Hỏa Chước Thú sống trong lòng miệng núi lửa, cấp độ từ cấp 1 đến cấp 4, hiếm hoi sẽ xuất hiện Hỏa Chước Vương cấp 5.

Hỏa Chước Thú đầu sư, thân nai, chân điểu, tính tình táo bạo, hung ác, dễ nổi nóng, dễ bị kích động, thường sống theo bầy, có tính bảo vệ lãnh thổ rất cao.

Tôn Kỳ từ trong chỗ ẩn núp, nhìn đám Hỏa Chước Thú cuồng bạo đuổi theo bọn Thần tộc, hắn nhếch mép cười, trong tay vứt xuống lọ thuốc, kích động đám thú ngu ngốc này quá đơn giản.

Hắn lẻn vào trong ổ Hỏa Chước Thú, tìm được 20 trái trứng, vỏ lấp lánh như đá sa thạch, lượn lờ từng sợi khí nóng. Tôn Kỳ mỉm cười, trứng Hỏa Chước Thú mới là mục đích thực sự của hắn, bán trứng này cho khống thú hệ, mỗi trái trứng thu được cũng gấp mười lần Hỏa Nham Viên.

Tôn Kỳ nhanh chóng thu hoạch trứng. Đứng trên đỉnh núi, hướng mắt về phương xa, tại nơi đó khói bụi mù mịt, tiếng la hét thảm thiết.

Tên thủ lĩnh đám người bị bảy con Hỏa Chước Thú cấp 4 vây quanh, đánh vô cùng biệt khuất, vừa phải tự vệ vừa phải bảo vệ đồng đội, bốn tên chỉ có tu vi Tinh Khiếu cảnh, hắn không giúp đỡ, bọn họ chắc chắn phải chết. Một tên hợp tinh cũng đang bị vây chặt, tình thế khó khăn.

Tôn Kỳ mỉm cười thong dong cưỡi ngựa trở về.

Một lúc sau, trút giận đã đời, đám Hỏa Chước Thú trở về, thấy tổ bị trộm trống không, bọn chúng lại càng giận hơn, quay lại tiếp tục truy sát đám kia.

Ngày hôm đó cả vùng Ca Vạn Lý đều bị bọn chúng làm cho nháo nhào.

Tôn Kỳ cưỡi ngựa, nhìn về phương xa, chắp tay hữu lễ:

“Đa tạ các vị học huynh, ta sẽ nhớ đến sự hy sinh vĩ đại của các huynh.”

Tôn Kỳ đang đi đường chợt phát hiện vết máu cùng nhiều vết đánh nhau, có máu của Hỏa Chước Thú cũng có máu Thần tộc, kết quả này không bất ngờ. Hắn một thoáng suy nghĩ, Hỏa Chước Thú đã trở về ổ, hắn quyết định lần theo vết máu.

Quả nhiên đi không bao lâu, hắn phát hiện một tên Thần tộc dựa vào gốc cây, hai mắt nhắm nghiền bất động, không biết sống chết.

Tôn Kỳ nhảy xuống ngựa, lại gần, lay mạnh vai, hỏi:

“Này… ngươi chết chưa? tỉnh dậy đi!”

Khục, khục, khục… tên này ho ra máu, khó khăn mở ra mí mắt, thấy Tôn Kỳ, trợn mắt, nói:

“Này người lục lọi gì vậy?”

“À… ta...” Tôn Kỳ cười gượng, mắt đảo láo liên, tay vẫn còn đang mò trong tay áo đối phương, nhanh trí nói: “Kiểm tra vết thương… đúng, ta kiểm tra vết thương cho ngươi.”

“Ngươi… hừ!” tên này hừ lạnh, gạt tay Tôn Kỳ ra, nói: “Ngươi đưa ta về.”

“Cái này… khó nha!”

“Có cái gì khó?”

“Con ngựa già của ta thế nhưng không cõng nổi hai người.”

“Ngươi...” tên này tức nói không nên lời, đây rõ ràng là thoái thác. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ép Tôn Kỳ thuê ngựa già là bọn hắn. Thôi được rồi, trong tình thế này không thể không cúi đầu. “Ngươi đưa ta về ta trả công cho ngươi.”

“Bao nhiêu? ít quá ta sẽ không làm đâu.”

“Năm điểm.” tên này giơ ra năm ngón tay.

— QUẢNG CÁO —

Tôn Kỳ chẳng nói gì, lẳng lặng đứng dậy dắt ngựa đi.

“Mười điểm!” tên này hét lớn.

Tôn Kỳ vẫn không để ý.

“Mười hai điểm giá chót, nếu ngươi không đồng ý ta cũng không cần, ta sẽ chờ đồng đội.”

“Được! ngươi cứ chờ đi. Có khi bọn chúng cũng có ý nghĩ giống ngươi, chờ người đến cứu. Nơi đây hoang dã chẳng biết khi nào Yêu thú xuất hiện. Chúc ngươi may mắn!” Tôn Kỳ vẫy tay chào.

Tên này nghe vậy cũng thấy hoảng.

“Hai mươi điểm, ta đưa ngươi 20 điểm.”

Tôn Kỳ phất dây cương.

“Ngươi không thể thấy chết không cứu a!”

Tôn Kỳ vẫn chẳng động tâm.

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Ít nhất cũng phải 100 điểm.” Tôn Kỳ đưa một ngón tay ra giá.

“100 điểm? sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi.”

“Ta không ăn cướp, ta thích mọi người tự nguyện dâng lên.”

Hừ! tên này hừ lạnh, không thể làm gì, chỉ có thể chấp nhận.

“Ta không có 100 điểm, trong thẻ chỉ có 50 điểm thôi, ta đưa trước cho ngươi 50 điểm, trở về, ta sẽ trả hết.”

Tôn Kỳ cười trong bụng, nghĩ ta ngu sao? trở về, ngươi sẽ ngoan ngoãn giao điểm sao?

“Ừm… vậy ta tính thế này, ngươi giao hết điểm trong thẻ và Hỏa Nham Viên làm bảo đảm.”

Tên này nghiến răng, nhưng mà cũng không còn cách nào khác phải đồng ý. Tôn Kỳ vác hắn vách ngang lưng ngựa, tiếp tục lên đường.

Đi được một quãng, hắn lại gặp tên thứ hai, tình trạng dở sống dở chết.

“Cái gì?! 100 điểm? đừng hòng!” tên này phản ứng còn mạnh hơn tên trước.

“Tạm biệt!” Tôn Kỳ không thèm thuyết phục một câu, quay đầu liền đi.

Tên trên lưng ngựa nhìn hắn, nhăn nhó gật đầu, ra hiệu hắn đồng ý với Tôn Kỳ.

Vậy là Tôn Kỳ lại kiếm được một khoảng kha khá.

— QUẢNG CÁO —

Trở lại Thần giới, hắn bán lại trứng Hỏa Chước Thú cho bọn khống thú hệ thu được 200 điểm, Hỏa Nham Viên thu được từ hai tên Thần tộc đủ cho hắn trả nhiệm vụ lấy được thêm 20 điểm. Hắn tiếp tục giao ra loại hương liệu có thể kích thích Hỏa Chước Thú cho đan sư hội. Qua kiểm tra đan sư hội kết luận hương liệu này đúng là có hiệu quả, định giá mỗi phần 2 điểm. Tôn Kỳ có hai lựa chọn thu điểm dựa trên sản phẩm bán hoặc bán đứt. Tôn Kỳ quyết định bán đứt, lấy được thêm 50 điểm.

Sau khi hương liệu được đưa lên hệ thống bán, mấy tên theo đuôi Tôn Kỳ ngay lập tức biết bị Tôn Kỳ chơi, bị chơi quá thảm, mặc dù rất tức giận nhưng không làm gì được.



Tại một nơi tụ họp bí mật.

“Đại ca, tiếp theo nên làm thế nào, hắn chơi chúng ta thật thảm?”

“Tên này rất lươn lẹo, âm hiểm, độc ác… phá nhiệm vụ bên ngoài của hắn là không nên, không khéo có khi bị hắn chơi lại.”

“Nhưng cũng không thể bỏ qua cho hắn, tên nhóc này mới có bao nhiêu tuổi đâu, nếu chúng ta không phản kích, người ngoài sẽ nói chúng ta bị một tên nhóc cũng không làm gì được. Sau này chúng ta còn mặt mũi đâu ra ngoài.”

“Nhưng hắn là thiên tài, tương lai hắn mạnh lên, lúc đó sẽ không tốt lắm đâu.”

“Thiên tài thì sao chứ!? Đại ca chúng ta thế nhưng là nhị dực thiên thần, hắn từ Tinh Khiếu đến nhị dực ít nhất cũng mất vạn năm, không lẽ các ngươi muốn trong vạn năm chúng ta gặp hắn đều phải cúi đầu đi vòng sao? cho dù hắn có đến nhị dực thì đã sao, trong thời gian đó ta không tin chúng ta không tìm được đồng minh mạnh hơn?”

Các bên tranh chấp khó phân, đều có lý của mình.

“Đại ca, huynh thấy thế nào?” một tên nhìn đại ca mình hỏi.

Tên đại ca nhìn hai tên kia hỏi:

“Không phải hai ngươi còn nợ hắn một số điểm hay sao?”

“Đúng vậy đại ca, nhưng lúc đó là bị ép buộc, bây giờ chúng ta không trả xem hắn có thể làm gì!??”

“Không! chúng ta không thể thất tín.” tên đại ca khẳng khái.

Hai tên này nhìn không hiểu.

“Hai ngươi hãy hẹn hắn đến Ca Vạn Lý, chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện nho nhỏ với hắn.” tên đại ca vừa nói vừa nở nụ cười âm hiểm.

Mấy tên này hiểu ý, nhếch mép cười theo.

Tôn Kỳ đang tại trong phủ, thẻ định danh chợt vang lên tiếng tin nhắn, là hai tên kia nhắn cho hắn. Tôn Kỳ mỉm cười nhắn lại: không gặp không về!

Sau đó thì hắn tiếp tục nhắm mắt tu luyện, hắn đâu có ngu, ngay từ ban đầu hắn đã không có ý định đòi đủ 100 điểm, đây chỉ là một tiểu thủ đoạn tạo cảm giác cho bọn chúng là người chiến thắng trong cuộc mặc cả.

Tôn Kỳ cho bọn chúng leo cây.



Tại Ca Vạn Lý.

“Khốn kiếp! đã mấy ngày rồi hắn không tới, đây rõ ràng là cho chúng ta leo cây mà.”

— QUẢNG CÁO —

“Đã nhắn tin cho hắn chưa?”

“Rồi! hắn nói sắp đến.”

“Đây đã lần thứ một ngàn hắn nói như vậy rồi.”

“Bây giờ làm sao? có chờ tiếp không?”

Tất cả đều đưa ánh mắt nhìn tên đại ca chờ hắn quyết định, tên này ánh mắt hung ác vung tay đánh gãy cây cổ thụ bên cạnh, nghiến răng nói:

“Trở về!”



Tôn Kỳ sau đó nhận được tin nhắn vì hắn không đến nên số điểm còn lại hai tên kia không trả. Tôn Kỳ mỉm cười đã đoán trước được kết quả.

Tiếp sau đó, Tôn Kỳ nhận nhiệm vụ không có tên nào dám phá đám. Một lần ngu là đủ rồi! Tôn Kỳ thì tiếc hùi hụi, không phải lúc nào cũng có cơ hội kiếm điểm dễ dàng như vậy.

Tôn Kỳ tiếp tục tham gia một số hoạt động, vẫn không có ai gây chuyện với hắn, điều này ngược lại khiến hắn hơi lo. Kẻ địch hùng hổ dọa người không đáng lo, kẻ thù im ỉm không nói lời nào mới là mối nguy.

Dù sao bọn kia cũng có một tên nhị dực làm chủ, hiện tại hắn vẫn chưa đủ thực lực đối đầu trực tiếp với nhị dực.

Phải tự kiếm chỗ dựa cho mình thôi, dù sao thì bám vào cổ thụ leo lên vẫn tốt hơn tự mình đón gió bão.

Hắn nghĩ ngay đến Công Tôn Tiên, tạm thời có thể làm đồng minh với bọn Công Tôn Tiên, nhưng tương lai muốn đi được xa hơn, hắn cần chỗ dựa lớn hơn. Tốt nhất là một vị phong thần, nếu như hắn giống như Dạ Tuyết, Nguyên Sa có phụ huynh phong thần thì tốt biết mấy.

Khi hắn nhắn tin với Công Tôn Tiên, tên này rất vui khi Tôn Kỳ gia nhập trận doanh, đồng thời báo cho Tôn Kỳ biết phía bên kia không biết đã dùng cách nào mà mời được Nguyên Sa.

Xưa nay mọi người vẫn coi Dạ Tuyết và Nguyên Sa là Nhật Nguyệt Song Kiệt thế hệ mới, Tôn Kỳ tất nhiên cũng nổi danh không kém, hắn đắc tội với nhiều người như vậy mà, hắn được gọi là Bạch Lang Tử, nghĩa là con của sói trắng.

Biệt danh có vẻ không vấn đề nhưng cùng với việc làm của hắn, nên bị mọi người hiểu là bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa, tâm địa hung tàn, lúc bình thường thì có vẻ hiền lành, lúc không ngờ sẽ lộ ra bản chất hung tàn của sói.

Danh tiếng của hắn rất tệ có phần góp sức không nhỏ của bọn kia.



Hôm nay, Tôn Kỳ như thường ngày lên lớp, nhưng hắn đến trước cổng học đường thì dừng lại. Hắn nhớ ngày đầu tiên đến đây đã bị mấy chữ trên bảng hiệu hút lấy tinh thần, lúc đó còn không hiểu rõ, nhưng trải qua mấy năm học tập, hắn đã suy đoán ra rất nhiều chuyện.

Vốn dĩ không định sớm như vậy lại đến đây nhưng chuyện của Uyển buộc hắn phải đẩy nhanh kế hoạch, chuyện của Uyển càng để lâu sẽ càng bất lợi. Hắn không tin Thần tộc để yên hắn nuôi một nhân vật quan trọng như Uyển trong phủ, cho dù hiện tại không biết tương lai cũng sẽ biết, thậm chí có thể bọn họ đã biết rồi chỉ là đang nhìn xem hắn làm sao.

Hắn không bao giờ đánh giá thấp trí thông minh của địch thủ, đối với Thần tộc càng không, chỉ có đánh giá cao và cao hơn nữa.

Tôn Kỳ nhắm mắt tĩnh tâm, đạo tâm rung động, thần du thiên địa nhập vào trong chữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play