Trong không gian chữ viết, Tôn Kỳ lại bắt gặp cảnh tượng quen thuộc: sân nhỏ, một cái bàn học, bốn cái ghế, một vị phu tử, hai tiểu học trò.

Những hành động vẫn giống như trước lặp lại, vị phu tử kia nhìn thấy hắn thì ra hiệu ngồi vào vị trí còn trống, lần trước rụt rè, lần này hắn tự nhiên hơn.

Khi hắn ngồi vào vị trí, vị phu tử tiếp tục giảng dạy.

Tôn Kỳ chăm chú lắng nghe. Khác với lần trước không hiểu gì, lần này hắn có hiểu mấy phần. Ngôn ngữ mà vị phu tử này dùng là Hàn ngữ.

Thời gian gần đây hắn có học thêm Hàn ngữ, phải công nhận một điều là Hàn ngữ cực kỳ khó học, so với Tân ngữ về độ khó thì như một trời một vực.

Để học Hàn ngữ, cất bước cũng là tam dực, phải có hiểu biết căn bản về đạo. Tôn Kỳ nhất dực cũng chưa có nhưng hắn đã dựng đạo tâm, cũng coi như có hiểu biết nền tảng đại đạo. Nên trong số các học viên học đường, duy chỉ có hắn là học được Hàn ngữ.

Nội dung vị phu tử này dạy cũng không có cái gì kinh thiên tuyệt thế, chỉ đơn giản là thường thức cuộc sống, các loại lễ nghi sinh hoạt, văn hóa chữ viết.

Lần trước Tôn Kỳ chỉ nghe được một lúc thì tinh thần kịch liệt tiêu hao, bị không gian chữ viết đánh văng ra. Lần này hắn thực lực đã khác xưa, tinh thần sung túc, có thể ngồi lâu hơn.

Giảng được một lúc, vị phu tử dừng lại, hỏi:

“Hiểu được mấy phần?”

Bị thầy hỏi, hai tên học trò tỉnh ngủ, hai cậu học trò lém lỉnh giơ lên mười ngón tay, phu tử hừm nhẹ một tiếng. Hai cậu học trò tiu nghỉu, gập lại một ngón tay nhưng mà vị phu tử vẫn nhìn bọn chúng với ánh mắt sắc bén. Bọn chúng lại gập thêm một ngón tay.

Vị phu tử hắng giọng vẫn không tin, bọn chúng gập tiếp hai ngón tay.

“Thầy ơi, lần này là chắc chắn!”

“Dạy hai ngươi lâu như vậy, chỉ hiểu được bằng này.” vị phu tử giận dỗi, cầm cây thước giơ lên.

Hai tên học trò mặt nhăn nhó, giơ hai bàn tay ra.

Bốp, bốp, bốp, bốp! mỗi tên nhận bốn roi.

Vị phu tử phì thở ra, không thèm để ý nữa, quay nhìn chiếc ghế còn trống, giống như cũng đang chờ câu trả lời.

Tôn Kỳ cảm giác là vị phu tử này đang nhìn mình chờ câu trả lời, Tôn Kỳ sau một thoáng suy nghĩ thành thật giơ lên ba ngón tay. Hắn không hiểu không phải vì kiến thức quá khó, ngược lại những kiến thức này quá bình thường, khó ở đây với hắn chính là Hàn ngữ, nghe không hiểu.

Vị phu tử nghiêm sắc mặt không vui, cầm thước gõ lên bàn, ý rất rõ ràng: không hài lòng với kết quả học tập của hắn, đưa tay chịu phạt.

Tôn Kỳ ngẩn ngơ, ta thế nhưng cũng phải chịu phạt sao? ta chỉ là dự thính thôi mà!

Tôn Kỳ tất nhiên không chịu phạt nhưng mà có một cỗ sức mạnh vô hình bắt hắn phục tùng, nó gần giống như lĩnh vực của hắn. Trong lĩnh vực ta là chúa tể, mọi việc ngươi phải nghe ta.

Nhưng không có bá đạo như lĩnh vực của hắn, mọi thứ tự nhiên hơn, khiến Tôn Kỳ cam tâm tình nguyện phục tùng.

Tôn Kỳ xòe bàn tay, ngươi đánh thì đánh đi dù sao ta cũng… Bốp! Tôn Kỳ còn đang tự tin tất cả chỉ là ảo ảnh lưu lại không làm gì được hắn thì thước đã đánh lên tay.

“Á!” Tôn Kỳ kêu lên một tiếng đau đớn, tinh thần kịch liệt rúng động, đây không phải là nỗi đau thể xác mà là nỗi đau tinh thần.

Cùng với tiếng hét, tinh thần suy yếu, hắn ngay lập tức bị trục xuất khỏi không gian chữ viết.

Hai cậu học trò nhìn nhau rồi nhìn thầy mình. Thầy mình có phải đánh đến nghiện rồi không? tự nhiên đối với không khí ra tay.

Trong hiện tại, một nơi nào đó, một vị trung niên đang ngồi viết chữ, chợt ngừng bút giữa không, một thoáng kinh ngạc.

“Thầy, có chuyện gì sao?” vị thiếu niên ngồi đối diện hầu chuyện, thấy vậy liền hỏi.

— QUẢNG CÁO —

Vị trung niên mỉm cười, đặt bút viết tiếp.

“Có người phá giải phong ấn thứ nhất học đường.”

“Thật sao? nhưng để phá giải phải hiểu ngôn ngữ của thầy, với trình độ của học đường là điều không thể. Thực tế cũng đúng như vậy, từ lúc bắt đầu đến nay vẫn không có ai làm được.” vị thiếu niên đáp.

“Thời kỳ đặc biệt sẽ xuất hiện những con người đặc biệt.” vị trung niên đơn giản trả lời.

“Thời đại này ai sẽ làm chủ?” vị thiếu niên ánh mắt mơ hồ nhìn trời.

“Khúc nhi, bình tĩnh đón nhận hết thảy đi.”

“Thầy, với thực lực của chúng ta vẫn không thể nắm quyền tự quyết sao?”

Vị trung niên hơi ngừng bút, thở dài, sau đó lại tiếp tục. Câu hỏi này ông cũng không thể trả lời.

Ngoại giới, cùng lúc Tôn Kỳ cũng hét lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, tay trái cầm cổ tay phải, đau đến thấu tim gan, đây là nỗi đau tinh thần hóa thành nỗi đau thể xác.

“Chuyện gì thế này?” Tôn Kỳ không nhịn được tự bật tiếng hỏi, đây rõ ràng chỉ là không gian ảo ảnh. Ba người kia có thể là quá khứ rất lâu về trước nhân vật.

Đang lúc không hiểu gì thì có tiếng cười hắc hắc chế giễu:

“Tiểu tử, đây là ác giả ác báo, ngươi làm quá nhiều việc ác, trời đất phẫn nộ trừng phạt.”

Bị chế giễu, Tôn Kỳ ánh mắt hung ác nhìn sang, tại trên vỉa hè một lão giả luộm thuộm đang ngồi dựa vào gốc cây uống rượu, bất cần sự đời, không phải Tửu Lão thì là ai?

Tôn Kỳ sau một thoáng tức giận lập tức đổi sang dáng vẻ thư sinh phóng khoáng, miệng nở nụ cười tiếu lý tàng đao, lão này lại thiếu đòn đây mà.

“Từ lần trước chia tay, Tửu Lão vẫn khỏe chứ?” Tôn Kỳ lại gần mỉm cười hỏi.

Tửu Lão thấy nụ cười này thì lạnh người, lần đó bị đánh vẫn còn đau đây:

“Hừ! ngươi tốt nhất yên thân yên phận, ở đây rất nhiều người qua lại a Ngươi tới gần nữa, ta la lên.”

Tôn Kỳ hơi khựng lại bước chân, nơi đây là cổng học đường, người qua người lại tấp nập, đúng là không phải chỗ để động chân tay.

“Tửu Lão nói gì vậy? hai chúng ta tình như sư đồ, sao lại nói những lời xa cách như vậy.”

Tửu Lão hừ lạnh, tên này vẫn vô liêm sỉ như xưa.

“Tiểu tử có phải ngươi đang gặp rắc rối?” Tửu Lão cười nói sang chuyện khác.

“Rắc rối!? ta thì có rắc rối gì?” Tôn Kỳ tỏ ra ngạc nhiên.

“Tiểu tử đừng đóng kịch trước mặt ta, ta uống rượu còn nhiều hơn ngươi uống nước. Chuyện của ngươi đã đồn khắp học đường, ta nằm không cũng nghe thấy.”

Tôn Kỳ ngưng mắt nhìn chằm chằm Tửu Lão, được một thoáng thì thở dài, không còn gì để chối cãi. Tôn Kỳ lấy từ trong túi gấm ra một bộ bàn ghế, đặt lên trên một bình rượu và hai ly ngọc.

Tôn Kỳ chậm rãi rót rượu vào hai ly, mùi rượu thơm bay lên, Tửu Lão ánh mắt sáng rực hỏi:

“Tiểu tử, đây là rượu gì?”

“Tửu Lão nói thử.” Tôn Kỳ mỉm cười đưa tay mời.

— QUẢNG CÁO —

Tửu Lão cầm lên ly rượu, lắc nhẹ ngắm sắc hình, lại đưa lên mũi ngửi qua.

“Rượu bình thường đều được làm từ trái nho, màu tím đậm, mùi nho đặc trưng còn rượu này trong suốt như ngọc, mùi thơm nhẹ… ừm… đây là mùi vải.”

“Tửu Lão tinh minh, đúng là rượu này được ta làm từ trái vải.” Tôn Kỳ cười khen.

Tửu Lão nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt mê ly nhận xét:

“Hương vị nhẹ như làn gió, chưa xuống hết cuống họng đã tan biến mất, khiến cho uống rồi lại muốn uống thêm.”

Tôn Kỳ không trả lời, lại lấy ra một bình rượu khác, rót lấy một ly. Rượu vừa ra mùi cay nồng đã lan tỏa, giống như một cơn bão cát nuốt chửng lấy hương rượu vải.

Tửu Lão ồ lên một tiếng đặt xuống ly rượu vải, cầm lên ly rượu mới nhấp một ngụm, hai má lập tức phiếm hồng.

“Màu rượu trắng đục như sữa, hương như vạn mã bôn đằng ào ào xộc lên mũi, vị như vạn xà len lỏi khắp cơ thể. Lão chưa bao giờ uống loại rượu nào nồng như vậy. Đây là rượu gì?”

“Rượu trắng.” Tôn Kỳ trả lời.

“Rượu trắng?” Tửu Lão nhíu mày, chưa từng nghe qua danh tự.

“Đây là rượu của con người.” Tôn Kỳ bắt đầu giải thích. “Làm từ các loại ngũ cốc tầm thường, ủ trong nhiều ngày đặt dưới lòng đất. Tuy nguyên liệu không thể so được với rượu của Thần tộc nhưng mùi vị lại cay nồng gấp bội.”

“Con người cũng biết nấu rượu sao?” Tửu Lão tỏ ra hơi ngạc nhiên.

“Là Thảo truyền xuống.” Tôn Kỳ trả lời, sau đó lại lái sang chuyện khác: “Tửu Lão nói xem Thảo là người thế nào?”

Câu hỏi bất ngờ, Tửu Lão suy nghĩ một thoáng, nói:

“Ta gặp hắn vài lần, ngoài mặt nhẹ nhàng phong độ, tiêu diêu tự tại, không màng vật chất thế sự, không ham phú quý vinh hoa, không câu nệ tiểu tiết.”

“Ồ! vậy sao?” Tôn Kỳ có hơi ngạc nhiên với lời này, bình thường nói về Thảo, Thần tộc đều nhận xét trí tuệ, công trình của hắn, ít khi nhắc đến tính cách. “Vậy bên trong thì thế nào?”

“Bên trong sao?” Tửu Lão nhìn trời, ánh mắt miên man: “Hắn quá nặng tâm tư, suy nghĩ quá nhiều, phức tạp hóa mọi chuyện.”

Tôn Kỳ nhíu mày, những nhận xét này thật kỳ lạ.

“Thần tộc đối với Thảo tâm tư thế nào?” hắn lại hỏi.

“Vừa kính vừa sợ.”

“Thảo chỉ là một phàm nhân, Thần tộc có gì phải sợ.”

“Chính vì hắn là một phàm nhân mới đáng sợ.”

Nói đến đây, Tôn Kỳ suy tư.

Những việc làm của hắn không phải tự nhiên, đều có ủ mưu cả. Hắn trước tiên muốn bán Uyển, nhưng giá trị của Uyển phụ thuộc vào vị trí của Thảo trong lòng Thần tộc. Muốn biết rõ giá trị thì phải hỏi người sống cùng thời của Thảo.

Mà những người sống từ thời của Thảo đến hiện nay, không cao cao tại thượng cũng vô cùng xa cách với hắn. Hắn nghĩ đến chỉ có Tửu Lão là hỏi được.

Vậy là hắn lệnh cho Uyển ủ rượu vải và mua rượu trắng từ Phàm giới để mua chuộc Tửu Lão, Uyển chắc chắn không thể ngờ được, đây là điển hình cho câu: bị bán còn giúp người đếm tiền.

“Vậy bây giờ Thần giới đối với Thảo thế nào?” Tôn Kỳ lại hỏi.

— QUẢNG CÁO —

“Vừa quên vừa nhớ, muốn quên mà không quên được.”

Tôn Kỳ trong lòng mỉm cười, xem ra Thần tộc vẫn rất để ý Thảo, có thể bán Uyển với giá cao.

“Ngươi hỏi nhiều như vậy lại định làm cái gì xấu?” Tửu Lão uống xong chén rượu tự động đưa về phía trước, ý bảo hắn rót tiếp.

“Ta thì có thể có cái gì ý định gì xấu.” Tôn Kỳ cười rót rượu.

“Ngươi cũng quá nặng tâm tư.” Tửu Lão liếc hắn nói một câu, sau đó lại tiếp tục uống rượu.

“Đứng dưới bức tường, không thể không lo có một ngày đổ.”

“Bức tường che chở ngươi, ngươi lại lo nó đổ vào người.”

Tôn Kỳ cười gật đầu, lời này cũng phải, nhưng mà hắn không muốn vận mệnh bản thân phụ thuộc vào người khác, thà tin tưởng một ngày nó sẽ đổ còn hơn tin tưởng vĩnh viễn nó đứng vững.

“Thôi được rồi! không nói chuyện này nữa, học trò đúng là đang có một số rắc rối muốn thỉnh giáo Tửu Lão.” Tôn Kỳ nhanh chóng đổi chủ đề.

Sau đó hắn thuật lại chuyện ban phước cho Nhân tộc dẫn tới bị người chèn ép, cuối cùng phải nhận lời làm tôi cho bọn Công Tôn Tiên. Hắn kể rất thê lương thảm hại, vừa kể vừa nấc, nghẹn ngào ấm ức, giống như tiểu cô nương chịu đủ mọi ủy khuất.

Tửu Lão thế nhưng lòng sáng như gương, há không biết tên này giả tạo.

“Thế ngươi muốn thoát khỏi bọn chúng?”

“Không! ta muốn kiếm điểm.” Tôn Kỳ điềm nhiên trả lời.

Tửu Lão trợn mắt, vậy ngươi kể lể khổ sở nãy giờ với ta làm gì? nói thẳng muốn kiếm điểm đi.

“Cái này ta không giúp được. Tạm biệt!”

“Khoan đã! uống của ta xong rồi định đi sao?” Tôn Kỳ giang tay chặn lại.

“Ngươi định làm gì?” Tửu Lão làm ra tư thế phòng thủ, tên này thế nhưng không biết kính lão đắc thọ là gì, ra tay rất độc ác.

“Tửu Lão đừng có như vậy!” Tôn Kỳ giả lả quàng vai Tửu Lão: “Giữa chúng ta còn cần phải đề phòng sao?”

Tửu Lão hất tay hắn ra nhưng mà không được, lão cảm giác như một con trăn quàng ngang vai, sẵn sàng bất cứ lúc nào quấn cổ lão. Thực lực tên này lại tăng lên nữa rồi, đã vượt xa lão. Ông trời có mắt không vậy?! lại để tên ác ôn này tăng tiến tu vi. Đúng là người tốt sống không lâu, kẻ ác di họa ngàn năm.

“Ngươi muốn cái gì?”

“Hợp tác làm ăn.” Tôn Kỳ vừa nói vừa cười âm hiểm.

“Hợp tác cái gì? ta như vầy có gì đáng ngươi hợp tác, ngươi mạnh hơn ta sao không tự mình làm.”

“Hắc, hắc… Tửu Lão có chỗ không biết, có những việc chỉ có ngài làm được ta làm không được.”

“Việc gì?”

“Nào, nào… hai chúng ta đến chỗ thanh tịnh, ngồi xuống thưởng rượu, cùng nhau trò chuyện.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play