Giờ Thịnh Thảo An lại cảm thấy anh đang đối xử tốt với mình. Đối diện với sự đòi hỏi của anh, cô chỉ có thể nhắm mắt lại, mặc kệ trong lòng cô có muốn hay không, cô cũng phải hùa theo anh, bởi vì cô đang lấy lòng anh, cầu cạnh anh, vì vậy cô phải hùa theo mỗi động tác trên người anh.

Cô không thể phản kháng, phải làm anh vui vẻ, nếu không thì sao anh có thể nói cho cô biết tung tích của Triệu Dương chứ? Cô làm tất cả những điều này đều vì Triệu Dương.

Triệu Dương, tôi vì anh mà hy sinh nhiều như vậy, bởi vì dù sao cơ thể này cũng không còn sạch sẽ nữa, đã ngủ với vô số đàn ông rồi, giờ bị anh giày vò như vậy cũng chỉ vì cô muốn tận dụng tốt điểm cuối cùng này thôi.

Chỉ cần có thể đổi lại được tin về tung tích của Triệu Dương, có làm gì cô cam tâm tình nguyện.

Khi Đường Lực đặt cô lên giường, lột sạch đồ trên người cô trong nháy mắt, lúc chuẩn bị tiến vào thì anh bỗng nghĩ tới một vấn đề, giờ cơ thể cô vẫn còn rất yếu, cô có thể chịu đựng được ‘anh’ không? Có thể chịu đựng được sự vận động kịch liệt của anh không?

“Bây giờ cơ thể cô vẫn ổn chứ?” Đường Lực bật thốt ra một câu hỏi, nhưng khi nói ra anh mới phát hiện, hình như câu nói này của mình hơi mờ ám, giống như anh đang quan tâm cô.

Không được, anh không thể để cô phát hiện, lúc Thịnh Thảo An nghe thấy câu nói này, cô cũng nảy sinh một ảo giác, anh đang quan tâm cô sao? Có điều suy nghĩ này biến mất rất nhanh, bởi vì nếu anh thật sự quan tâm đến cô, anh sẽ không ép cô phải đi con đường tự sát. Vì vậy có lẽ tất cả những thứ này đều là giả dối, cô cần phải bình tĩnh, cô phải để nội tâm mình trở nên mạnh mẽ, để nó phụ trách con đường sau này cô nên đi thế nào.

Hơn nữa cô cũng không chắc anh có thăm dò mình không, dù sao anh là người quỷ kế đa đoan, có rất nhiều thủ đoạn giày vò người khác. Cô đấu không lại anh, vì vậy cô chỉ có thể lùi một bước tiến hai bước, không cho anh cơ hội đổi ý.

“Cơ thể tôi không có vấn đề gì, tôi có thể làm anh hài lòng.”

Thịnh Thảo An căn bản không cho Đường Lực thời gian để suy nghĩ, cô đưa cơ thể mình lên nghênh đón, chính sự va chạm này của cô đã kích thích con thú hoang trong lòng anh, vì vậy anh cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp tìm kiếm điều tốt đẹp trên người Thịnh Thảo An.

Sau một phen kịch liệt, cuối cùng hai người đều mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Nhưng trong lòng Thịnh Thảo An không hề yên ổn, cô đang nằm mơ, tất cả những thứ này đối với cô mà nói thật sự quá kinh khủng. Bởi vì chỉ cần Thịnh Thảo An nhắm mắt lại là nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn thay đổi của Triệu Dương.

Triệu Dương duỗi tay ra, sau đó dùng giọng điệu oán giận nói với cô.

“Không phải cô nói cả đời này chỉ yêu mình tôi sao? Nhưng bây giờ cô đang ngủ cùng người đàn ông khác, mới đầu cô còn phản kháng, nhưng về sau cô còn hùa theo anh ta, cô xác định cô vẫn còn yêu tôi sao? Hai người mới đúng là một cặp trời sinh, xem ra sau khi tôi chết, cô sống rất vui vẻ.”

“Không phải vậy… Chuyện này không giống như anh nghĩ, thật ra em ở bên anh ta là vì muốn có được tung tích của anh mà thôi, Hơn nữa anh biết không? Khi em nghĩ rằng anh đã chết, em đã tuyệt vọng không muốn sống nữa, em đã từng cắt cổ tay tự sát, chỉ là không thành công mà thôi, anh xem…”

Thịnh Thảo An nói xong thì giơ vết cứa đã được băng lại trên cổ tay ra.

“Lần này tôi sẽ không tin bất kỳ điều gì cô nói, hai người là đôi cẩu nam nữ, mau biến cho khuất mắt tôi ngay.”

Thịnh Thảo An nghe Triệu Dương hét với mình như vậy thì tan nát cõi lòng, cô cảm thấy tim cô sắp tan vỡ rồi.

Sao Triệu Dương có thể đối xử với cô như vậy?

Rõ ràng cô làm những chuyện này đều vì anh, nhưng tại sao cô lại nhận kết cục như vậy?

“Rốt cuộc anh đang ở đâu, anh mau xuất hiện gặp em có được không? Sau này em sẽ đồng ý với anh mọi chuyện, em sẽ cùng anh cao chạy xa bay, chúng ta sẽ sinh một đứa con, sẽ ở bên nhau mãi mãi, không bao giờ tách ra nữa…”

Nhưng những lời thề đã từng tốt đẹp này giống như bọt biển mộng ảo biến mất trước mặt cô, dường như hạnh phúc này ngày càng cách xa cô.

“Đừng! Đừng đi mà!”

Thịnh Thảo An giật mình tỉnh lại, kết quả phát hiện cô vẫn nằm trong ngực Đường Lực. Chuyện nhục nhã này luôn luôn nhắc nhở cô, cô nên hành động vào lúc này, nhân lúc Đường Lực đang ngủ, cô có thể rời khỏi đây.

Lúc Thịnh Thảo An cẩn thận đứng dậy, cô phát hiện không biết từ lúc nào trên tay cô đã có một chiếc còng, hơn nữa đầu bên kia lại là tay Đường Lực.

Đường Lực quá kinh khủng, anh ta vậy mà lại làm ra chuyện điên rồ tự còng tay mình lại, anh ta rất sợ mình chạy trốn sao? Hơn nữa rõ ràng bọn họ mới làm chuyện đó xong, vậy mà anh ta còn tâm tư nghĩ đến chuyện này, xem ra cô đã chọn một đối thủ đáng sợ, tự đẩy mình vào biển lửa, giờ cô căn bản không thể nào trốn khỏi đây được.

Cô muốn trốn nhưng không trốn được, muốn chạy nhưng không chạy được, chẳng lẽ cô chỉ có thể chịu thua anh sao? Nhưng ngày hôm nay để khiến Thịnh Thảo An cảm thấy sống không bằng chết, nếu mỗi ngày cô đều nịnh bợ hùa theo lấy lòng anh, vậy không bằng dứt khoát lấy mạng cô cho xong.

“Cô dậy rồi sao?” Đường Lực ngáp xong thì dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi cô.

Giọng điệu mờ ám này của anh giống như bọn họ đã làm vợ chồng nhiều năm vậy. Không biết tại sao Thịnh Thảo An lại có ảo giác nhất thời như vậy, hình như hôm qua anh cũng dịu dàng với cô như vậy, suýt chút nữa cô đã bị sự dịu dàng của anh làm cho cảm động.

Có điều Thịnh Thảo An biết tất cả những thứ tốt đẹp này đều là giả tạo, không thể là thật được, sao anh có thể mang cho cô hồi ức tốt đẹp được? Chỉ có Triệu Dương mới có thể!

Chỉ tiếc Triệu Dương đã mất tích, cô cũng không biết anh còn sống hay chết, vì vậy cô phải nghĩ cách rời khỏi anh, như vậy cô mới có thể thăm dò tung tích của Triệu Dương.

“Anh có đói không? Nếu không thì tôi đi mua chút đồ cho anh hoặc nấu chút gì đó cho anh ăn nhé.” Thịnh Thảo An quyết định đổi sang cách nịnh bợ anh, bởi vì cô biết người đàn ông này thích ăn mềm không thích ăn cứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play