Thịnh Trình Việt đứng trước cửa nhìn cảnh tượng đó rồi có cảm giác rằng chỉ cần Tiêu Mộc Diên trở lại căn nhà này thì trong nhà lập tức trở nên náo nhiệt và có sức sống hơn.

Buổi tối, dì Lưu lấy ra tất cả bản năng nhà nghề nấu một bàn thức ăn để hoan nghênh bà chủ trở về.

Lần này thật sự rất tốt, mọi người trong nhà đều có mặt nên rất náo nhiệt.

Tiêu Mộc Diên vốn định tự tay nấu nướng nhưng đã bị Thịnh Trình Việt nghiêm cấm. Cô mang thai lâu thế rồi thì sao có thể xuống bếp nấu ăn được chứ!

Tiêu Mộc Diên ngoan ngoãn nghe theo. Bởi nếu Thịnh Trình Việt biết cô xuống bếp nấu cơm thì hai người họ sẽ phải nói chuyện "thật tốt".

Lâm Linh cảm nhận bầu không khí gia đình trong căn nhà này thì tâm trạng cũng tốt hẳn lên. Đặc biệt là khi cô nhìn thấy bộ dạng của Thịnh Trình Việt. Suốt bữa ăn, anh liên tục gắp thức ăn cho Tiêu Mộc Diên và luôn miệng gọi cục cưng khiến người khác nghe đến phát ngán. Kiểu mẫu đàn ông thế này chắc chỉ có người phụ nữ tốt đẹp như Tiêu Mộc Diên mới có được thôi.

Trương Bân Bân còn nói rằng cô đã không nhịn nổi nữa và cả người đã nổi đầy gai ốc rồi.

"Này, hai cậu kiềm chế một chút đi chứ! Có biết hai cậu đã show ân ái bao lâu rồi không? Tính bắt nạt tớ khi không có chồng bên cạnh đấy à?" Trương Bân Bân uy hiếp rồi vỗ vai Lâm Linh, "Ở đây còn người độc thân đấy nhé! Hai người phải biết yêu thương kẻ cô đơn chứ! Nếu không tớ sợ hai cậu sẽ bị nhóm FF để mắt tới đấy."

Lâm Linh đang ăn cơm thì bị Trương Bân Bân vỗ vai và suýt chút nữa đã nôn cơm ra.

Sau đó cô ấy xoay người ho, "Xin lỗi, tôi cảm thấy mình ăn no rồi." Lâm Linh hoảng loạn chạy đi. Không được, cô cảm thấy căn nhà này quá hoà thuận và căn phòng nhỏ gần biển ấy thích hợp với cô hơn.

"Thấy chưa, hai cậu làm cho kẻ độc thân tức giận bỏ đi rồi!" Trương Bân Bân nói châm chọc.

"Rõ ràng là do sức lực mạnh mẽ của cậu đã doạ sợ người ta!" Tiêu Mộc Diên trả lời.

Trương Bân Bân nói một câu, Tiêu Mộc Diên đáp lại một câu, giống như một quả bóng bàn được người này đánh rồi chuyền sang người khác vậy.

Mấy đứa bé ngốc nghếch nhìn. Hình như từ khi mẹ trở về thì nói nhiều hơn và hướng ngoại hơn rồi?! Còn cả dì Bân Bân nữa. Bình thường dì ấy nói nhiều rồi nhưng lúc này còn nói nhiều hơn nữa.

"Tôi thấy mình ăn no rồi."

"Tôi cũng vậy."

Trong "trận chiến" này, Trương Bân Bân và Tiêu Mộc Diên chưa hề thua trận nhưng quần chúng xem trận lại lần lượt “bỏ mạng”.

Bọn nhỏ cảm thấy rằng mẹ của chúng đã trở lại nên sau này còn nhiều cơ hội để nói chuyện. Bởi vì bọn nhỏ thật sự không muốn nghe cuộc trò chuyện nhàm chán này. Mẹ của chúng và dì Bân Bân có thể nói với nhau thật lâu trong bất kì đề tài nào.

Lúc đầu, Thịnh Trình Việt rất khoan dung bỏ qua. Nhưng càng lâu, anh càng cảm thấy mình sắp không nhịn được. Vì thế anh rời khỏi bàn ăn và đi gọi điện thoại cho Âu Vũ Đình.

"Sao tổng giám đốc của Đại Thịnh lại biết gọi điện thoại cho tôi vậy?" Người ở đầu dây bên kia như rất bất ngờ.

Thịnh Trình Việt cũng cảm thấy bất đắc dĩ, "Cậu đến đây đón vợ cậu về đi. Cô ta nói hơi nhiều rồi. Nửa tiếng sau mà cậu không đến dẫn cô ta đi thì tôi sẽ ném cô ta ra khỏi nhà."

"Ơ này, cô ấy là phụ nữ chân yếu tay mềm đấy." Âu Vũ Đình mở miệng ngăn cản.

"Vợ tôi cũng là phụ nữ. Cô ấy còn đang mang thai. Thai nhi sẽ bị ảnh hưởng trong môi trường ồn ào."

Âu Vũ Đình im lặng. Anh ấy còn chưa trả lời thì Thịnh Trình Việt đã cúp máy.

Thịnh Trình Việt cất điện thoại vào túi. Lúc anh xoay người thì thấy Lâm Linh ngạc nhiên đứng đó."Chào anh." Lâm Linh cảm thấy rất lúng túng nên gửi lời chào trước.

Thịnh Trình Việt không nói gì mà khẽ gật đầu với cô ấy rồi đi qua.

Lâm Linh nhìn theo bóng lưng của anh. Bộ dạng của anh lúc anh nói chuyện với Tiêu Mộc Diên và với người khác hoàn toàn khác biệt. Lúc nãy, cô thấy được ánh mắt lạnh lùng của anh khi nói chuyện với người khác. Nhưng khi anh nói chuyện với Tiêu Mộc Diên thì cô lại thấy ánh mắt đó y như ánh mặt trời giữa đông vậy, ấm áp đến mức khiến người ta không ngờ được.

Thịnh Trình Việt trở lại bàn ăn thì thấy Trương Bân Bân và Tiêu Mộc Diên vẫn đang vui vẻ chuyện trò, anh bình tĩnh ngồi xuống. Và chưa đến mười phút sau thì điện thoại của Trương Bân Bân đổ chuông.

"Cưng à, bây giờ em đang ở nhà họ Thịnh sao?"

Trương Bân Bân bất ngờ hỏi lại, "Ơ, sao anh biết hay vậy? Anh có siêu năng lực đấy à?"

Lời nói của cô ấy đúng là làm cho người ta có cảm giác càng sống càng thụt lùi vậy.

"Ừ, vậy bây giờ anh đến đón em nhé?"

"Cũng được." Cô thật sự không muốn đi, nhưng ở đây, có vẻ như cô và chồng chẳng là cái gì.

Âu Vũ Đình đón Trương Bân Bân đi rồi, trong phòng ăn mới yên tĩnh trở lại.

Thịnh Trình Việt nắm lấy bả vai của Tiêu Mộc Diên và dự định nói gì đó thì anh thấy cô đang than thở.

"Vợ, em sao thế?"

"Nãy anh có nghe thấy Vũ Đình gọi Bân Bân là gì không?"

Thịnh Trình Việt mơ hồi hỏi lại, "Lúc nãy anh ta gọi cô ta là gì?"

"Anh ấy gọi cậu ấy là cưng"

"Em cũng thích được anh gọi như thế sao? Em thích..." Thì anh cũng sẽ gọi em như thế.

Chỉ là Thịnh Trình Việt còn chưa kịp nói thì Tiêu Mộc Diên đã nói trước mất rồi.

"Không, em chỉ cảm thấy rằng hai người họ cũng không ít tuổi mà còn gọi nhau mà từ ngữ chuyên dùng của đám con nít nữa. Thôi, về phòng đi, hôm nay em cảm thấy hơi mệt."

Tiêu Mộc Diên duỗi người rồi ngáp một cái, dường như cô thật sự mệt mỏi.

Thịnh Trình Việt nhìn vợ mình rồi khom người bế cô lên, "Nếu vợ anh mệt thì không cần đi bộ nữa."

Tiêu Mộc Diên cảm giác bị ôm lên nên lập tức ôm lấy cổ anh để không bị té xuống. Cô nhìn Thịnh Trình Việt rồi ngượng ngùng hỏi, "Anh thấy em nặng không?" Trước khi mang thai, cô vốn là người yểu điệu duyên dáng và nặng tầm bốn mươi lăm kilogam. Nhưng bây giờ, cô không biết mình đã hơn năm mươi mấy kilogam rồi. Đôi lúc nhìn thấy bộ dáng phát tướng của bản thân, cô lại cảm thấy không xứng đôi khi đứng cạnh Thịnh Trình Việt.

Thịnh Trình Việt lắc đầu, "Em gầy quá nên anh mới không yên tâm." Anh bế Tiêu Mộc Diên về phòng ngủ rồi cúi đầu vào cổ cô, sau đó anh nhỏ giọng nói, "Xin lỗi em."

Tự nhiên anh lại nói xin lỗi làm cho Tiêu Mộc Diên không hiểu được. Chỉ là là nhớ lại chuyện trước kia, cô đột nhiên nâng mặt anh lên, "Sao lại nói xin lỗi? Có phải là anh...." Thật sự ngoại tình không?

Đáng tiếc, Tiêu Mộc Diên không hề nói ra nửa câu sau. Bởi vì nếu anh nói "Đúng vậy!" thì cô sẽ có cảm giác trời đất như sụp đổ.

"Có phải là anh gì?" Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt dường như đã đoán được ý của cô nên lấy điện thoại ra và cho cô xem một bức hình, "Em rời đi là vì thấy bức ảnh này sao?"

"Thế nên anh thật sự làm gì có lỗi với em sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play