Tiêu Mộc Diên được Thịnh Trình Việt giúp đỡ, rất nhanh đã tới hiện trường của cuộc thi quốc tế, sau đó liền vội vã đi vào tòa nhà.
Thịnh Trình Việt thấy Tiêu Mộc Diên để quên chiếc túi xách ở ghế phụ, càng bất lực mà thở dài. Gương mặt đầy vẻ sủng nịnh, anh lắc đầu.
Người phụ nữ này, không có mình ở bên cạnh là không được rồi.
Sau đó anh đi đỗ xe, cầm túi của Tiêu Mộc Diên, đi vào tòa nhà.
Tiêu Mộc Diên hào hứng đến quầy hỏi nhân viên: “Tôi là Tiêu Mộc Diên, nhà thiết kế của cuộc thi quốc tế, không biết cô gọi điện thông báo cho tôi đến là có chuyện gì?”
Trong lòng cô không hiểu sao lại có hơi căng thẳng. Trực giác bảo cô rằng chuyện này nhất định có liên quan đến cuộc thi quốc tế. Nói không chừng cô vẫn còn hy vọng.
Nhân viên ở quầy sau khi cầm điện thoại lên, chỉ “ừ” vài tiếng. Sau đó cười nhã nhặn, nói với Tiêu Mộc Diên: “Cô Tiêu Mộc Diên thân mến, mời cô đến phòng làm việc ở tầng 9, ở đó có một vị giám khảo đang đợi cô.
Giám khảo?
Tiêu Mộc Diên tuy thấy hơi kỳ lạ, nhưng sau khi cảm ơn nhân viên đó, liền lập tức vào thang máy.
Vốn Tiêu Mộc Diên vẫn xuy xét xem là phòng làm việc nào ở tầng 9, nhưng vào khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, cô chỉ thấy cửa lớn của một công ty đang mở, những cửa khác đều đóng.
Cô liền đi thẳng vào mà không nghĩ ngợi nhiều.
Cô gõ cửa.
Sau khi nghe có tiếng “mời vào”, liền đi vào phòng. Trong lòng Tiêu Mộc Diên cũng cảm thấy rất kỳ lạ, vì giọng nói đó hình như cô từng nghe thấy ở đâu đó.
“Cô Tiêu Mộc Diên, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi.”
Lúc Tiêu Mộc Diên thật sự nhìn thấy ánh mắt, dáng vẻ của anh ta, cô đã nhận ra rồi. Anh ta không phải là người đã bắt nạt Thịnh Thảo An sao?
“Sao anh lại ở đây?” Tiêu Mộc Diên nghĩ tới trước đây anh ta từng không có ý tốt với Thịnh Thảo An, nên cũng không định nể mặt anh ta.
“Chẳng lẽ cô không nhớ tôi sao? Tôi là một trong những giám khảo của cuộc thi này.” Đường Lực vẫn mang nụ cười, không biết vì sao, anh lại thấy người phụ nữ trước mặt này thật thú vị. Anh không hiểu tại sao cô lại không thích anh.
“Là anh gọi tôi đến đây sao?”
Theo cái gật đầu của anh, trái tim Tiêu Mộc Diên rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Cô vốn còn đang xuy xét chuyện nghiên cứu cuộc thi quốc tế. Nhưng không ngờ người gọi cô tới lại là người này.
Tiêu Mộc Diên chuẩn bị xoay người rời đi luôn.
Cô không muốn dây dưa với người như vậy. Nếu sớm biết như vậy, cô đã cùng bọn trẻ đi chơi rồi. Đúng là lãng phí thời gian.
Thấy Tiêu Mộc Diên vội vã muốn rời đi, Đường Lực vẫn gọi cô lại.
“Chẳng lẽ cô Tiêu Mộc Diên không muốn thảo luận cùng tôi về thời trang của cuộc thi quốc tế sao?” Ngữ khí của Đường Lực không có chút ấm áp nào, Tiêu Mộc Diên bỗng có cảm giác muốn đánh anh ta. Nhưng lời anh nói lại gợi lên hứng thú của cô.
Tiêu Mộc Diên không muốn hợp tác vời người như vậy, nên vẫn cứng đầu lạnh nhạt nói: “Tôi không muốn thảo luận cùng người xấu. Anh hãy tìm người khác tốt hơn đi!”
Ý của cô cũng có nghĩa là, trong mắt cô anh ta chỉ là một người xấu mà thôi.
“Tôi là người xấu?” Đường Lực không thể tin được, lặp lại lời cô. Nếu là người khác nói, anh sẽ thấy vô cùng khó nghe, nhưng từ miệng Tiêu Mộc Diên nói ra, anh lại nghe ra một mùi vị khác.
“Tôi nói rõ ràng, hy vọng chúng ta từ sau không gặp nhau nữa.” Tiêu Mộc Diên không biết vì sao mình lại ghét người này từ trong thâm tâm.
Thấy Tiêu Mộc Diên sắp ra đến cửa, Đường Lực chi đành đứng dậy đi đến, chắn trước mặt cô.
“Có phải cô hiểu lầm gì tôi không?” Đường Lực cứ cảm thấy cô có cái nhìn phiến diện về anh.
Tiêu Mộc Diên bình tĩnh nhìn phía trước: “Không có.”
“Thực ra tôi đã xem xét kĩ những tác phẩm của cuộc thi quốc tế mà cô tham gia. Tác phẩm của cô rất xuất sắc, chỉ là vì người mẫu mà cô chọn, quá bất cẩn rồi, mới lỡ mất ngôi quán quân.” Đường Lực phấn chấn phân tích với cô.
Tiêu Mộc Diên sao lại không biết điều này.
“Bây giờ anh nói với tôi cái này là có ý gì?” Tiêu Mộc Diên cảm thấy anh đang gây xích mích.
Đường Lực có hơi bất ngờ mà nhìn Tiêu Mộc Diên, không ngờ địch ý của cô với mình lại lớn như vậy, thế nên anh đành chuyển ngữ khí nhẹ hơn một chút: “Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút mà thôi, không ngờ phản ứng của cô lại quá lên như vậy.”
“Vậy tất cả đã là quá khứ rồi, tôi không có cách nào nào có được quán quân, vậy chứng tỏ tôi không có duyên với ngôi quán quân.” Dù sao Tiêu Mộc Diên cô sẽ làm ra những sản phẩm tốt hơn nữa.
“Thực ra tôi muốn mời cô...” Đường Lực còn chưa nói xong, đã bị một đôi tay mạnh mẽ đẩy ra. Tiêu Mộc Diên bỗng thấy Thịnh Trình Việt, chạy đến bên cạnh anh.
“Ngại quá, chúng tôi không định hợp tác với anh.” Thịnh Trình Việt không biết đã đến từ lúc nào, tuyên bố một cách bá đạo.
Đường Lực rút lại tay mình, vuốt tóc, sau đó nhìn đằng trước với ánh mắt thú vị: “Ồ, thế sao?”
“Chúng ta đi.” Thịnh Trình Việt trầm mặt kéo Tiêu Mộc Diên đi.
Đường Lực không ngăn bọn họ lại, anh cảm thấy sự việc càng ngày càng trở nên thú vị rồi.
Không ngờ Tiêu Mộc Diên còn quen biết Thịnh Trình Việt. Thịnh Trình Việt là một nhân vật lớn thét ra lửa. Thì ra Tiêu Mộc Diên không hề đơn giản như mình tưởng tượng.
Đường Lực cầm điện thoại trong tay lên: “Giúp tôi điều tra một người.”
Anh cảm thấy chuyện này càng ngày càng trở lên thú vị.
Thịnh Trình Việt khí thế bừng bừng mà kéo Tiêu Mộc Diên vào thang máy. Sau đó mạnh mẽ kéo cô vào lòng mình, ôm chặt. Dường như chỉ cần anh buông tay, cô sẽ biến mất vậy.
Tiêu Mộc Diên hình như cảm thấy Thịnh Trình Việt tức giận rồi.
“Sau này đừng gặp loại đàn ông như vậy nữa.” May mà anh đuổi kịp lúc, nếu không hậu quả sẽ khó lường. Chỉ là anh càng nghĩ càng thấy tức, người đàn ông đó là cái thá gì, dám giơ tay ngăn cản người phụ nữ của anh.
“Được thôi, anh đừng giận nữa, em hữa sẽ không có lần sau đâu.” Tiêu Mộc Diên lúc này chỉ có thể cọ cọ ở trong lòng Thịnh Trình Việt, sau đó nũng nịu nói, bởi vì cô biết chỉ cần mình làm vậy, Thịnh Trình Việt chắc chắn sẽ hết cách với cô
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT