Tốc độ của chiếc xe đó rất nhanh, nếu không nhờ Thịnh Trình Việt phản ứng nhanh, bọn họ chắc chắn đã bị đâm rồi.

Thịnh Trình Việt vội xoay vô lăng, dừng xe lại ở một nơi an toàn: “Bà xã, em không sao chứ.” Thịnh Trình Việt hỏi.

Tiêu Mộc Diên vẫn chưa hoàn hồn, nhưng lúc nhìn thấy Thịnh Trình Việt, vẫn nói: “Em không sao.”

Thịnh Trình Việt sau khi lo cho Tiêu Mộc Diên xong, đi xuống xe kiểm tra, không ngờ người trước mặt là người quen.

“Hey, lâu rồi không gặp, không ngờ phản ứng của anh vẫn nhanh như vậy.”

Thịnh Trí Việt lại giơ tay tặng cho người trước mặt một quả đấm.

Người đó có gương mặt điển trai, thân hình rắn chắc, là mẫu người khi đi trên đường sẽ khiến từ cô gái trẻ đến bà già đều phải hò hét lên.

Đương nhiên, cũng là vì trước đây, gương mặt này thường xuyên xuất hiện trên ti vi một thời gian dài nên cho người ta cảm thấy quen quen.

Không sai, đây chính là anh em tốt của Thịnh Trình Việt...Triệu Dương.

Triệu Dương sờ bên mặt sắp sưng lên của mình, không vui nói: “Này, vừa mới gặp mặt đã đối xử với em như vậy, em đào mộ nhà anh à?”

“Em có biết làm vậy nguy hiểm lắm không!” Thịnh Trình Việt vẫn nghiêm mặt.

Triệu Dương như nhìn thấy người ngoài hành tinh: “Thịnh Trình Việt, anh nói với em làm vậy là nguy hiểm?”

“Nếu hai xe đâm nhau rồi phải làm sao?” Thịnh Trình Việt hỏi.

Nhưng Triệu Dương lại khoanh tay: “Em sẽ không bao giờ phạm cái sai lầm bé tẹo đấy đâu, hơn nữa cách chào hỏi này là anh dạy em được không? Bây giờ em quen chào hỏi với bạn cũ kiểu này rồi, anh lại nghiêm mặt trách phạt em như vậy? Anh Việt, dạo này có gì đả kích anh à?”

“Trước đây anh chào hỏi với người khác thế này sao?” Một thông tin không thể tưởng tượng được như xa mà gần, Tiêu Mộc Diên từ trên xe xuống đi đến cạnh Thịnh Trình Việt, trong mắt vẫn có tia tức giận.

“Bà xã, em nghe anh giải thích, lúc đó chẳng phải là vì trẻ nên không hiểu chuyện sao? Em xem chất lượng bạn bè như này, cũng đủ hiểu lúc đó đầu óc anh có vấn đề rồi.” Thịnh Trình Việt cười giải thích.

Nhưng Triệu Dương ở bên cạnh mặt đen như đít nồi, anh ta nhìn Tiêu Mộc Diên rồi hỏi Thịnh Trình Việt với vẻ khó hiểu: “Sao anh lại yêu cô gái này rồi? Đã thế lại còn gọi là bà xã, Tiểu Diên Diên, Tiểu Việt Việt gì đó trước kia không dùng nữa à? Chẳng phải trước đây anh ghét xưng hô với bạn gái thế lắm sao?”

“Tiểu Việt Việt, bạn của anh hình như không nể mặt em.” Tiêu Mộc Diên một bộ dạng vô tội, sau đó nhào vào lòng Thịnh Trình Việt.

Thịnh Trình Việt cũng ôm chặt cô, ý cười vẽ đầy trên mặt, anh nói: “Bà xã, nhớ gọi ông xã nhé.”

Triệu Dương mặt đen dì, hai người này đang làm trò gì vậy?

“Anh Việt, lâu rồi không gặp, chẳng lẽ anh không định cùng em uống một ly sao? Hơn nữa người phụ nữ này ở bên anh lâu quá rồi, phải đổi thôi. Em nghe nói có tin tức của Cao Ngọc Mai rồi, đến lúc đó anh đừng có nói là muốn cả hai nha.”

Triệu Dương vừa nói vừa định kéo Thịnh Trình Việt đi, nhưng lại đối mặt với cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta, làm anh ta bất giác nuốt nước bọt.

Anh ta nhìn Tiêu Mộc Diên nói: “Anh Việt lườm em thì thôi đi, cô cũng lườm tôi?”

“Gọi chị dâu.” Thịnh Trình Việt nói.

Triệu Dương như nghe nhầm: “Anh Việt, lúc trước anh bắt em gọi cô ta là chị dâu thì thôi đi, bây giờ anh nghe kỹ đây, là có tin tức của Cao Ngọc Mai rồi, là Cao Ngọc Mai.”

Triệu Dương cực kỳ nhấn mạnh ba chữ “Cao Ngọc Mai”, đã thế còn lặp lại mấy lần liền.

“Triệu Dương, lâu lắm rồi không gặp em, rốt cục em đã đi đâu?” Thịnh Trình Việt hỏi.

Thịnh Trình Việt nói bằng giọng dịu dàng, làm Triệu Dương sinh ra cảm giác sợ hãi, nhưng vẫn nói thật: “Còn chẳng phải là do anh tìm cho em một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, bảo em đến đó quay phim sao? Tuy rằng bộ phim này là bộ phim lớn, nhưng anh phải biết nó đã tiêu tốn của em thời gian hơn một năm. Phải biết là những người dựa vào gương mặt kiếm tiền như bọn em, một năm không có tác phẩm nào, đã thế trên mạng xã hội cũng không cập nhật bài viết mới, fan nhất định đã quên em rồi. Nói chuyện hôm nay em về nước đi, ở sân bay không có lấy một mống fan nào ra đón, anh bảo em biết giấu mặt đi đâu đây?” Triệu Dương mở miệng là phun ra một tràng.

Thịnh Trình Việt chỉ có thể nói: “Đây là vì để em thay đổi hình tượng, em năm nay cũng gần ba mươi rồi, nếu vẫn không thay đổi hình tượng thành công, em định làm diễn viên nam cả đời chỉ đóng phim thần tượng đấy à?”

Thực ra Triệu Dương đều hiểu, nhưng trong lòng thấy hơi lạ: “Hợp đồng của chúng ta hình như đã hết từ nửa năm trước, hơn nữa anh cũng không tìm tới em ký tiếp hợp đồng, Thịnh Thế các anh có phải định bỏ nghệ sĩ này không?”

Thịnh Trình Việt còn chưa nói, Triệu Dương đã nói tiếp: “Thực ra, trước khi em đến đây, đã tới tập đoàn Thịnh Thế rồi, kết quả giám đốc ở đó lại đổi thành một cô gái. Có thần thái lắm, nhưng cảm giác về mặt quản lí không tốt. Lúc đó em còn nghĩ, ngoài em ra, chắc đến Thịnh Thế anh cũng muốn bỏ rồi.”

“Triệu Dương, những chuyện này một lúc không thể nói hết được, hay là em đến nhà của bọn chị, từ từ nói.” Tiêu Mộc Diên lên tiếng.

Triệu Dương nghe lời cô nói, không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu: “Cô đừng tưởng cô là người phụ nữ của anh Việt rồi, tôi phải khách khí với cô, bây giờ đàn ông bọn tôi đang nói chuyện, cô đừng tham gia vào.” Triệu Dương vì phiền não nhiều việc, nên đối với Tiêu Mộc Diên cũng không khách khí.

“Cái người này, não em có vấn đề à?” Tiêu Mộc Diên e là cô gặp phải một tên hâm dở rồi.

“Cô ngang ngược quá đấy.” Triệu Dương nhìn cô đang nằm nép trong lòng Thịnh Trình Việt, coi cô như hồ ly tinh, nhìn thì đơn thuần, không ngờ lại...

“Em im miệng cho anh!” Thịnh Trình Việt cảm giác lửa giận của mình càng ngày càng lớn. Triệu Dương nghe thấy Thịnh Trình Việt nói vậy, liền nở nụ cười, rất đắc ý mà hất mày với Tiêu Mộc Diên: “Cô nghe thấy chưa? Anh Việt bảo cô im đi kìa.”

“Anh bảo cậu im mồm.” Thịnh Trình Việt trầm giọng gầm một tiếng, dọa chết Triệu Dương.

“Em...” Triệu Dương nhất thời nghẹn họng.

“Đây là vợ anh, sau này em chỉ được gọi cô ấy là chị dâu, nếu vẫn còn kêu người phụ nữ này người phụ nữ kia, bộ phim sau anh để em đóng vai công nhân đào mỏ.”

Thịnh Trình Việt đe dọa như vậy, Triệu Dương vốn định nói anh không phải là người của Thịnh Thế nữa rồi, nhưng thấy ánh mắt của Thịnh Trình Việt, Triệu Dương không nói ra lời đó được.

“Anh Việt, anh cũng chỉ là cùng người...ừm...đang yêu cô ấy mà thôi, sao phải đối xử với em như vậy”

Triệu Dương suýt nữa thì phun hai chữ “phụ nữ” ra, nhưng dưới ánh mắt như giết người của Trịnh Trình Việt, anh ta thấy sợ rồi...

“Bây giờ em có thể nghe lời của chị dâu, đến nhà bọn anh nói chuyện, tiện nói luôn chuyện hợp đồng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play