“Vậy thì đi mà tố cáo lên Pháp Quân.” Tôn Kỳ thách thức, không coi ra gì.
“Cần gì phải mất công như vậy, ta sẽ trừng phạt ngươi ngay tại chỗ.” Nguyên Sa nhếch mép cười, khí thế bùng nổ, một vòng chuyển luân dâng lên, bên trên là một cái Phong Chủng, đây không phải bình thường Phong Chủng, mà là Chủng tự nhiên.
“Ngươi chắc chứ!” Tôn Kỳ cười nhạt, sau đầu dâng lên bảy vòng chuyển luân, lửa cháy hừng hực hoàn toàn áp đảo Nguyên Sa.
Nguyên Sa thấy mà tái mặt, ngưng trọng. Hắn trên chiến trường bắt được một cái Phong Chủng, một cái Băng Chủng, nghĩ rằng mình đã rất giỏi. Tôn Kỳ chỉ quanh quẩn Thần giới, cho dù đã có Chủng thì cũng nên là Chủng nuôi. Bởi vậy hắn tự tin có thể ép lại Tôn Kỳ.
Không ngờ! thật không ngờ!
Khoảng cách giữa hắn và Tôn Kỳ càng kéo càng xa.
Tôn Kỳ nhếch mép cười, ánh mắt sắc bén nhìn con phi mã Nguyên Sa đang cưỡi, con thú bắt gặp ánh mắt Tôn Kỳ, đột nhiên sợ hãi chồm lên hý vang. Nguyên Sa loạng choạng, đạp yên ngựa bay lên.
“Súc sinh!” Tôn Kỳ đưa tay một vỗ, đập chết con ngựa.
“Ngươi!” Nguyên Sa ánh mắt khó coi.
“Con súc sinh này muốn tạo phản, ta giúp ngươi giết nó, không cần cám ơn.” Tôn Kỳ vừa cười vừa nói.
Nguyên Sa ánh mắt căm ghét nhìn Tôn Kỳ, các loại suy nghĩ chạy qua trong đầu. Tôn Kỳ trực chỉ nhìn hắn mỉm cười. Cuối cùng, Nguyên Sa hừ lạnh một tiếng, vỗ cánh bay đi.
Tôn Kỳ cười thầm: muốn bắt lỗi ta? ngươi còn chưa đủ tư cách. Ngươi có dám đi méc Pháp Quân? ngươi chắc chắn sẽ không. Vì ngươi là loại người cao ngạo, tự cho thông minh, muốn dựa vào sức mình đường đường chính chính đánh bại tất cả. Chơi với ta? ngươi còn non lắm.
Nhưng mà qua chuyện này cũng cho Tôn Kỳ một lời cảnh báo: cấp bậc quá thấp sẽ bị ức hiếp!
Người ta không có chủ ý ức hiếp nhưng thấy ngươi quá nhỏ bé, cũng tiện chân đạp một cái.
Muốn tự vệ, hắn cần phải nhanh chóng thăng cấp. Cách thăng cấp nhanh nhất là lập đại công.
“Tiểu Thạch!” Tôn Kỳ cất tiếng gọi. Tiểu Thạch nhảy ra ngoài.
“Ngươi kiểm tra xem xung quanh đây có cái gì khoáng thạch.”
“Được!” Tiểu Thạch gật đầu, sau đó cắm đầu chui vào lòng đất.
Tôn Kỳ thì vẫn tiếp tục công việc của mình.
…
Oanh, oanh, oanh! chợt có tiếng nổ vang trời, đội dọn dẹp vội vàng chạy xa. Nham Tinh không ổn định, rất hay có những vụ nổ dung nham, không cẩn thận sẽ bị trọng thương.
Một lúc sau, vụ phun dung nham kết thúc, Tôn Kỳ bay tới. Trên mặt đất là một khối khoáng thạch lớn bằng con bò, Tiểu Thạch đứng bên trên nói:
“Đệ thấy khối đá này rất cứng, có thể là đồ tốt.”
Tôn Kỳ mỉm cười gật đầu.
…
Kết thúc nhiệm vụ, trưởng quan kiểm tra đội dọn dẹp.
Ai hoàn thành nhiệm vụ được 1 điểm công huân, không hoàn thành không có điểm. Đến phiên Tôn Kỳ, hắn ngoài giao ra những mảnh vũ khí tìm được thì cười nói:
“Trưởng quan, ta kiếm được một khối khoáng thạch, có được thưởng thêm không?”
“Lấy ra xem thử.” Trưởng quan lạnh nhạt. Hắn gặp chuyện này thường xuyên. Đám tân binh rất hay nhặt mấy đồ linh tinh rồi cho rằng là bảo vật, ngu ngốc, toàn là đá bên đường, bảo vật đến phiên các ngươi nhặt sao?
Tôn Kỳ phất tay, ném ra khối đá. Ầm! khối đá rớt xuống đánh ra một cái hố to. Mọi người tròn mắt nhìn, khối đá nhìn không lớn vậy mà trầm trọng như vậy, hẳn là đồ tốt.
“Để ta kiểm tra.” Trưởng quan tiến lên, lấy tay làm đao chém xuống.
Oanh! Trưởng quan thu tay, viên đá không một dấu tích, hỏa hoa cũng không có, tay sưng đỏ. Nên biết vị trưởng quan này thế nhưng là tứ dực.
Trưởng quan lại lấy ra một thanh Linh Khí tấn công, vẫn không để lại dấu tích.
“Khối đá này rất cứng, ta cũng không biết là gì, ta sẽ đưa cho luyện khí sư kiểm tra, tạm thời cho ngươi trước 50 điểm công huân.”
Nói rồi vị trưởng quan này phất tay cuốn đi khối đá.
Mọi người xung quanh nghe mà tròn mắt, bọn họ nhận nhiệm vụ này thế nhưng chỉ có một điểm, Tôn Kỳ kiếm được khối đá đã được 50 điểm, nếu sau đó kiểm tra, giá trị tốt, còn có thể thêm điểm.
“Chúc mừng Thẩm học đệ!” một người cười lớn nói.
“May mắn mà thôi.” Tôn Kỳ khiêm tốn.
“Thẩm Văn học đệ, không hổ là Cự Tử, khí vận thật là mạnh. Lần đầu ra chiến trường đã nhặt được bảo vật.”
“Nghe nói Thẩm Văn học đệ còn tu luyện nguyện lực, thứ này thế nhưng có ảnh hưởng đến vận khí một người.”
“Thẩm Văn huynh có song trọng khí vận, thật là ngưỡng mộ. Lần sau Thẩm Văn huynh có đi đâu nhớ dẫn theo tiểu đệ.”
Mọi người cười đùa vui vẻ, chúc mừng Tôn Kỳ, hắn thì hòa nhã đối đáp.
Một lúc sau, trưởng quan dẫn theo một người thân hình to lớn, màu da như đồng, dễ dàng đoán ra là một vị luyện khí sư.
“Chính là tên lính này.” vị trưởng quan chỉ Tôn Kỳ nói.
“Tốt! khối đá kia của ngươi là Trầm Ngâm Diệm Thạch. Ta cho ngươi hai lựa chọn: cống hiến cho quân đội được 100 điểm hoặc là luyện thành vũ khí, bọn ta lấy tiền công một nửa khối đá.”
“Ta lấy 100 điểm.” Tôn Kỳ dứt khoát.
“Ngươi nghĩ kỹ chưa, Trầm Ngâm Diệm Thạch thế nhưng có thể luyện ra Chí Tôn Thần Khí.” vị luyện khí sư này hỏi lại.
“Đã nghĩ kỹ! ta muốn đổi 100 điểm này để lên Nhị Tự.” Tôn Kỳ muốn nhanh chóng thăng cấp, vũ khí với hắn không khó kiếm, hắn có một người thầy, mấy vị sư huynh sư tỷ đều quyền cao chức trọng, lại có một vị lão ca như Trác. Hắn chỉ cần lươn lẹo một chút thì không thiếu đồ tốt.
“Được, vậy ta sửa lại thông tin cho ngươi.” vị trưởng quan đáp.
“Ngươi đưa ta đến chỗ ngươi tìm được viên đá, nếu như đấy là một mỏ, ta thưởng thêm cho ngươi 50 điểm.” vị luyện khí sư nói.
Tôn Kỳ tất nhiên là đồng ý.
Quân hàm trong quân đội từ thấp đến cao gồm có Nhất Tự, Nhị Tự, Tam Tự gọi là lính.
Qua Tam Tự thì sẽ là ngôi sao có vạch bên trái, một vạch là Nhất Tự Tinh Khuyết, rồi Nhị Tự Tinh Khuyết, Tam Tự Tinh Khuyết, gọi là trưởng quan.
Sau đó sẽ là ngôi sao có vạch bên phải, một vạch là Nhất Tinh Nhất Tự, hai vạch là Nhất Tinh Nhị Tự, ba vạch là Nhất Tinh Tam Tự. Gọi là thiếu tướng.
Khi lên hai sao cộng thêm vạch bên phải, một vạch là Nhị Tinh Nhất Tự, tiếp theo là Nhị Tinh Nhị Tự, Nhị Tinh Tam Tự. Gọi là trung tướng.
Ba ngôi sao sẽ được gọi là đại tướng, chức vị cuối cùng, không còn thêm vạch nữa.
Thần tộc hiện nay có 12 vị đại tướng, thống lĩnh 12 nhánh quân, Thập Dương Thần làm tổng thống soái, trong đó Bắc Ngạo tướng quân vừa mất, Trần Đằng thay thế. Mặc dù là được chỉ định thay thế, cũng không có ai phản đối nhưng Trần Đằng vẫn chỉ là trung tướng Nhị Tinh Tam Tự, muốn chính thức thăng làm đại tướng hắn còn cần phải lập nhiều công lao.
Thăng cấp từ Nhất Tự lên Nhị Tự cần 100 điểm công huân, Nhị Tự lên Tam Tự cần 200 điểm công huân, Tam Tự lên Nhất Tự Tinh Khuyết cần 400 điểm… mỗi lần thăng cấp đều gấp đôi lần trước. Nhưng từ trưởng quan lên cấp tướng thì không chỉ đơn thuần là điểm mà cần phải lập đại công. Cấp tướng đều là phong thần.
Sau đó Tôn Kỳ dẫn bọn họ đến chỗ hắn nhặt được viên đá. Xác thực phía dưới đúng là có mỏ Trầm Ngâm Diệm Thạch, Tôn Kỳ được thưởng thêm 50 điểm.
Đám người trong đội dọn dẹp hâm mộ không thôi, chỉ trong một lần ra ngoài Tôn Kỳ đã thăng chức, còn nhận được thêm điểm. Thăng tiến thật sự quá nhanh.
Thăng lên Nhị Tự, Tôn Kỳ được quyền lãnh đạo một nhóm mười người Nhất Tự, nhưng mà hắn không muốn mang dây tự buộc mình, hắn từ chối quyền này.
…
Tôn Kỳ vốn định tiếp tục làm công việc dọn dẹp chiến trường nhưng mà có lệnh chiêu quân bắt buộc truyền tới hắn.
Tôn Kỳ phải tham gia vào một trong 12 nhánh quân Thần tộc. Quyền quyết định thuộc về quân đội nhưng nếu không nhánh quân nào ra yêu cầu, thì Tôn Kỳ được quyền tự chọn.
Nhưng hắn không có cơ hội đó. Mở ra lệnh chiêu quân, Tôn Kỳ cười khổ.
Hắn bị bắt vào Bắc Ngạo quân, đây là có người muốn chơi hắn đây mà, hắn muốn vào Thập Dương quân của sư huynh.
Tôn Kỳ lại được phân vào đúng quân Lý Bôn, là một trong năm cánh quân thuộc Bắc Ngạo quân, do thiếu tướng Nhất Tinh Nhất Tự Lý Bôn chỉ huy. Lý Bôn trước đây là đội trưởng đội cận vệ cho Bắc Ngạo tướng quân, sau khi Bắc Ngạo qua đời, Lý Bôn được phong thiếu tướng, thiết lập cánh quân mới.
Là cánh quân mới nên không ngạc nhiên khi Lý Bôn có nhu cầu trưng quân rất lớn, Tôn Kỳ phân vào cánh quân này là cố ý nhưng hợp lý. Không ai có thể bắt bẻ.
Chiến dịch đầu tiên Tôn Kỳ tham gia là Cơ Lạc Tinh. Bắc Ngạo quân đã đánh hạ được một phần ba hành tinh Cơ Lạc, một phần còn lại chỉ là chuyện sớm muộn, những con Sinh Vật Địa Ngục mạnh nhất đã bị tiêu diệt chỉ còn lại một đám ô hợp, rất tích hợp để rèn luyện tân binh như hắn.
“Bên trái, tạo hình cánh cung.” một tên đội trưởng la hét. “Lũ ngốc này! ta nói là cánh cung không phải trái chuối.”
“Lập hàng rào! Lôi Thổ, Thạch Ngu, Tam Bình lên trước. Thẩm Văn, Tranh Nhu tấn công. Bạch Hà bảo vệ Thái Diễm.” một tên lính Tam Tự gọi Tào Chương chỉ huy đám người công kích sinh vật địa ngục.
“Thái Diễm, xong chưa?” Lôi Thổ cắn răng chống lại công kích cuồng bạo của đám Sinh Vật Địa Ngục, hỏi.
“Nhanh! một phút nữa thôi.” Thái Diễm lúc này đang cầm bút điểm không liên tục vẽ minh văn, là một tổ hợp minh văn phức tạp.
Đúng lúc này, một con Sinh Vật Địa Ngục đâm xuyên qua hàng phòng ngự của bọn Lôi Thổ, Thạch Ngu, Tam Bình, lao thẳng đến chỗ Thái Diễm.
Đám sinh vật này hình giống như báo, chân trước dài, chân sau ngắn, sống lưng cháy lam hỏa. Bọn chúng nhanh và cuồng bạo, không cẩn thận rất dễ bị bọn chúng phanh thây xé xác.
Thái Diễm kinh hãi, nàng vẫn chưa vẽ xong minh văn.
“Để ta!” Bạch Hà cầm gậy sắt phang tới.
Bộp! đập vỡ đầu con thú.
Nhưng đã trễ bầy Sinh Vật Địa Ngục đã phá được lớp phòng thủ, chia cắt bảy bọn họ, bọn họ loạn nhịp mạnh ai lấy đánh.
Tào Chương thở dài, thất bại, hắn phất tay một thanh tiểu kiếm bay lên trời, sau đó hóa thành vạn thanh kiếm trút xuống, diệt sạch đám Sinh Vật Địa Ngục.
“Thu dọn!” Tào Chương thở dài ra lệnh.
Đây là huấn luyện thực chiến. Tào Chương chỉ huy bảy người Tôn Kỳ vây quét 50 con Sinh Vật Địa Ngục. Đáng tiếc thất bại!
Bọn Tôn Kỳ mổ xác Sinh Vật Địa Ngục tìm đạo thạch, nếu như may mắn có thể tìm được đạo thạch bằng hạt gạo. Những sinh vật này sinh ra từ xác Thiên Thần nên trong người có đạo thạch không lạ.
Nhưng lần này đám sinh vật bọn họ giết cấp bậc khá thấp nên không có đạo thạch trong người.
Xong việc, bọn họ vứt lại xác Sinh Vật Địa Ngục. Những cái xác từ từ hóa khí trả lại năng lượng cho thiên địa.
Trở về, họp bàn chiến thuật, Tào Chương chỉ bảo:
“Lôi Thổ, Thạch Ngu hai các ngươi tu luyện đại đạo tương tự lại không thể hỗ trợ cho nhau, khiến cho tường phòng ngự dễ dàng bị phá. Các ngươi nên dùng thạch tường làm lõi, lấy thổ bao bọc có thể phân tán sức công kích.”
Lôi Thổ và Thạch Ngu gật đầu ghi nhớ.
“Thái Diễm ngươi vẽ minh văn quá lâu. Ngươi phải nhanh hơn ba mươi giây nữa.”
“Nhưng đội trưởng, minh văn này rất mạnh, hoàn thành có thể tiêu diệt địch trong phạm vi một dặm.”
“Có 50 con Sinh Vật Địa Ngục thôi, cần ngươi công kích một dặm làm gì? ngươi phải biết lựa chọn minh văn phù hợp với tình huống chiến sự.”
“Thẩm Văn, Tranh Nhu các ngươi công kích hiệu quả quá thấp, cần học thêm thuật công kích diện rộng, lực yếu hơn nhưng hiệu quả sẽ cao hơn.”
Tào Chương tỉ mỉ chỉ ra sai lầm của bọn họ.
Tôn Kỳ gật đầu, ngoan ngoãn lắng nghe, mặc dù kinh nghiệm chiến tranh của hắn còn nhiều hơn Tào Chương.
Đúng lúc này có một tên lính chạy vào:
“Tào Chương, nhanh đi, bên ngoài đang tổ chức thi đấu.”
“Lần này lại là cái gì?” Tào Chương hỏi.
“Bắc Ngạo Chi Tử thách đấu quần hùng.” tên này cười nói.
Tào Chương lưỡng lự, hắn thế nhưng còn đang giảng dạy cho đám tân binh. Nhưng mà bọn Thái Diễm đôi mắt tròn xoe, biểu hiện rất muốn đi.
“Được rồi! đi xem một chút cũng tốt.” Tào Chương lắc đầu cười.
Trong quân rất hay tổ chức các loại thi đấu, vừa là vui chơi vừa là rèn luyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT