*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gặp được Long Khánh Sinh, Tập Uyển Bội biết mình đã gặp phải phiền toái lớn

Long phủ của kinh thành, danh tiếng lan xa.

Long Bảo Nhi ngây thơ và không hiểu thế sự suýt nữa đã làm Tập Uyển Bội hiểu nhầm, nàng ta gần như đã cho rằng người Long phủ đều như vậy. Nhưng tất nhiên nàng ta hiểu điều này là không thể xảy ra, quả nhiên Long Khánh Sinh đã chứng thực điều này.

Đây mới là người Long gia bình thường, thông minh, sắc bén, khiến người khác cảm thấy vô cùng áp lực.

Đem ra so sánh, Long Bảo Nhi kia nếu không phải kẻ giả mạo hẳn là một đóa hoa lạ.

Tất nhiên nàng không phải là giả mạo, bởi Long Khánh Sinh cực kì lo lắng cho nàng. Sự lo lắng này không thể hiện ra ngoài, nhưng trong lòng Tập Uyển Bội cảm nhận được, nên nàng ta biết nàng ta đã gặp phiền toái lớn.

Bởi vì Long Bảo Nhi đi cùng nàng ta giờ lại không thấy đâu.

"Ngươi có biết Bảo Nhi là ai không?"

"Có biết." Tập Uyển Bội nhìn Long Khánh Sinh tuổi còn trẻ nhưng khuôn mặt vô cùng nghiêm khắc, trong lòng cực kì lo sợ.

"Nếu đã biết, vậy ngươi muốn gì?" Bị đôi mắt trong suốt nhìn chăm chú khiến nàng ta bồn chồn, cái nhìn của hắn khiến nàng ta cảm thấy chột dạ.

Sau khi Tập Uyển Bội nói xong thì lập tức tìm lí do bao biện thật tốt. "Bảo Nhi cô nương đã cứu ta, để báo ơn nàng, ta dự định cùng nàng đi tìm người thân, cũng có thể chăm sóc nhau thật tốt."

"Hồng Diêm Môn của các ngươi đang rắc rối đầy đầu, ngươi bị người khác hãm hại trong thanh lâu, bản thân còn khó bảo toàn, sao lại muốn chăm sóc Bảo Nhi? Nếu thực sự muốn tốt cho nàng, phải cách xa nàng mới tốt, tránh cho Thanh Phong Phái hiểu lầm, không coi nàng là mục tiêu mới đúng. Ngươi lại đi theo cả đường, khiến nàng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, chẳng lẽ ta lại không biết ngươi có ý gì sao?"

Tập Uyển Bội cắn răng, nhất định không thừa nhận."Ta thì có thể có ý gì đây, ta thực sự đối xử tốt với Bảo Nhi, nàng là một tiểu cô nương một mình xuất hành, tất nhiên vô cùng nguy hiểm, huống chi nàng lại vô cùng ngây thơ, suy nghĩ đơn giản, nếu bên cạnh không ai chăm sóc sao có thể an toàn tới ngày hôm nay? Long công tử không nên ngậm máu phun người."

"Bảo Nhi an toàn tới hôm nay là do ngươi chăm sóc?" Long Khánh Sinh cười lạnh. "Cả đoạn đường vừa qua ngươi bỏ bạc ra thuê trọ thuê xe cho nàng sao? Gặp thổ phỉ thì do ngươi ra tay sao? Dù Bảo Nhi ngây thơ khờ dại nhưng vẫn có thể tự chăm sóc bản thân rất tốt. Ngươi không cần dát vàng lên mặt mình, Bảo Nhi an toàn tới ngày hôm nay nào có liên quan gì tới ngươi? Ta chỉ biết khi ta đến đây, thứ nhìn thấy là một phòng mê hương còn chưa bay hết. Nếu ngươi thật sự che chở cho nàng, tại sao khi gặp chuyện không may thì ngươi lại biến mất? Cả đoạn đường ngươi lưu lại kí hiệu cho đồng môn, còn bí mật gặp mặt sư phụ ngươi, nếu nói ngươi không có ý tưởng xấu xa gì, ta không thể nào tin được.".

"Mê hương này thực sự không hề liên quan tới ta, có thể là do Thanh Phong Phái xuống tay. Ta cũng giống như ngươi, vừa mới gấp rút trở về, ta không biết Bảo Nhi đi đâu."

"Là Thanh Phong Phái hay Hồng Diêm Môn của các ngươi thì ta nhất định sẽ điều tra ra. Dù là ai làm, ngươi cũng không tránh khỏi việc liên quan đâu. Ngươi nên cầu nguyện Bảo Nhi bình an đi, nếu như nàng có chút thương tổn nào, ta sẽ khiến ngươi phải trả gấp mười lần!"

Khuôn mặt khôi ngô trẻ tuổi lộ ra sát khí, Tập Uyển Bội đã ở trên giang hồ nhiều năm, hiểu được hắn nói được sẽ làm được. Nàng ta hơi hoảng hốt, lại bao biện: “Ta thực sự không 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play