*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lăng Nặc biết tam đại pháp bảo hành tẩu giang hồ bao gồm dịch dung, giả ngốc và che giấu bảo bối.

Bảo Nhi hơi nghi ngờ điều này: "Chẳng lẽ hành tẩu giang hồ đều là làm việc xấu sao? Nếu không thì sao lại cần dịch dung, giả ngốc hay che giấu này nọ?"

Lăng Nặc cảm thấy không thể giải thích cho nàng được, chỉ nói: "Bảo ngốc à, giả ngốc thì ngươi vốn chẳng cần luyện, bảo bối ư, hai tay ngươi trống trơn thì đâu cần giấu diếm gì, cho nên, việc duy nhất ngươi cần làm là… dịch dung."

Bảo Nhi suy nghĩ, cũng thấy có lý, người xấu không nhận ra nàng được, tất nhiên sẽ không thể xuống tay nữa.

Vì thế Lăng Nặc và Bảo Nhi lại giày vò nhau một hồi. Hai cô nương thảo luận tới lui, thử không ít lần, hủy bỏ hết lớp hóa trang này tới lớp hóa trang khác, nếu không phải ghét bộ dạng sau khi dịch dung quá xấu thì cũng là thấy không có thần thái. Cuối cùng, cả hai cùng thống nhất, Bảo Nhi dịch dung thành tiểu công tử, Lăng Nặc trở thành muội muội của nàng.

Bảo Nhi soi gương một lúc lâu, rốt cục cũng hài lòng với bộ dạng tiểu công tử này, Lăng Nặc cũng soi một hồi, cũng cảm thấy thoải mái với nhan sắc bản thân. Hai cô nàng đều đã thỏa mong muốn dịch dung ban đầu, liền so sánh sắc đẹp với nhau.

Nhưng không biết do các nàng may mắn hay kỹ năng dịch dung sứt sẹo này có tác dụng, dù sao các nàng cũng thuận lợi ra khỏi thành, không bị ai uy hiếp. Hai người thuê con thuyền đi về phía Bắc.

"Ngươi nói cho Tập Uyển Bội rằng muốn tới thành Trung Lan, cho nên mục đích của ngươi đã bại lộ, chúng ta không thể đi theo hướng Nam, nên đi theo hướng ngược lại, tất nhiên là phía Bắc."

"Chúng ta đi hướng Bắc, khi nào thì quay về phía nam?"

"Có thể là vào thời điểm chuyển hướng thì quay lại."

"Càng lúc càng cách xa Khánh Sinh ca ca, ta thấy rất đau khổ."

"Lúc ngươi đi tìm hắn không phải còn xa hơn sao?"

"Đúng vậy, cho nên mới muốn tìm hắn mà. Đúng là so với việc càng tìm càng cách xa, ở nhà còn khó khăn hơn."

"Ngươi chịu đựng đi.” Tuy Lăng Nặc nói như vậy, nhưng ngẫm lại bản thân mình, nhớ tới nàng cũng rời xa Thái Dương ca ca như thế này, lên đường tìm hắn, càng tìm càng không thấy, còn không bằng tâm trạng vô vọng khi chờ đợi ở nhà.

Nhớ lại, nước mắt nàng lại rơi xuống.

"Này này, sao ngươi lại thích khóc thế." Bảo Nhi nghiêm mặt nhíu mày quan sát nàng, cúi đầu buồn rầu."Ta sẽ chịu đựng, ta muốn nhẫn nại tới khi nhìn thấy Khánh Sinh ca ca mới khóc."

"Không phải đã nói với ngươi khi gặp mặt phải thật xinh đẹp, không được khóc sao?"

Bảo Nhi cau mày, suy nghĩ một lúc: "Nhưng nếu không thể khóc trước mặt Khánh Sinh ca ca thì chẳng thể khóc ở đâu được. Dù sao Khánh Sinh ca ca cũng không chê ta xấu."

Thực sự không chê xấu? Lăng Nặc suy nghĩ, so sánh với việc bản thân luôn cẩn thận, lại càng buồn hơn.

Hai cô nương ngồi ba ngày thuyền thì tới 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play