Cho dù là như vậy, anh cũng ngẩn người ra nhìn Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên.
"Anh Việt, anh rút khỏi Thịnh Thế rồi sao?" Câu này là Triệu Dương hỏi bằng vẻ không thể tưởng tượng nổi, mắt của anh ta sắp lồi cả ra rồi.
"Anh lại dễ dàng từ bỏ giang sơn của anh như vậy sao?"
Thịnh Trình Việt lúc mới bắt đầu nghe cảm thấy không quan tâm lắm, đến một lúc sau, anh nghiêm mặt lại nói với Triệu Dương: "Emi m lặng một lúc đi."
Nhưng mà Triệu Dương lại nói: "Em chỉ là thật sự không thể tin nổi, anh Việt, anh là đang dỗ em đấy à." Thịnh Trình Việt lại làm biểu hiện không để ý đến Triệu Dương.
Triệu Dương chuyển ánh mắt sang Tiêu Mộc Diên: "Cái đó...sao, chị dâu, anh Việt thật sự..."
Triệu Dương vỗn đang hung hăng nhìn Tiêu Mộc Diên, nhưng khi cảm nhận được phía sau có ánh mắt càng đáng sợ hơn, trong nháy mắt anh trở nên ngoan ngoãn hẳn.
"Anh Việt, lý do anh rút khỏi Thịnh Thế là gì vậy?" Triệu Dương vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi.
Thịnh Trình Việt chỉ trả lời rất đơn giản: "Chỉ đơn giản là đổi nghề mà thôi."
"Nơi anh làm việc là Thịnh Thế, còn có nơi nào có tiền lương, chế độ đãi ngộ hơn cả Thịnh Thế sao?"
Thịnh Trình Việt nhìn dáng vẻ kích động của Triệu Dương, có chút không thể hiểu: "Thịnh Thế thì sao? Anh nhớ trước đây em nói muốn tự mở một studio còn gì, chẳng lẽ em vẫn tính ở lại Thịnh Thế làm nghệ sĩ nhỏ sao?"
Triệu Dương than thở: "Anh trước đây từng nói, chỉ cần em đóng phim, trong một năm có hơn 70% khan giả công nhận thì anh sẽ giúp em mở studio mà. Bây giờ..."
Anh không có giao ước trên người, Thịnh Trình Việt cũng không còn ở Thịnh Thế nữa, tất cả đều trở nên rất khó khăn.
"Không phải bây giờ anh nói sẽ giúp cậu mở studio đó sao?" Thịnh Trình Việt nhìn chàng trai đang nói chuyện rất khó hiểu này, rõ rang là anh nói chuyện rất dễ hiểu mà.
"Anh Việt, chúng ta đã không còn là quan hệ hợp đồng nữa." Triệu Dương nói.
Tiêu Mộc Diên nghe lời của Triệu Dương nói, cũng cảm thấy anh ta rất ngốc: "Hai người hủy hợp đồng rồi, chẳng phải là vừa hay để cho cậu làm ông chủ còn gì?"
Sau đó liền cười, điều đó làm Tiêu Mộc Diên có chút không tin, lâu ngày không gặp, chỉ số IQ của người này hạ thấp không ít.
Chỉ là, vẻ mặt sau khi cười của Triệu Dương cũng không phải là cái mà Tiêu Mộc Diên có thể hiểu được.
Sau đó, Thịnh Trình Việt ôm bả vai của Tiêu Mộc Diên, cưng chiều nói với cô: "Vợ à, anh tự nhiên nhớ món cơm chiên trứng em làm rồi, em có thể giúp anh đi nấu được không?"
"Anh nói bây giờ sao?" Tiêu Mộc Diên hỏi.
Thịnh Trình Việt gật đầu nhanh chóng, anh nói: "Bây giờ anh muốn ăn, không biết em có thể giúp anh không?
Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt một cái, sau đó cười: "Anh muốn ăn món gì, em nói không thể được sao?
Sau đó, Tiêu Mộc Diên đứng dậy đi đến phòng bếp.
Nhìn Tiêu Mộc Diên rời đi, Triệu Dương cố hỏi: "Anh Việt, anh giục chị dâu ra ngoài làm gì?"
"Con mắt nào của em thấy anh giục cô ấy ra ngoài?" Thịnh Trình Việt hỏi.
"Cả hai con mắt." Triệu Dương nói, chỉ lên hai mắt của mình.
"Thực ra, em chỉ muốn hỏi một chút, anh rút khỏi Thịnh Thế có phải là vì người phụ nữ...chị dâu?"
"Người phụ nữ đó" những từ này, Triệu Dương đang muốn nói ra liền bị ánh mắt của Thịnh Trình Việt ép nuốt trở lại vào bụng.
Nghe được hai từ "chị dâu", ánh mắt Thịnh Trình Việt mới trở lại bình thường. Anh nói: "Không phải."
Triệu Dương lúc nghe được câu trả lời nhịn không nổi bật cười: "Anh Việt, những lời này của anh độ đáng tin cũng thấp quá rồi, nếu như không phải vì đó...chị dâu, công việc ở Thịnh Thế tốt như vậy, sao anh lại bỏ?"
"Em có hiểu được tổng giám đốc của Thịnh Thế bây giờ là ai không?" Thịnh Trình Việt hỏi.
Nét mặt của Triệu Dương trong nháy mắt liền sụp đổ: "Anh không phải từng nói rồi sao? Bây giờ tổng giám đốc của Thịnh Thế là một cô gái, nhìn có vẻ tuổi còn nhỏ, thật không thể hiểu nổi sao người này lại lên làm tổng giám đốc được, anh đừng nói đây là người kế nhiệm mà anh chọn đấy nhé."
Thịnh Trình Việt im lặng liếc mắt một cái: "Não của anh có thể chập mạch đến vậy sao?"
Triệu Dương suy nghĩ một chút, hình như là không thể. "Vậy cô bé đó rốt cuộc là chuyện gì?"
"Này, cô gái nhỏ này là người ở đâu! Trông xinh quá!" Trong lời nói còn mang theo vẻ kích động, Thịnh Thình Việt quay người nhìn một chút, liền nhìn thấy Triệu Dương đang đứng trước mặt Lâm Linh, tùy tiện gẩy tóc của cô ấy.
"Này, Triệu Dương, anh bình thường một chút cho tôi, Linh Linh không phải là cô gái mà loại công tử lăng nhăng như anh có thể động vào" Thịnh Thảo An chạy lên trước, chắn trước mặt Triệu Dương, vừa hay ngăn lại toàn bộ động tác của anh ta.
Triệu Dương có chút tức giận, nhưng nghĩ lại ở trước mặt người đẹp tức giận thì cũng không hay lắm, liền một tay đẩy đầu Thịnh Thảo An ra, cười với Lâm Linh: "Thì ra em là Linh Linh! Quả là người cũng như tên."
Đối diện với sự chọc ghẹo của Triệu Dương, Lâm Linh không nói một lời, khẽ cúi đầu xuống, tựa như là muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng mà tất cả những thứ này vừa hay rơi vào ánh mắt của Triệu Dương, cuối cùng anh ta kéo Lâm Linh vào trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT