Lưu Mỹ đang ở trong phòng mình thở phì phò, bởi vì bà thật sự không nuốt nổi cục tức này, chẳng lẽ trong cái nhà này bà không có chút cảm giác tồn tại nào sao? Các con cháu đã quên bà hết rồi.
“Ài…” Lưu Mỹ thở dài.
Trong một căn phòng khác.
Viễn Đan lại đi tới vỗ Nguyệt Nguyệt: “Hôm nay không phải em bảo bà dắt chúng ta đi chơi sao? Sao lại muốn mẹ dắt đi rồi?”
“Chúng ta không thể chơi cùng nhau sao?” Nguyệt Nguyệt ngây thơ mà kéo kéo chiếc chăn của mình, chui đầu vào trong chăn.
Viễn Đan thấy mình khó mà giải thích rõ những chuyện này cho Nguyệt Nguyệt, dù sao thì với tình trạng bây giờ, bà nhất định sẽ lải nhải với mẹ.
“Thôi, cứ đi ngủ trước đi.” Viễn Đan thấy nghĩ nhiều cũng vô dụng, cứ để nó thuận theo tự nhiên đi, đâu rồi sẽ lại vào đó.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Mộc Diên đã tới phòng của các con.
Mấy đứa trẻ hớn hở theo chân mẹ ra ngoài cửa.
Lúc này chuông điện thoại của Tiêu Mộc Diên vang lên.
Tiêu Mộc Diên vội nhấc máy: “Nhân viên công tác của bên cuộc thi quốc tế muốn tìm tôi?”
Không lâu sau, cô cúp điện thoại. Thịnh Trình Việt đã lái xe tới trước mặt bọn họ.
Tiêu Mộc Diên nhìn điện thoại mình, rồi lại nhìn bọn trẻ. Cuối cùng vẫn lên xe, lòng đầy tâm sự.
Sau đó, Thịnh Thảo An cũng nhanh chóng bước tới, ngồi lên xe, vừa thở vừa trang điểm vừa oán giận nói: “Hai người không nói với em một tiếng, làm em tưởng hai người bỏ lại em mà đi rồi.”
“Tụi anh chỉ đến chỗ em thăm một chút mà thôi.” Thịnh Trình Việt nói qua loa, nếu không phải hôm qua Tiêu Mộc Diên nghĩ đủ mọi cách để thuyết phục anh, anh tuyệt đối sẽ không đén xem trường quay của Thịnh Thảo An.
“Vâng, cảm ơn anh trai.” Thịnh Thảo An cười ngọt ngào nói, cô đâu phải không hiểu anh trai mình, trong nóng ngoài lạnh. Dù sao thì lúc đó cô chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được rồi. Bởi vì lát nữa cô sẽ được gặp Đường Lực, nên trong lòng không giấu được niềm vui.
Thịnh Trình Việt cuối cùng cũng chú ý tới dáng vẻ mang tâm sự nặng nề của Tiêu Mộc Diên: “Diên Diên, sao thế?”
Viễn Đan và Thịnh Tuấn Hạo cũng thấy Tiêu Mộc Diên hơi im lặng. Có lẽ là bởi vì cuộc gọi lúc nãy.
“Mẹ, nếu mẹ có việc phải làm, thì đi làm trước đi, bọn con có thể đi chơi cùng cô.” Viễn Đan bỗng nhìn thấu tâm tư của Tiêu Mộc Diên, mới hiểu lòng mẹ mà nói. Cậu chỉ hy vọng mẹ có thể vui vẻ.
Tiêu Mộc Diên lúc này lại lắc đầu: “Mẹ không có việc gì ở công ty cả. Đã hứa rồi, hôm nay phải đưa các con đi chơi mà, sao mẹ có thể nói mà không làm?” Cô cảm thấy hiếm lắm mới có một lần đồng ý đi chơi với bọn trẻ, không thể cứ vì chuyện công việc mà không ở bên bọn trẻ.
“Không sao đâu ạ, hôm nay tụi con có thể đi chơi với cún con, đợi lần sau mẹ rảnh, chúng ta lại đi chơi là được.” Thịnh Tuấn Hạo cảm thấy Tiêu Mộc Diên không được tự nhiên. Tụi nó không thể trở thành nỗi phiền toái của mẹ, phải để mẹ làm việc mà mình thích.
“Thôi, đừng nói chuyện này nữa, hôm nay đi chơi hết mình đi.” Tiêu Mộc Diên quyết định tạm bỏ lại tất cả công việc, hôm nay chuyện duy nhất mà cô phải phụ trách là đi chơi cùng bọn trẻ cho thỏa thích. Tuy rằng cô không biết nhân viên bên cuộc thi quốc tế gọi điện mời cô tới có chuyện gì.
Nguyệt Nguyệt lại dựa vào lòng Tiêu Mộc Diên cười hí hửng.
Thịnh Thảo An nghe bọn họ nói, cũng đã nhìn ra, tâm của Tiêu Mộc Diên đã không ở chỗ này.
“Mẹ, tự nhiên con muốn đi vệ sinh.” Viễn Đan bỗng ôm bụng nói.
Cô bắt đầu cau mày: “Chẳng lẽ bụng lại đau rồi sao? Con có muốn đến bệnh viện xem một chút không?”
“Mẹ, con chỉ muốn đến phòng vệ sinh một chút thôi. Mẹ đừng lúc nào cứ việc bé xé ra to, sức khỏe con rất tốt.” Viễn Đan vỗ ngực nói.
“Vậy ba tìm chỗ nào đỗ xe.” Thịnh Trình Việt sao không nhìn ra mánh khóe của con trai mình cơ chứ? Anh tìm thấy ngay một tiệm bách hóa gần đó, dừng xe lại.
Sau đó mấy người bọn họ liền xuống xe.
Tiêu Mộc Diên vốn muốn đi cùng Viễn Đan, nhưng lại bị Thịnh Trình Việt kéo vào tiệm: “Chúng ta đi mua gì đó ăn đi.”
“Nhưng…” Tiêu Mộc Diên vẫn không yên tâm bọn trẻ.
“Em đừng lo, có Thịnh Thảo An ở đó trông bọn trẻ mà, không sao. Chúng ta tiện đường vào trong mua chút thuốc.” Thịnh Trình Việt xoa đầu Tiêu Mộc Diên rồi kéo cô đi vào trong.
Tiêu Mộc Diên vội đi cùng Thình Trình Việt mua chút đồ ăn vặt và thuốc, tuy lúc mua có vài ánh mắt cố ý nhìn vào họ, nhưng giờ trong lòng Tiêu Mộc Diên chỉ nghĩ tới các con.
Nhưng lúc Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt từ cửa tiệm trở lại xe, đã phát hiện không thấy Thịnh Thảo An và bọn trẻ đâu nữa.
“Bọn họ rốt cục đi đâu vậy?” Tiêu Mộc Diên bỗng thấy hoảng hốt lo sợ.
Thịnh Trình Việt lại vô cùng điềm tĩnh mà kéo Tiêu Mộc Diên lên xe, sau đó vô cùng dịu dàng mà giúp cô thắt dây an toàn: “Hiện giờ chỉ còn lại hai chúng ta, chúng ta đến chỗ em muốn đến đi.”
Tiêu Mộc Diên mù tịt, trên mặt viết mấy chữ không hiểu gì cả: “Chúng ta không quan tâm chúng nữa rồi sao?”
“Em đừng lo cái này, dù sao, Thịnh Thảo An có thể chăm sóc chúng.” Thịnh Trình Việt đã khởi động xe.
Thấy biểu cảm bình tĩnh của Thịnh Trình Việt, Tiêu Mộc Diên cuối cùng cũng tỉnh ngộ. Thì ra mình đã trúng kế điệu hổ ly sơn.
“Cứ để chúng nó đi chơi với Thịnh Thảo An đi, bởi vì anh không muốn nhìn thấy em cứ mãi thất thần.” Thịnh Trình Việt thâm tình nói.
Tiêu Mộc Diên bị làm cho cảm động, không ngờ tụi trẻ hiểu chuyện như vậy, chịu đi chơi cùng cô, để cho mình thời gian.
“Vậy nên em cũng đừng phụ lòng các con đấy.” Thịnh Trình Việt tiếp tục nói.
“Nhưng Thịnh Thảo An không phải đến phim trường đóng phim sao? Lấy thời gian chăm sóc bọn trẻ được?” Tiêu Mộc Diên vẫn không yên tâm.
“Em yên tâm, anh sẽ phái người theo chúng. Thế nên chỉ cần có anh ở đây, em không cần lo gì cả.”Thịnh Trình Việt nhất định phải giúp cô giải quyết tất cả những nỗi lo của cô: “Giờ em có thể nói cho anh biết em muốn đi đâu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT