Tiêu Mộc Diên ngẩng đầu lên nhìn nhưng cô chỉ mới liếc mắt một cái thì đã rất tức giận.
Với cô, bức hình này chính là một loại sỉ nhục. Cô hỏi Thịnh Trình Việt, "Tại sao anh lại cho em xem bức hình này? Anh không sợ em giận sao?"
Thịnh Trình Việt nhìn bức ảnh đấy rồi bật cười, "Em đang ghen đấy à?"
"Không, cái này không liên quan đến chuyện ghen hay không. Chỉ là em không thích người đàn ông của em chung giường với người phụ nữ khác. Anh nói đi, có phải hai người..."
"Không phải." Thịnh Trình Việt ngắt lời cô, "Anh thấy bức hình này từ điện thoại của Cao Ngọc Mai. Anh còn điều tra được rằng cô ta đã gửi bức hình này cho em."
Tiêu Mộc Diên im lặng rồi thở dài và quay đầu qua chỗ khác chứ không nhìn Thịnh Trình Việt nữa.
Thịnh Trình Việt thấy vậy thì cảm thấy xót xa. Lúc cô thấy bức hình này thì có cảm giác gì? Có lẽ là rất đau lòng...
"Thời gian này anh luôn nghĩ về việc em bắt đầu không bình thường từ lúc nào. Sau đó anh nghĩ lại thì có lẽ là do bức hình này. Anh không biết em có tin hay không nhưng anh vẫn muốn giải thích. Giữa anh và Cao Ngọc Mai không hề xảy ra chuyện gì."
"Vậy anh nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?" Cô muốn cho anh một cơ hội cũng như tự cho bản thân thêm một cơ hội nữa.
"Đêm hôm đó, anh thật sự đang ở cùng Cao Ngọc Mai. Cô ta hẹn anh và muốn nói những chuyện liên quan đến bức hình của em." Thịnh Trình Việt vừa nói vừa nhìn ánh mắt của Tiêu Mộc Diên, anh sợ cô không tin.
Nói đến bức hình, sắc mặt của Tiêu Mộc Diên hơi cứng đờ. Có lẽ chuyện này không thể nào biến mất được...
"Khi đó anh cho rằng Cao Ngọc Mai vẫn là người như hồi trước nên đã tin cô ta và đi đến chỗ hẹn."
Chuyện đó xảy ra cách đây đã một khoảng thời gian, Thịnh Trình Việt đang thực sự đấu tranh để nhớ lại nó.
Thịnh Trình Việt tưởng rằng người bảo thủ như Cao Ngọc Mai sẽ không hẹn ở những nơi tốt xấu lẫn lộn. Kết quả là cô ta lại hẹn anh trong một căn phòng nhỏ ở quán bar.
Hôm ấy, Thịnh Trình Việt vừa tăng ca xong. Lúc đó, anh rất phiền muộn vì chuyện bức ảnh của Tiêu Mộc Diên, dù là anh tin cô nhưng anh không hề chứng kiến toàn bộ nên vẫn cảm thấy hơi buồn bực. Hơn nữa công việc lúc đó lại rất nhiều. Giờ nghĩ lại, nếu không có người giở trò thì tại sao mọi chuyện xấu lại dồn dập đến thế?
Thế nên khi vào cái nơi ăn chơi trác táng ấy, anh càng cảm thấy phiền muộn hơn.
Hôm đó, Cao Ngọc Mai ăn mặc khác hẳn ngày thường. Cô ta không hề mang những trang phục tôn lên vẻ thuỳ mị mà ăn mặc để trở thành người phụ nữ đốt mắt cánh đàn ông trong hộp đêm.
Cô ta nhẹ nhàng cầm ly rượu đế cao rồi đi về phía anh và nắm lấy cà vạt của anh để kéo anh về phía cô ta. Sau đó cô ta nóng bỏng nhìn anh và nhẹ giọng nói, "Trình Việt, rốt cuộc anh đã đến rồi."
Lúc ấy anh còn tưởng mình đã đi nhầm, bởi cô ta khác hẳn với trí nhớ của anh.
Và khi Cao Ngọc Mai tưởng rằng anh sẽ quỳ gối trước cô ta thì cô ta lại bị anh đẩy ra thật mạnh.
Cảm giác lạnh như băng làm cho cô ta lấy lại tinh thần, sau đó cô ta khó tin nhìn người trước mắt, "Trình Việt, tại sao vậy?"
Thịnh Trình Việt sửa lại quần áo cho chỉnh tề, "Rõ ràng là nếu tôi cùng cô thì vợ của tôi sẽ rất giận dữ!"
"Vợ của anh?" Cao Ngọc Mai đột nhiên cười to, "Là cái cô Tiêu Mộc Diên chỉ dùng mấy tiếng đồng hồ để nổi danh khắp nơi đấy sao? Em nghe nói cô ta cười rất vui vẻ khi ở dưới thân người đàn ông khác."
Ánh mắt của Thịnh Trình Việt đột nhiên trở nên thâm trầm và mang theo sát khí. Với ánh mắt đó, anh như có thể tiêu diệt Cao Ngọc Mai bất cứ lúc nào.
Cao Ngọc Mai hơi sợ hãi. Cô ta còn chưa thấy ánh mắt này của anh nhưng vẫn biết được sức lực của anh. Nếu như anh chẳng màng đến tình xưa nghĩa cũ mà giết cô ta thì đó cũng chỉ là chuyện trong vài phút.
"Không ngờ anh thích cô ta đến thế!" Cao Ngọc Mai bò dậy, bộ dạng buông thả bất lực thật sự khiến người thương xót.
Thịnh Trình Việt vẫn không làm gì. Anh đứng đó lẳng lặng nhìn Cao Ngọc Mai, trực giác của anh mách bảo rằng sắp tới sẽ có chuyện gì đó.
Sự thật chứng minh rằng trực giác của anh đã đúng.
Cao Ngọc Mai từng bước đi tới cạnh anh rồi nói, "Trình Việt, hai chúng ta thật sự không thể sao?"
Thịnh Trình Việt gật đầu.
Cao Ngọc Mai cười buồn, "Vậy thì anh uống cùng em một ly cuối cùng được không?"
Thịnh Trình Việt không hiểu hỏi lại, "Không phải cô không uống rượu sao?"
"Trình Việt, ai rồi cũng sẽ thay đổi." Cao Ngọc Mai nhìn Thịnh Trình Việt rồi nói tiếp, "Bây giờ, chuyện mà em tiếc nuối nhất đó là lúc trước không thể uống với anh một ly."
Yêu cầu thế này đúng là không thể từ chối được.
Sau đó, Cao Ngọc Mai bỗng đưa tay chạm vào ngực Thịnh Trình Việt nhưng anh đã nhanh chóng tránh ra.
"Không phải cô nói chỉ uống một ly thôi sao?"
Hai tay của Cao Ngọc Mai cứng đờ nhưng trên môi vẫn nở nụ cười, rồi cô ta nói, "Trong này oi bức quá, em sợ anh nóng."
"Không sao, tôi không nóng."
Lúc đầu Thịnh Trình Việt vẫn rất cảnh giác nhưng sau khi uống rượu...
Thịnh Trình Việt cảm thấy cả người nóng như lửa đốt vậy, và anh đã nghĩ có phải do ly rượu ấy có vấn đề gì hay không.
Cao Ngọc Mai nhào tới và hướng đôi môi nóng bỏng đỏ mọng về phía Thịnh Trình Việt. Mắt thấy Cao Ngọc Mai sắp nhào tới, thật may Thịnh Trình Việt vẫn nhanh chóng tránh đi.
"Trình Việt, anh cứ nói chúng ta chưa xảy ra chuyện gì. Vậy thì để em giúp anh nhớ lại buổi tối ngày hôm ấy có chuyện gì xảy ra nhé!" Cao Ngọc Mai nói rồi đưa tay xé rách quần áo của Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt tỉ mỉ đếm lại số lần anh bị bỏ thuốc trong năm thì phát hiện ra số lần cũng không phải là nhiều lắm. Anh cố gắng dùng lực đẩy Cao Ngọc Mai ra nhưng toàn thân lại không có sức lực.
Tuy Cao Ngọc Mai bị đẩy sang một bên nhưng cô ta nhanh chóng trở lại. Cô lại gần anh và nói, "Anh từ bỏ đi. Liều lượng thuốc rất nhiều, anh không thể thoát đâu."
Cao Ngọc Mai nói rồi bắt đầu cởi quần áo.
Thịnh Trình Việt cố gắng đứng dậy nhưng cả người vẫn không có sức lực gì, thậm chí máu còn dồn lên não.
"Em nói rồi, anh từ bỏ đi. Anh không thể đi được."
Cao Ngọc Mai nói, cô ta sắp cởi xong áo khoác của anh rồi.
Thịnh Trình Việt nhất thời hoảng hốt, ý thức dần dần mơ hồ. Anh thậm chí còn hơi mê đắm cảm giác này. Nhưng khi nhìn rõ gương mặt của người trước mắt thì anh vẫn đẩy ra và đi ra ngoài.
Anh áp chế cảm giác nóng như lửa đốt trong cơ thể. Khi đi tới khách sạn anh đã tắm nước lạnh trong đêm.
Lúc đó anh đã rất mệt mỏi. Khi về nhà thấy Tiêu Mộc Diên thì cả người lại cảm thấy khô nóng, đó là do thuốc vẫn còn ảnh hưởng đến anh.
Chỉ là lúc trước anh đã dùng quá nhiều sức lực nên anh gần như đã té xỉu trên người Tiêu Mộc Diên.
Nhưng anh sẽ không nói cho cô biết rằng, vào lúc đó, anh đã tưởng rằng mình sắp chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT