Trường Quy khuyên hắn từ bỏ nhưng hắn chưa thử một lần thì sẽ không chết tâm, để hắn từ bỏ là không thể nào.

“Ngươi có mời được Trác Điên?” Thanh Thiên nhìn hắn hỏi. “Mà nhìn ngươi vẫn còn sống, chắc là còn chưa gặp mặt hắn. Nếu không có hắn thì ta không làm. Được rồi, giải tán, giải tán.”

Thanh Thiên lập tức bàn lùi, nàng không phải không muốn giúp Tôn Kỳ, nàng đã hứa vậy thì sẽ làm nhưng chuyện này càng nói càng thấy không thể.

“Ngươi vào kho chọn mấy cái Đạo Chủng, ta cho ngươi thêm tài nguyên. Chuyện này kết thúc ở đây đi.”

“Không được kết thúc! chuyện này nhất định phải làm.” một giọng nói vang lên, Trác đạp không tiến tới.

Nhìn thấy bóng hình này, Trường Quy và Thanh Thiên đều tròn mắt, buột miệng:

“Trác Điên!”

Tôn Kỳ vui mừng gọi lớn:

“Lão huynh đến rồi!”

Trác lại gần, thấy Tôn Kỳ mặt mũi sưng húp thì hỏi:

“Đệ sao vậy? mới chia tay không bao lâu, đệ đã như vậy.”

“Nhờ người! chịu thiệt một chút là phải có.” Tôn Kỳ cười nói, tỏ ra không sao. Nhưng với trí tuệ của Trác, hắn há không đoán ra.

Trác đặt tay lên vai Tôn Kỳ, trục xuất thần khí Thanh Thiên để lại, nhìn Thanh Thiên lạnh lùng:

“Nữ nhân cuồng bạo, bao nhiêu năm rồi vẫn như vậy.”

“Hừ! đây là nhà ta, không đến phiên ngươi lên tiếng.” Thanh Thiên bực thật sự, đôi mắt lượn lờ từng sợi quang mang, âm dương đồ xuất hiện trên đầu.

Trác xem thường, giơ tay điểm không.

Ầm! âm dương đồ tự động biến hóa, hai sinh bốn, bốn sinh tám, hóa thành các loại thuộc tính khác rồi tự phiêu tán vào tự nhiên.

Thanh Thiên kinh ngạc, sao có thể, tên này lại làm trò quái gì vậy. Trác từ trước tới nay luôn nổi tiếng với những nghiên cứu kỳ quái nên năng lực của hắn cũng kỳ quái không kém.

Trường Quy vội đứng ra hòa giải:

“Có Trác tham gia vậy thì tốt quá! chúng ta lại có thêm một phần cơ hội. Nào! tất cả ngồi xuống, cùng nói chuyện.”

Thanh Thiên hừ một tiếng.

“Nể mặt sư huynh tha cho ngươi.”

“Nể mặt lão đệ, ta cũng tha cho ngươi.” Trác cường thế không kém.

Cả bốn bọn họ ngồi xuống. Thanh Thiên và Trường Quy vô cùng ngạc nhiên khi Tôn Kỳ có thể mời được Trác, đã thế bọn họ còn tỏ ra rất thân thiết, xưng huynh gọi đệ. Hắn đã làm thế nào?

Thấy Thanh Thiên và Trường Quy nhìn mình với ánh mắt kỳ quái, Tôn Kỳ liền mở chủ đề:

“Không mời được tứ sư huynh, phải làm thế nào?”

Thanh Thiên không nhiều lời, lấy ra ấn ký, hét:

“Lên đây!”

Sau đó cất đi ấn ký, Tôn Kỳ tròn mắt, còn có thể như vậy?! Trường Quy và Trác thì không cảm xúc, giống như đã quen rồi.

Một lúc sau, một vị trung niên hớt hải chạy tới, nhìn thấy Thanh Thiên hơi sợ.

Hàn Thuyên nhận học trò, chính là người sau giỏi hơn người trước. Thanh Thiên lúc còn nhỏ thiên phú siêu tuyệt, lại là út được thầy thương nên rất hay ức hiếp mấy vị sư huynh. Sỹ Nguyên chính là nạn nhân thảm nhất của nàng.

Cho đến khi Hàn Thuyên nhận Khúc làm đệ tử, Thanh Thiên mới chịu yên phận, biết nhân ngoại hữu nhân.

Năm bọn họ bắt đầu bàn chuyện, chủ yếu là bốn người kia, Tôn Kỳ đôi khi mới góp vào một câu.

Cuộc nói chuyện này kéo dài liên tục một tháng, bọn họ mới cơ bản xây dựng mô hình lý thuyết.

Một năm sau bọn họ mới bắt đầu xây dựng trận pháp, vẽ minh văn, đồng thời sưu tầm một số tài nguyên cần thiết. Với thân phận của bốn bọn họ thì tài nguyên không phải là vấn đề.

Trên đệ lục đảo nhanh chóng dựng lên một kiến trúc nhìn vừa giống tế đàn vừa giống trận pháp gồm các phiến đá dựng thẳng xếp vòng xoắn ốc, trên mỗi phiến đá khắc đầy minh văn và đạo ngữ, tại trung tâm là một bộ bàn đá giống như tế đàn. Đây là kiến trúc chính.

Xung quanh còn 72 trụ đá, 108 hồ nước, 99 ụ đất và nhiều thứ khác mà Tôn Kỳ cũng không biết công dụng. Dưới đất đầy các loại hình vẽ, mạch xung kết nối cực kỳ phức tạp.

“Các vị còn thấy thiếu thứ gì không?” Trường Quy mở miệng hỏi.

“Những thứ có thể chuẩn bị đều đã chuẩn bị, có thiếu hay không cũng chẳng thể biết được.” Trác lên tiếng.

“Vậy thì bắt đầu đi!” Thanh Thiên nói.

Thanh Thiên từ từ bay lên, phất tay như thần nữ tán hoa nhưng thứ nàng vứt xuống không phải là hoa mà là đạo thạch.

Tôn Kỳ nhìn mà tròn mắt, đạo thạch giống như là rác vậy, hèn gì năm xưa đạo thạch rơi xuống thế giới, chẳng thấy bọn họ xuất hiện tranh giành, bọn họ cần phải tranh giành sao?

Trường Quy, Trác, Sỹ Nguyên cũng lần lượt thi pháp, khởi động trận pháp và minh văn.

Các phiến đá rung động ông ông, cộng hưởng với nhau, các loại đạo ngữ hoa văn sáng lên.

“Nhanh tụ Nhân tộc ý chí.” Thanh Thiên lệnh.

Tôn Kỳ đã chờ sẵn, có lệnh lập tức thi pháp. Tay hắn liên tục kết ấn ký, miệng lẩm bẩm chú ngữ.

Mười giây sau, Nhân tộc ý chí như dòng thác đổ ngược, ào ào chạy lên đệ lục đảo. Thần tộc phía dưới thấy cảnh này đều ngẩn ngơ, chuyện gì rồi? đây không phải là Nhân tộc ý chí mà Tôn Kỳ đã từng triệu hoán sao? nhưng mà lần này hình như có hơi nhiều. Bọn họ đều ngước mắt nhìn lên đệ lục đảo, có tò mò nhưng không ai dám tra xét.

Nhân tộc ý chí đổ vào trong pháp trận. Trường Quy ra tay ngăn không cho ý chí tán loạn tiêu tán, lão ép tất cả thành một viên cầu, liên tục xoay tròn.

Tiếp đó Sỹ Nguyên từ trong tay áo lấy ra một vật giống như cành cây khô, vô cùng trân trọng, hắn ném lên trời. Cành cây khô ngự trị trên không pháp trận.

Tôn Kỳ tò mò, hai mắt lượn lờ tinh quang muốn dò xét, nhưng mà tâm trí lạc trong hư vô bất tận.

Đúng lúc này, Trác vỗ đầu hắn một cái, Tôn Kỳ tỉnh lại, toát mồ hôi, hắn cảm giác mình vừa mới bị lạc trong hư vô trăm ngàn năm.

“Đừng dò xét!” Trác nhắc nhở: “Đây là Đạo Khí của Thiên Thần giao lại cho Sỹ Nguyên trông coi. Vật này chính là mấu chốt để tạo Chủng, nó có thể điểm hóa sự sống.”

Tôn Kỳ gật đầu, cành cây này chính là cùng cấp bậc với Cán Cân Công Lý, tất nhiên mỗi vật mỗi vẻ.

“Ý chí vô căn, không thể tụ, cần có điểm tựa.” Trường Quy lúc này hét lớn, lời này tựa như là tế ngữ.

Thanh Thiên tiến lên, lấy từ tay áo ra một bình ngọc, mở nắp, một giọt máu bay ra nhập vào pháp trận, trở thành tâm để tụ ý chí. Tay kết ấn thành tâm nói:

“Nguyện dùng Nhân tộc đệ nhất trí giả tinh huyết làm căn.”

Tôn Kỳ giật mình, nói vậy đây chính là tinh huyết của Thảo.

“Đây là thầy đưa cho.” Thanh Thiên nhìn Tôn Kỳ nhắc: “Nếu như lần này thất bại vậy thì không có giọt thứ hai đâu. Ngươi lên tự cầu may đi.”

Tôn Kỳ trịnh trọng gật đầu, biểu thị đã hiểu.

Thì ra năm xưa Hàn Thuyên cũng không đơn thuần lui về ở ẩn, hắn đã chuẩn bị hậu chước, chỉ cần Thảo có ý phản loạn, hắn có hàng trăm biện pháp đối phó, diệt cỏ tận gốc.

Thảo biết điều này, bởi vậy không để lại hậu nhân, không tu luyện, truyền phương pháp tu luyện cho Nhân tộc cũng chỉ cơ bản.

Nhưng mà thời gian qua đi, Thảo đã chết, Nhân tộc cũng chẳng lật lên được bọt nước gì, Hàn Thuyên cũng đã nghĩ thông nhiều chuyện, bởi vậy giọt máu giống như gân gà với hắn. Quý nhưng không biết dùng vào việc gì.

Nên khi Thanh Thiên nói chuyện tạo Nhân Chủng, Hàn Thuyên liền đưa cho nàng, thành công cũng được, thất bại cũng được, chỉ cần có một cái kết là được. Xóa bỏ vĩnh viễn sự tồn tại của Thảo.

Quả nhiên có giọt máu làm căn, ý chí như thấy được điểm sáng trong đêm đen, bắt đầu tụ lại.

“Đến phiên ta rồi!” Trác mỉm cười tiến lên.

“Sự sống cần có tương tác với vạn vật đại đạo.” Trác phán.

Hắn đưa tay chỉ, một tia sáng bắn vào một tấm thạch phiến. Xoẹt! phiến đá xuất hiện những tia sét ngoằn ngoèo. Hắn lại chỉ một phiến đã khác, nước phun ào ào. Hắn chỉ một phiến khác, lửa cháy hừng hực.

Trác lúc này giống như đang đánh đàn, nhịp nhàng uyển chuyển và có tiết tấu. Các phiến đá lần lượt phát ra uy năng, lúc mạnh lúc yếu, lúc lâu lúc nhanh.

Sỹ Nguyên lúc này tiến lên, hét lớn:

“Mọi thứ chuẩn bị đã xong! điểm hóa sự sống!”

Cành khô đánh xuống quả cầu ý chí. Xoẹt! tia lửa bắn ra. Nhưng sau đó lại tắt đi, lửa sự sống chưa thể nhóm lên.

“Lại!” Sỹ Nguyên hét lớn. Cành khô lại đánh xuống.

Lúc này, Trường Quy đang khống chế cầu ý chí, Trác khống chế các phiến đá đánh ra các hiện tượng tự nhiên, Thanh Thiên khống chế toàn bộ pháp trận, luân chuyển năng lượng, giữ cho pháp trận không bị ép sập, Sỹ Nguyên liên tục đánh lửa, đây là việc mấu chốt nhất. Tất cả mọi việc đều là để phục vụ cho việc nhóm lửa sinh mệnh.

Tôn Kỳ làm trung gian, không ngừng chuyển ý chí Nhân tộc vào trận. Công việc của hắn ngược lại là nhẹ nhất.

Thời gian qua đi, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán mọi người. Bọn họ đều rất cố gắng, nhưng thành hay không thì chẳng ai nói được, cái này giống như là đánh bạc với ông trời vậy.

Làm sao tung đồng xu một trăm lần tất cả đều là mặt ngửa! chính là cái xác suất mà bọn họ đang thử.

Có được không? chắc chắn là thất bại rồi!

Một ngày một đêm qua đi.

“Ta sắp không xong rồi!” người đầu tiên lên tiếng là Sỹ Nguyên, hắn điều khiển Đạo Khí liên tục đánh lửa đúng là sắp chịu không nổi.

“Vô dụng!” Thanh Thiên trách mắng, nhưng sắc mặt nàng cũng là trắng bệch. Để giữ cho pháp trận không bị sụp đổ, nàng nhận về không ít phản chấn. Nên nhớ phản chấn này phần lớn đến từ Đạo Khí, có thể kiên trì đến lúc này, không phải ai cũng có thể làm được.

“Chế tạo sự sống, cuối cùng vẫn không phải việc của chúng ta.” Trác thở dài.

“Từ bỏ đi!” Trường Quy một lần nữa lập lại lời nói.

Bốn bọn họ đang chờ một câu nói của Tôn Kỳ.

“Chuyện này không được, ta cho ngươi mấy cái Đạo Chủng thay thế. Không cần làm lần hai.” Thanh Thiên vừa mắng vừa khuyên.

Tôn Kỳ siết chặt nắm đấm, kiên quyết:

“Mấy vị, để đệ thử lần cuối.”

“Ngươi định làm cái gì?” Trác hỏi. Bốn người bọn hắn đã dốc hết sức, cái gì có thể làm đều đã làm, Tôn Kỳ còn có thể làm cái gì.

Tôn Kỳ tiến lên miệng lẩm bẩm:

“Sự sống chỉ được tạo ra bởi sự sống!”

Mỗi bước của hắn, toàn thân bốc cháy hừng hừng. Đây không phải bình thường lửa, đây là sinh mệnh chi hỏa, hắn dùng sinh mệnh bản thân đốt lên ngọn lửa, hắn dùng bản thân sinh mệnh chi hỏa nhóm lửa sinh mệnh Nhân Chủng.

“Lão đệ, nguy hiểm.” Trác nhận ra ý định của Tôn Kỳ, vội nhắc nhở.

“Không nên!”

“Ngươi cần gì phải cố chấp như vậy!”

Trường Quy và Thành Thiên cũng lần lượt lên tiếng khuyên.

Tôn Kỳ mỉm cười:

“Đệ không cam tâm! Đệ phải thử!”

Tôn Kỳ tiến lại gần quả cầu ý chí, hắn đưa ngón tay, lửa sinh mệnh cháy hừng hực.

Khi ngón tay vừa chạm vào cầu ý chí thì… thì tất nhiên không có chuyện gì xảy ra rồi. Nếu có thể dùng sinh mệnh chi hỏa nhóm lửa sự sống thì Đạo Chủng đã đại hạ giá, mua một tặng một.

Đám Thanh Thiên sáng lên một chút hy vọng rồi lại thất vọng.

“Từ bỏ đi!”

“Từ bỏ đi!”

Bốn bọn họ đều lên tiếng khuyên.

Tôn Kỳ không cam, thử lại mấy lần, kết quả đều như vậy. Tôn Kỳ cười khổ trong lòng, nói nhỏ:

“Hỏa Hỏa cho mượn ít lửa!”

Hỏa Hỏa chính là vạn hỏa nguồn gốc, sinh mệnh chi hỏa cũng từ nó mà ra.

Ngoài mặt, Tôn Kỳ làm ra vẻ quyết tuyệt, hắn hét lớn một tiếng, hai tay đánh lên cầu ý chí.

Chợt! Xẹt, xẹt, xẹt…

Đám Thanh Thiên tròn mắt: bắt lửa rồi!

Oanh! cầu ý chí nổ bể, Tôn Kỳ bị bắn ngược ra sau.

Cầu ý chí cháy hừng hực, sau đó từ từ thu nhỏ còn lại thành một đốm lửa.



Hàn Thuyên đang ngồi, chợt đặt xuống quyển sách, ngước nhìn trời, mỉm cười, lẩm bẩm:

“Coi như ngươi lại lấy một phương thức khác tồn tại, cũng tốt, để ngươi tiếp tục phục vụ Thần tộc.”

...

Bọn Thanh Thiên vui mừng, không ngờ lại thành công nhưng mà vui mừng chẳng được bao lâu thì trên trời xuất hiện một vòng xoáy vạn sắc, mỗi sắc đại diện cho một loại đại đạo.

“Kiếp sao?” Thanh Thiên lẩm bẩm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play