Sau giữa tháng Ba, Mộ Mai tham dự bữa tiệc chia tay của đồng nghiệp Triệu Cẩm Thư tổ chức cho anh. Trong buổi tiệc, Mộ Mai đệm đàn cho Triệu Cẩm Thư hát bài nhạc bất hủ của Anh mang tên Tình Bạn Dài Lâu, tất cả mọi người trong viện nghiên cứu đều hát theo, không khí nhuốm đẫm nỗi buồn ly biệt.

Trong một giờ ngắn ngủi, cứ cách mười phút Vưu Liên Thành lại gọi đến một lần, Mộ Mai bị làm phiền nên dứt khoát tắt nguồn điện thoại. Nhưng chỉ nửa giờ sau, Vưu thiếu gia đã đuổi đánh đến tận hiện trường.

Đứng dưới ánh hoàng hôn nhá nhem, Triệu Cẩm Thư dõi mắt nhìn hai người họ rời đi, lòng thầm nghĩ: Tình yêu của chàng trai này quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức có thể đúc thành một nhà lao.

Trên đường về nhà, Mộ Mai và Vưu Liên Thành bùng nổ trận cãi vã kịch liệt nhất từ trước đến này. Cô mắng cậu biến thái, cuồng kiểm soát; còn cậu thì mắng cô ham hư vinh, lẳng lơ ong bướm. Cuối cùng cậu dừng xe lại, hai người giằng co với nhau, vô tình móng tay Mộ Mai cào xước mặt cậu, làm cái tính đại thiếu gia của Vưu Liên Thành phát tác. Sau cùng, cậu bỏ lại Mộ Mai giữa đường, một mình nghênh ngang lái xe bỏ đi.

Mộ Mai tức tối cởi một chiếc giày ném về phía xe Vưu Liên Thành. Năm phút sau, cô đứng nguyên tại chỗ đếm ngược đợi Vưu Liên Thành quay lại. Rồi mười phút sau, Mộ Mai vô cùng chán nản vì không thấy bóng dáng cậu đâu cả, mà giày chỉ còn mỗi chiếc, túi xách thì để trên xe cậu, hiện tại trên người cô không có một xu, còn đau đớn hơn là cô chỉ có thể đi chân đất về nhà.

Mười lăm phút sau, có một chiếc xe chạy ngang qua cô, cô đi nhanh xe chạy nhanh, cô đi chậm xe chạy chậm, hai gã công nhân ngồi trong xe không ngừng trêu chọc cô. Mộ Mai cầm lấy chiếc giày còn lại đập vào cửa sổ chiếc xe ấy, hăm dọa họ cô sẽ báo cảnh sát. Thế là hai gã ấy cười nắc nẻ, còn trêu chọc bảo cho cô mượn điện thoại gọi nữa.

Vào lúc Mộ Mai sắp cáu tiết thì nghe thấy tiếng động cơ xe hơi quen thuộc từ xa chạy đến. Cô lập tức mỉm cười hút hồn với hai gã trong xe, khiến tên ngồi trên ghế lái phụ ngây người, bảo bạn mình dừng xe lại. Còn chưa kịp mở cửa xe thì cảnh tượng trước mắt đã làm hai gã kinh sợ. Chiếc xe màu đỏ rượu lao nhanh đến như muốn tông thẳng vào đầu xe họ.

Trong khi hai gã công nhân không ngừng cầu khẩn, chiếc xe đỏ đã bẻ lái, dừng sát ngay bên cạnh xe họ, cửa xe mở ra, một chàng trai phương Đông có gương mặt hết sức anh tuấn bước xuống. Cậu nổi giận đùng đùng giơ quả đấm với họ, khí thế hùng hổ kia khiến gã công nhân đã đặt tay lên cửa xe lặng lẽ rút trở lại.

Chàng trai đi đến trước mặt cô gái phương Đông khi nãy họ chọc ghẹo đang mang vẻ mặt chết lặng, sau đó vừa lôi cô đi vừa quát tháo với giọng Oxford: "Em còn bảo mình không trêu ong ghẹo bướm đó hả!"

Mộ Mai đờ đẫn để mặc Vưu Liên Thành nhét mình vào xe. Trong khoảnh khắc thấy xe Vưu Liên Thành sắp tông vào chiếc xe kia, cô đã sợ, sợ đến chết khiếp. Nếu cậu xảy ra chuyện gì cô biết phải làm sao?

Vưu Liên Thành còn chưa kịp đề máy thì đã bị cô lấy túi xách đập loạn xạ vào người.

"Được rồi, được rồi." Vưu Liên Thành giơ tay lên đầu hàng, "Anh cam đoan sau này sẽ cố gắng không ghen tuông, không nghĩ đến việc móc mắt của đám đàn ông cứ nhìn chằm chặp vào em nữa." Cậu thở dài, "Ai bảo em ngày đó nói sẽ thay lòng đổi dạ làm gì. Mộ Mai, lúc em cười với mấy tên khác, anh luôn nghĩ có phải em đã chán anh rồi không, không thích anh nữa không. Thật sự hai mươi năm qua, anh chưa bao giờ lo được lo mất như bây giờ."

Cậu vừa nói xong cô đã ôm chặt cậu,  vùi sâu mặt vào ngực cậu, lẩm bẩm nói: "Liên Thành, cả đời này của em không thể thích người đàn ông nào khác nữa, không thể nào nữa rồi."

Vưu Liên Thành nhếch môi, tâm trạng cậu hiện giờ rất tốt, quên đi cả vết thương khóe miệng bị cô trúng miệng còn đau âm ỉ: "Anh có thể hiểu câu ‘cả đời không thể thích người đàn ông nào khác’ thành ‘cả đời này Lâm Mộ Mai chỉ thích Vưu Liên Thành’ thôi không?"

Song, cậu không nhận được câu trả lời từ cô. chỉ thấy cô ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn cậu: "Liên Thành, anh đừng yêu em quá." Mộ Mai vuốt ve vết thương trên gương mặt Liên Thành.

Vưu Liên Thành không buồn để ý, nâng mặt cô lên hôn cuồng nhiệt.

***

Thứ Bảy cuối cùng của tháng Ba, bầu trời đầy mây xám. Đông Tiểu Quỳ ngồi trong nhà thờ nhìn mọi người thành kính cầu khẩn với Chúa trong tiếng dương cầm, rồi nhìn đến trần nhà mái vòm chóp nhọn, cửa sổ màu xanh lam, và các thiên sứ nở nụ cười thánh khiết trên tường, cùng gương mặt Chúa trời một nửa sầu não một nửa từ bi.

Giờ phút mọi người đều nghiêm trang khẩn cầu, chỉ có Đông Tiểu Quỳ đăm đăm dõi theo cô gái mặc áo sơ mi trắng đánh đàn, chiếc áo trắng kia trông rất tinh khôi nơi giáo đường tôn nghiêm này. Nghe nói, không ít bạn bè của Vưu Liên Thành luôn mơ ước được xé toang chiếc áo sơ mi trắng của Lâm Mộ Mai, áp cô dưới thân mình.

Khi mọi người đều rời khỏi nhà thờ, Đông Tiểu Quỳ vẫn nán lại, chờ Lâm Mộ Mai đi đến.

Mộ Mai thoáng nhíu mày, chỉ khựng bước giây lát rồi lướt ngang qua cô ta.

" Lâm Mộ Mai, cô đứng lại cho tôi." Giọng Đông Tiểu Quỳ lạnh lùng không hề ngọt ngào như xưa.

"Đông Tiểu Quỳ, không phải cô đến để hỏi tội tôi đấy chứ?" Mộ Mai cười nhạt với cô ta.

"Dĩ nhiên không phải." Đông Tiểu Quỳ đi đến trước mặt Mộ Mai, quan sát tỉ mỉ, "Lâm Mộ Mai, tôi cho rằng mình sẽ thấy được một khuôn mặt tươi đẹp đắm chìm trong tình yêu, thế nhưng lại không phải." Cô ta hất cằm lên, "Nhìn đi nhìn lại, biểu cảm của cô trông không hề như đang hạnh phúc."

Thật may mắn, Lâm Mộ Mai, may mắn là Đông Tiểu Quỳ tôi không hề thấy được niềm hạnh phúc xiết bao trên gương mặt cô.

Mộ Mai hờ hững nhìn Đông Tiểu Quỳ: "Sao thế, mới có chút thời gian ngắn như vậy mà cô đã không chịu đựng được rồi à? Không phải cô nói muốn ở bên cạnh anh ấy với thân phận bạn bè sao? Mới mấy ngày mà đã không chịu đựng nổi nữa  ư?"

Mặt mày Đông Tiểu Quỳ thoắt cái trắng bệch. Rốt cuộc trong ánh mắt cô ta đã ánh lên đau khổ, má lúm đồng tiền đã không còn tươi tắn nữa rồi. 

Trong lòng Mộ Mai có phần hả hê. Cuối cùng Lâm Mộ Mai đã không cần lén lút nhìn trộm vẻ hạnh phúc của Đông Tiểu Quỳ nữa.

"Thắc mắc sao tôi biết điều này phải không?" Mộ Mai khẽ kéo cổ áo sơ mi của mình, "Đương nhiên Liên Thành nói cho tôi biết rồi. Cô không rõ sao, chỉ cần tôi muốn thì anh ấy sẽ không giấu tôi điều gì. Cảm giác biết được anh chàng cô yêu thương dễ dàng nói ra bí mật của cô cho tôi nghe rất khó chịu đúng không? Bây giờ cô vẫn còn lòng tin tiếp tục ở bên cạnh anh ấy hả? Hay là..." Mộ Mai giơ tay chạm nhẹ vào chóp mũi Đông Tiểu Quỳ, "... thật ra Đông Tiểu Quỳ là một cô nhóc chỉ giỏi mạnh miệng thôi."

Đông Tiểu Quỳ siết chặt bàn tay, trong nháy mắt đó cô ta thật muốn đánh nát mặt Lâm Mộ Mai ra.

Đi ra khỏi nhà thờ, sắc trời đã tối hơn, nhìn mặt mình phản chiếu trong gương ở lối đi của nhà thờ, Mộ Mai đưa tay sờ mặt. Đúng nhỉ! Trông mình chẳng thấy hạnh phúc gì cả, cho dù giả vờ thế nào cũng không vui vẻ.

Nắm chặt vô lăng, Đông Tiểu Quỳ nhìn chòng chọc vào bóng dáng đang chậm rãi đi trên đường. Mộ Mai mặc ao sơ mi trắng, khoác chiếc ba lô to, trên ba lô còn đặt chiếc áo khoác mỏng, mái tóc đen thẳng dài buông xõa sau lưng. Dáng vóc cô rất quyến rũ, tin rằng gương mặt cũng hấp dẫn như vậy, dù biểu cảm luôn thờ ơ lãnh đạm nhưng lại khiến lòng đàn ông râm ran, muốn thăm dò trái tim dưới vẻ mặt ấy có nhiệt tình nóng bỏng hay không.

Đông Tiểu Quỳ siết chặt vô lăng đến tay trắng bệch, khi nãy Lâm Mộ Mai cố ý kéo cổ áo mình ra, cô đã thấy được dấu hôn đỏ chói chi chít trên làn da trắng nõn kia. Tưởng tượng đến cảnh môi Liên Thành hôn lên khắp thân thể Lâm Mộ Mai, trong đầu Đông Tiểu Quỳ nảy sinh ý nghĩ điên cuồng, ý nghĩ đó đã xui khiến cô lái xe đi theo Mộ Mai đến đây.

Trên con đường nhỏ ở cửa sau nhà thờ không một bóng người qua lại, chỉ cần cô tăng tốc xe, như vậy thân thể hút hồn Vưu Liên Thành sẽ bị bánh xe nghiền nát thành thịt vụn, một đống thịt bầy nhầy khiến người ta nhìn mà tởm lợm. Đến lúc đó, cô sẽ chạy đến trước mặt Vưu Liên Thành, nói cho cậu biết mình đã biến bảo bối yêu dấu của cậu trở thành đống thịt nát rồi. Đông Tiểu Quỳ rất muốn biết khi đó Vưu Liên Thành có giết cô hay không.

Đông Tiểu Quỳ giẫm chân ga, tiếng động cơ gầm rú theo tốc độ xe giống như bài ca hùng hồn. Năm mươi mét, ba mươi mét rồi hai mươi mét,… máu toàn thân Đông Tiểu Quỳ sôi trào theo khoảng cách càng lúc càng gần.

Mãi cho đến sau này Đông Tiểu Quỳ vẫn nhớ rõ gương mặt Lâm Mộ Mai ở dưới tán cây xanh biếc khi đó. Gió thổi tóc cô bay phấp phới, sắc mặt hơi tái nhợt nhưng không hề sợ hãi cũng không hề né tránh, chỉ đứng lặng ở đấy, điềm tĩnh chờ đợi ý trời.

Xe phanh lại cách Lâm Mộ Mai mười mấy centimet, vì phanh gấp nên Đông Tiểu Quỳ đập mặt vào túi khí an toàn. Qua lâu thật lâu, cô mới ngầng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt giễu cợt như đang cười mình hèn yếu của Lâm Mộ Mai ngoài kính chắn gió.

Hôm ấy Đông Tiểu Quỳ vẫn nhớ rõ mình đã mắng thật to: Lâm Mộ Mai, chắc chắn cô bị bệnh rồi, cô là một kẻ điên, một kẻ điên.

Không có bất cứ người trẻ tuổi nào lại có thái độ điềm nhiên trước cái chết, thậm chí có can đảm làm bạn với tử thần như vậy.

***

Buổi tối cuối cùng của tháng Ba, Mộ Mai và Vưu Liên Thành ngủ trên gác mái, nơi đây hẳn là nơi bí mật thuộc về hai đứa con của chủ nhà trước. Mộ Mai tốn mấy ngày mới trang trí xong nơi này, cô đặt chiếc giường tatami kiểu Nhật giữa gác, bên dưới trải thảm lông, kê thêm giá sách bằng mây và mở một cánh cửa sổ nhìn ra vườn hoa nhỏ. Chủ nhân trước trồng rất nhiều hoa trong vườn có đỏ có trắng đang mùa nở rộ.

Hiện tại, Mộ Mai đang kề mặt trên vai Liên Thành ngó ra vườn hoa, Liên Thành ngồi trên thảm, còn cô thì ngồi trên người cậu, tay cậu nâng lấy eo cô, cần mẫn đưa mình vào sâu trong thân thể cô, để hai người gắn kết với nhau sít sao.

"Bảo bối, có thích anh làm vậy với em không?" Từng lỗ chân lông trên người cậu đều chất chứa ham muốn cực độ, chúng đang kêu gào đòi hỏi liên hồi.

Vưu Liên Thành không ngừng cuồng dại dấn người sâu hơn, mạnh hơn. Rốt cuộc cô đã thốt lên tiếng nức nở khe khẽ, tay cô siết lấy lưng cậu, móng tay bấm sâu vào da thịt cậu. Cảm giác đau đớn này càng thôi thúc Vưu Liên Thành như một con ngựa hoang mất cương.

Cuối cùng, cô ngửa đầu ra sau, mái tóc dài chấm xuống tấm thảm trắng. Cậu loáng thoáng nghe cô lẩm bẩm: "Liên Thành, còn tiếp tục vậy nữa em sẽ chết mất."

"Không sao, anh sẽ chết theo em." Cậu khàn giọng thủ thỉ.

Một giây sau, hai người họ ngã xuống sàn, cô phủ phục trên người cậu. Mái tóc đen mềm mại như tơ tán loạn trên lưng cô, đẹp đến mức kích thích máu trong người cậu sôi sục.

Vào lúc nửa đêm, điện thoại Mộ Mai vang lên, nghe điện thoại xong cô mới quay sang ngắm nhìn gương mặt Vưu Liên Thành còn đang ngủ say. Và rồi cúi đầu, in môi lên môi cậu, khoảnh khắc ấy, dòng lệ liền tuôn trào từ khóe mắt cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play