩm Lệ mới cầm đũa lên ăn.
“Không ăn sáng là không được đâu, như vậy không có tốt cho sức khỏe.”
Cố Mãn Mãn ngồi xuống đối diện Thẩm Lệ, cô đưa mắt đánh giá Thẩm Lệ một cái rồi cất giọng không tán đồng nói: “Chị Tiểu Lệ, chị trang điểm như vậy là không được đâu, chị phải trang điểm đậm lên, kiểu khí phách í, chính là cái kiểu mà lần trước chị tham gia đêm tiệc Thời Thượng KT đó, đẹp và mê người đến chết đi được, hôm nay về công ty nhất định sẽ gặp phải Tiêu Văn đã giật công việc của chị, cho nên chúng ta nhất định sẽ đàn áp cô ta! Đàn áp như kiểu giẫm ở dưới chân vậy đó, còn nữa…”
“Cố Mãn Mãn.” Thẩm Lệ không nhịn được mà ngắt lời cô.
Cố Mãn Mãn: “Gì ạ?”
Thẩm Lệ chậm rãi nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm thì em mới vừa tốt nghiệp, mới 23 tuổi thôi.”
“Dạ phải…” Cố Mãn Mãn ngây ngốc nói xong thì mới sực hiểu ra, thế là cô ủy khuất nói: “Chị Tiểu Lệ, chị chê em lải nhải đúng không…”
Thẩm Lệ vô cùng thẳng thắn: “Đúng vậy.”
Cô Mãn Mãn nghe vậy thì cả người càng thêm ũ rủ.
Chẳng qua cũng chỉ là một tiểu cô nương vừa mới tốt nghiệp, nhiệt tình trong công việc, con người cũng không tệ.
Thẩm Lệ liếc nhìn cô một cái: “Yên tâm, tôi có thể đàn áp Tiêu Văn mà không cần trang điểm đậm.”
Dù sao đi nữa, đối thủ chân chính của cô không phải là Tiêu Văn.
Mà là, Cố Tri Dân.
………..