Lúc này, Nguyệt Nguyệt cũng không chịu yếu thế, nó làm mặt quỷ với cụ ngoại, rồi làm các loại động tác kỳ quái trêu Lưu Mỹ cười ha ha. Quả nhiên ở chung với hai đứa trẻ, không cần xem phim hoạt hình thú vị hơn nhiều.

"Ha ha..." Lưu Mỹ cười đến không ngậm được miệng.

Trong phòng truyền đến một loạt tiếng cười nói, hoan hô, nhưng bóng lưng nhỏ bé đứng bên ngoài lại hết sức mất mát, ảm đạm.

Đứng sau cánh cửa, Thịnh Tuấn Hạo dùng ánh mắt vừa khát vọng vừa hâm mộ nhìn cửa ra vào, nó lưỡng lự muốn đi vào nhưng vừa đi tới ngoài cửa lại không thể bước tiếp được nữa.

Nó cũng rất muốn hòa nhập với người bên trong, nhưng Lưu Mỹ, người mà nó đã gọi là bà già xấu xa sẽ tiếp nhận nó sao?

Viễn Đan phát giác hình như ngoài cửa có tiếng động nên đi ra ngoài, vừa mở cửa nó đã thấy Thịnh Tuấn Hạo đang ở bên ngoài lưỡng lự.

Nhưng lúc nó vừa đi ra, Thịnh Tuấn Hạo lại giả vờ như chỉ đi ngang qua ở chỗ này.

Sao Viễn Đan lại không hiểu chút suy nghĩ đó của Thịnh Tuấn Hạo chứ?

"cụ ngoại rất muốn ăn hoa quả, hay là cậu giúp tôi đi lấy một ít hoa quả nhé." Viễn Đan kiếm một cái cớ, nó hiểu niềm vui thì cần mọi người cùng chia sẻ, nên cảm thấy mình không thể bỏ mặc người bạn tốt này, dù sao thì người bên trong cũng là cụ ngoại mọi người đấy.

Thấy Thịnh Tuấn Hạo do dự, nó lại bổ sung: "cụ ngoại muốn ăn hơi nhiều loại hoa quả, một mình tôi không thể cầm hết được, nên tôi mới phải nhờ cậu giúp, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cậu cũng không giúp tôi ư?"

Nó nói vậy, tất nhiên Thịnh Tuấn Hạo không thể từ chối, thế là hai đứa lập tức lấy từ tầng dưới ra hai bàn hoa quả lớn rồi đi vào phòng.

Trong phòng, Nguyệt Nguyệt và Lưu Mỹ vui chơi đến quên trời quên đất, lúc nhìn thấy hai đứa cầm hoa quả đi vào, ánh mắt Nguyệt Nguyệt nhìn trái cây phát ra ánh sáng lấp lánh, đồng thời cũng nhìn thấy Thịnh Tuấn Hạo bên cạnh tâm sự nặng nề, nó bất giác mỉm cười.

"cụ ngoại, con xin giới thiệu với cụ, đây là anh trai khác của con Thịnh Tuấn Hạo, anh ấy rất đẹp trai, thành tích cũng tốt như anh Viễn Đan vậy." Sau khi nói đến đây, Nguyệt Nguyệt cảm thấy thật tự hào. Có hai anh trai đẹp trai như vậy, hơn nữa thành tích lại tốt như vậy, nó đúng là cô em gái hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Lúc này nụ cười của Lưu Mỹ cứng đờ, hình như bà chưa từng tìm hiểu kỹ về đứa con khác của Tiêu Mộc Diên. Nó lớn lên vô cùng anh tuấn, lông mi dài nhỏ, mắt đẹp. Thật không ngờ cháu ngoại của bà, đều vô cùng xinh gái, đẹp trai, bà hài lòng khẽ gật đầu.

"Con tên là Thịnh Tuấn Hạo phải không?" Lưu Mỹ ân cần.

Viễn Đan thừa cơ đẩy Thịnh Tuấn Hạo một cái, khiến nó không cẩn thận ngã tới trước mặt Lưu Mỹ.

Giống như nó cố ý ngã trước mặt Lưu Mỹ vậy. Lưu Mỹ nhanh chóng đỡ Thịnh Tuấn Hạo lên: "Sao con lại đi đứng không cẩn thận thế, mau để cụ ngoại nhìn kỹ con một chút nào."

"Vừa nãy con chạy đi đâu thế?" Lưu Mỹ không kìm được hỏi.

"Vừa rồi cậu ấy vẫn trốn ở cửa ạ." Viễn Đan bên cạnh tố cáo.

"Con trốn ở ngoài cửa làm gì chứ?" Lưu Mỹ cưng chiều nhìn ba đứa bé trước mắt.

Lúc này Viễn Đan lại bổ sung: "Có lẽ là nhìn thấy dáng vẻ bà ngoại xinh đẹp như vậy, nên cậu ta ngượng ngùng không dám đi vào."

"Nhóc con miệng lưỡi thật ngọt." Bây giờ, Lưu Mỹ cười hết sức vui vẻ, ở cùng mấy đứa trẻ này thật sự quá hạnh phúc, dù sao cũng tốt hơn mấy người lớn không chịu thua kém bên ngoài nhiều.

"Đúng rồi, Nguyệt Nguyệt vừa nói thành tích của các anh đều rất tốt, vậy thành tích của con như thế nào?" Lưu Mỹ hỏi, Nguyệt Nguyệt ngây người, bản thân hết chuyện để nói rồi sao mà lại đi nói chuyện này.

Nguyệt Nguyệt ranh mãnh dời mắt đi chỗ khác, tất nhiên lúc này nó chỉ có thể giả ngu, ai bảo vừa nãy nó lại đề cập đến chuyện không nên nói.

"Vâng, nếu trò chuyện xong rồi thì chúng ta mau đi xem TV thôi, chúng ta cùng xem phim hoạt hình nhé."

Lưu Mỹ nắm thật chặt hai tay Thịnh Tuấn Hạo.

Thịnh Tuấn Hạo cũng nhìn cụ ngoại trước mắt, hình như đây là lần đầu tiên nó nhìn cụ ngoại ở khoảng cách gần như vậy, không ngờ giọng nói của cụ ngoại ấm áp như thế, nó đột nhiên thật hâm mộ hai đứa Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan, từ nhỏ chẳng những có mẹ ở bên, mà còn có cụ ngoại hòa nhã dễ gần thân thiết như vậy.

"cụ ngoại, chúng con rất muốn đi công viên trò chơi chơi." Nguyệt Nguyệt đột nhiên nhìn thấy hình ảnh quảng cáo công viên trò chơi xuất hiện trên TV, trái tim nó bắt đầu đập rộn lên.

Nên nó dũng cảm đi tới bên cạnh Lưu Mỹ, lắc lắc cánh tay của bà nói.

"Anh, chúng ta đi công viên trò chơi chơi đi." Nguyệt Nguyệt chỉ có thể tỏ vẻ nũng nịu.

"Được rồi, chỉ cần Nguyệt Nguyệt có thể đứng nhất lớp, chúng ta sẽ lập tức đi công viên trò chơi." Lưu Mỹ đưa ra quy định khen thưởng. Nhưng không ngờ sau khi nghe được câu này, Nguyệt Nguyệt vốn đang rất cao hứng ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm.

Muốn thành tích của nó đứng đầu lớp chẳng khác nào muốn mạng nó, đối với nó đây chính là chuyện không thể.

"cụ ngoại..." Nhưng thấy cụ ngoại thương mình, chắc là chỉ nói cho có thôi, nên nó định tiếp tục nũng nịu xem có thể lay chuyển bà hay không.

"Bây giờ em rất muốn đi công viên trò chơi chơi. Anh, anh nói với cụ ngoại một tiếng, có được không?"

"Được, chỉ cần Nguyệt Nguyệt đạt được hạng nhất thì chúng ta sẽ đi công viên trò chơi ngay." Viễn Đan lặp lại lời nói vừa rồi của Lưu Mỹ.

"Nguyệt Nguyệt yên tâm, nếu anh chỉ dẫn bài tập cho em cẩn thận, chắc chắn em sẽ đạt được hạng nhất." Thịnh Tuấn Hạo mở miệng. Dù sao nó cũng rất muốn đi công viên trò chơi chơi, nên nó nhất định sẽ giúp em gái một chút.

"Được." Nguyệt Nguyệt vui vẻ trả lời. Nó kích động cả người bổ nhào tới, hôn mạnh lên mặt Tuấn Hạo một cái.

Lúc này Viễn Đan ghen tỵ: "Tại sao em chỉ hôn cậu ta mà không hôn anh?"

Tất nhiên Nguyệt Nguyệt không để ý tới nó, người anh này luôn dùng đủ thứ uy hiếp mình, vẫn là anh Tuấn Hạo tốt hơn.

"Bây giờ em đã học được có mới nới cũ rồi đúng không?" Viễn Đan cũng không biết tại sao mình lại ghen với anh em mình.

Nguyệt Nguyệt tiếp tục nghịch ngợm le lưỡi với Viễn Đan.

"Chon nhớ kỹ, nhất định phải đạt hạng nhất đấy." Lúc này Lưu Mỹ cũng cảm thấy hết sức vui mừng, cười nói. Bà hi vọng có thể khích lệ mấy đứa cháu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play