Bởi vì Thịnh Thảo An cảm thấy Lưu Mỹ đã khóc đến nỗi khiến người khác bực bội, còn chiếm nhiều thời gian của cô, hơn nữa, nhìn bộ dạng có nỗi khổ cũng không nói ra được của Tiêu Mộc Diên, cô cũng cảm thấy khó chịu.

Nhưng khi nghe thấy những lời này cô đã ngây ra tại chỗ, không thể tin nổi bà ấy lại có thể nói như vậy.

“Nghe thấy chưa?” Lưu Mỹ vỗ lên vai Tiêu Mộc Diên một cái: “Tất cả thí sinh tham gia dự thi đều đồng ý đưa bà vào, sao con còn không thức thời dẫn chúng ta vào đi? Chẳng lẽ con muốn chúng ta đến trễ à?”

Giọng điệu kiêu ngạo này khiến ấn tượng của Thịnh Thảo An về Lưu Mỹ trở nên càng tệ hơn, nếu là bình thường, cô nhất định sẽ nói chuyện rõ ràng với người này, nhưng bây giờ đang lúc gấp gáp, cô không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện vô nghĩa.

“Thật sự không sao chứ?” Khi Thịnh Thảo An đi tới bên cạnh, Tiêu Mộc Diên thấp giọng hỏi một câu.

“Yên tâm đi, không sao đâu, em từ nhỏ đến lớn không sợ mệt, bà ngoại chị thoạt nhìn có vẻ khá ghê gớm, nhưng cũng không chắc là em sẽ thua.” Thịnh Thảo An nói, nở một nụ cười tự tin.

Tuy vậy Tiêu Mộc Diên vẫn lo lắng, nếu Thịnh Thảo An là người độ lượng không chấp nhặt, thì có thể chịu được Lưu Mỹ chỉ thích mềm không thích cứng. Nhưng mà tính cách hai người họ lại khá giống nhau, Tiêu Mộc Diên thật sự có chút sợ hãi….

“Thảo An, tuy nói thế này thì có chút không công bằng với em, nhưng nếu em có thể nhịn được, thì cố gắng nhịn một chút, được không?” Tiêu Mộc Diên khẽ thì thầm.

Thịnh Thảo An ra dấu tay “OK” cho Tiêu Mộc Diên, nói: “Chị dâu, chị yên tâm, em không phải người thích gây sự vô cớ.”

Tiêu Mộc Diên cười gượng, chỉ hy vọng là như vậy.

“Hai đứa cho rằng bà điếc à?”

Ngay khi hai người ngầm thỏa thuận xong, đang nhìn nhau cười, thì giọng nói của Lưu Mỹ đột nhiên truyền tới, khiến vẻ mặt của họ nháy mắt thay đổi, cũng im bặt đi.

Lưu Mỹ nhìn dáng vẻ của hai người họ, lại nở nụ cười mỉa mai. Tiêu Mộc Diên dương nhiên là im lặng, còn Thịnh Thảo An thì lại trợn trừng mắt nhìn sang.

Còn trong lòng Thịnh Thảo An thì cười khẩy, cô nghĩ nhất định cô phải khiến bà già này hối hận về quyết định của bà ta.

“Nhớ đó, nhịn được thì nhịn.”

Sau khi đưa hai người tới nơi, Tiêu Mộc Diên trước khi rời đi vẫn không quên dặn dò Thịnh Thảo An một câu.

Thịnh Thảo An đương nhiên vẫn ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt nhìn Lưu Mỹ cũng trở nên thân thiện hơn, chẳng qua ngay khi Tiêu Mộc Diên rời đi thì lập tức thay đổi.

“Cô bé, đừng nghĩ tới chuyện đấu với ta. Ta đây ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm.”

Cảm nhận được ánh mắt của Thịnh Thảo An, Lưu Mỹ ‘“có ý tốt” nhắc nhở một câu.

Thịnh Thảo An nghe vậy, nhíu mày, ánh mắt cũng trở nên bối rối: “Vậy khẩu vị của bà nặng quá đấy, cháu đây thích ăn thanh đạm, cho nên không thích ở cùng một chỗ với người ăn mặn.”

Sau đó, Thịnh Thảo An cách xa Lưu Mỹ một chút. Nhưng Lưu Mỹ sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà trở nên không vui.

Thịnh Thảo An được phân tới phòng cuối cùng của dãy hành lang trên tầng cao nhất, phòng rất lớn, bên trong được kê hai chiếc giường tiện nghi, một chiếc sát cửa sổ, một chiếc ở giữa phòng.

Hơn nữa, từ cửa nhìn ra, vừa hay có thể ngắm hoàng hôn với ánh chiều tà ở phía xa, có thể nói là phong cảnh đẹp tuyệt vời.

Thịnh Thảo An ngay từ đầu đã nhắm đến chiếc giường sát cửa sổ, đơn giản vì phía bên trên chiếc giường đó còn có một chiếc cửa sổ thông gió rộng khoảng một mét vuông, không khó để tưởng tượng, nếu ban đêm trời quang, sẽ nhìn thấy được nhiều sao như thế nào.

Nghĩ tới cảnh tượng lãng mạn đó, Thịnh Thảo An liền muốn nằm ở chiếc giường kia. Nhưng ngay khi cô còn đang suy nghĩ, Lưu Mỹ đã lên giường đó rồi.

“Haiza, người trẻ tuổi ấy, đặc biệt là những người không có đầu óc, hay đi vệ sinh nhiều, cho nên chiếc giường xa nhà vệ sinh nên nhường lại cho người già như bà đây.”

Lưu Mỹ nằm trên chiếc giường mềm mại rồi nói.

Tay Thịnh Thảo An bất giác nắm chặt lại, cô gần như có thể nghe thấy tiếng khớp tay răng rắc.

“Cháu cảm thấy cháu tuy còn trẻ nhưng tâm hồn già rồi, hơn nữa cách làm việc và thói quen nghỉ ngơi cũng giống người già, cho nên cháu thấy cháu vẫn nên ngủ ở nơi cách xa nhà vệ sinh thì hơn.”

Thịnh Thảo An nói xong đã chạy tới ngồi bên mép giường của Lưu Mỹ: “Hơn nữa, nơi này có nhiều cửa sổ, nếu đêm đến có mưa gió gì, người già chắc chắn không chịu nổi. Nói vậy, người có tâm hồn già mà bên ngoài trẻ tuổi như cháu phải ưu tiên cho người già như bà chứ nhỉ?”

Thịnh Thảo An nói nhiều như vậy làm cho Lưu Mỹ rối não.

"Cháu nói linh tinh cái gì vậy?” Lưu Mỹ không nhịn được đáp lại một câu: “Bà thích chiếc giường này thì sao? Diên Diên đã nói phải nhường bà rồi còn gì? Thật với giả cái gì, bà chính là người già, cháu chẳng lẽ không biết kính trên nhường dưới à?”

Thịnh Thảo An cảm thấy đời này cô chưa từng gặp người nào mặt dày vô liêm sỉ như vậy.

“Người lớn tuổi hơn muốn được tôn trọng thì phải có phẩm chất khiến người khác kính nể tôn trọng mới được, giống như cháu cũng không thích những đứa trẻ hư đốn, từ khi sinh ra cháu đã ghét nhất loại người cậy già mà lên mặt.”

“Cháu ghét gì là chuyện của cháu, dù sao thứ tự đến trước đến sau, giường này là của ta, bên cạnh không phải vẫn còn một chiếc giường sao? Cháu nằm bên kia đi.” Lưu Mỹ chỉ vào chiếc giường còn lại, cởi giày xong nhanh chóng chui vào chăn, không nhìn Thịnh Thảo An một lần nào nữa.

Mấy lời căm hận Thịnh Thảo An vốn dĩ muốn nói lại thôi, lời đã đến bên miệng, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nuốt xuống, người vô liêm sỉ tới như vậy, cô đành chịu thua.

Một lúc sau, Thịnh Thảo An vẫn bất đắc dĩ lấy quần áo trong vali vào nhà tắm. Cô hôm nay rất gấp, nếu tắm rửa lâu nhất định sẽ tới muộn, vì thế cô chỉ đánh răng rửa mặt thôi. Nhưng nghĩ tới mình vừa uống rượu, mùi trên người vẫn rất nồng, thay quần áo cũng không thể hết mùi.

Cuối cùng cô đành phải mang theo cả quần áo để thay.

Sau khi Thịnh Thảo An vào nhà tắm, Lưu Mỹ mới ngồi dậy, bà nghe tiếng nước chảy, khoé môi khẽ nở nụ cười vui mừng: “Xem ra, cô bé này vẫn có thể cứu.”

Giọng Lưu Mỹ rất nhẹ, lời này chỉ có bà mới nghe thấy được. Lúc này, gió bên ngoài đột nhiên lớn hơn. Cửa kính tuy được lắp rất kiên cố, nhưng vẫn có gió chui vào, Lưu Mỹ cuộn chặt mình lại, sau đó nhắm mắt, chuẩn bị ngủ một lát.

Kết quả là, Thịnh Thảo An vừa ra ngoài đã thấy Lưu Mỹ cuộn chăn như xác ướp, cô lúc đầu hơi không hiểu, nhưng sau khi nhìn tấm rèm đang bay, nháy mắt cô hiểu rõ.

Cô cười khẩy một tiếng: “Đáng đời.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play