Giữa tháng Ba, Vưu Liên Thành đón chào sinh nhật tuổi hai mươi của mình trong sự chú ý của toàn thành phố. Vưu Lăng Vân cũng trở về từ Nam Mĩ ngàn dặm xa xôi để tổ chức sinh nhật cho con trai yêu quý của mình theo tiêu chuẩn lễ nghi của giới quý tộc. Mời hết các nhân vật nổi tiếng trên thương trường, chính trường và các nghệ sĩ nổi tiếng cùng cánh báo chí tham dự.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, nhiếp ảnh gia, thợ quay phim đã ghi lại hình ảnh Vưu Liên Thành thổi tắt nến chiếc bánh sinh nhật to đùng bên cạnh bể bơi. Nhận thấy cô gái Trung Quốc xinh đẹp xa lạ đứng bên cạnh cậu, nhóm ký giả khá tinh ý hỏi bằng tiếng Trung: "Cho hỏi cô gái xinh đẹp này có phải con dâu tương lai của nhà Vưu tước gia hay không?"
"Cô ấy là em gái tôi, là em gái nuôi ấy." Vưu Liên Thành khoác vai Đông Tiểu Quỳ, trả lời thay cho ba mình, "Ở Trung Quốc, em gái nuôi tuy không cùng huyết thống nhưng tình cảm vẫn như ruột thịt. Tôi luôn thương yêu cô ấy giống như một người anh trai."
Thế là khách khứa xung quanh bể bơi đều rối rít vỗ tay, khung cảnh vui vẻ ấm áp.
Vưu Lăng Vân khá kinh ngạc nhìn con trai mình, thấy Liên Thành thản nhiên cười lại với ông, ông cũng mặc theo ý cậu. Hai năm trước có tin đồn cậu đang hẹn hò với cô bạn học chung nào đó, kết quả cô gái ấy nhận được vô số thư đe dọa, và hằng hà lời chửi rủa từ đám con gái yêu mến Vưu Liên Thành. Ông nghĩ, xem ra con trai mình nói như vậy để bảo vệ Đông Tiểu Quỳ đây mà.
Đến khi tan tiệc, nhân vật chính không hề xuất hiện tiễn khách ra về, chỉ có mình Vưu Lăng Vân đưa tiễn từng người một.
"Liên Thành đâu?" Vưu Lăng Vân hỏi Chu Á Luân đứng bên cạnh.
"Cậu ấy bảo trong người hơi khó chịu nên về phòng nghỉ rồi ạ." Chu Á Luân nhỏ giọng trả lời.
Tiễn vị khách cuối cùng xong, Vưu Lăng Vân mới sực nhớ ra suốt buổi tối nay ông không thấy cô hầu học của con trai mình đâu cả.
"Á Luân, sao chú không thấy Lâm Mộ Mai." Vưu Lăng Vân hỏi thêm câu nữa, trước kia mỗi lần tổ chức sinh nhật cho Vưu Liên Thành, Lâm Mộ Mai đều là trợ thủ đắc lực của ông.
"À... Mấy ngày nay nhà cô ấy có việc nên xin nghỉ phép nghỉ ạ." Chu Á Luân trả lời rất nhanh.
Vưu Lăng Vân gật đầu, định đi xem con trai mình thế nào. Thời điểm gần đến phòng Vưu Liên Thành, Chu Á Luân vẫn theo sát phía sau ông mới hỏi: "Chú, chú định đi đâu thế?"
"Chú..." Vưu Lăng Vân dừng bước, thấy đứa bé này hỏi lạ quá, "Dĩ nhiên chú đi xem tình hình Liên Thành rồi, không phải cháu bảo nó không khỏe sao?"
"Nhưng mà..." Chu Á Luân đau đầu, "... chắc lúc này Liên Thành ngủ rồi, hay là ngày mai chú hẵng đến gặp cậu ấy."
"Sáng sớm mai chú phải quay lại Nam Mĩ rồi." Vưu Lăng Vân rất áy náy vì không thể ở lâu. Càng ngày sự nghiệp của ông càng phát triển, thời gian dành cho gia đình cũng dần dần ít đi. Ông đứng trước phòng Vưu Liên Thành, nén giọng, "Chú chỉ lặng lẽ nhìn nó thôi, không đánh thức nó đâu."
Vưu Lăng Vân quay lại vặn tay nắm cửa, thấy cửa phòng sắp mở ra, lòng bàn tay Chu Á Luân đẫm mồ hôi. Đương nhiên anh biết Vưu Lăng Vân là nhân vật nhạy bén cỡ nào, đánh lừa ông một lần thì còn được, nhưng chắc chắn sẽ không có lần thứ hai.
Cánh cửa vừa bị đẩy ra thì trợ lý của Vưu Lăng Vân vội vã chạy đến, mang theo tin tức tập thể công nhân ở quặng mỏ Nam Phi đang xảy ra trận ẩu đả. Vưu Lăng Vân vô cùng áy náy thoáng nhìn qua gian phòng rồi đóng cửa lại.
Nghe tiếng bước chân cùng những câu trò chuyện của Vưu Lăng Vân và trợ lý mình dần khuất nơi cuối hành lang, Chu Á Luân thở phào nhẹ nhõm, lấy điếu thuốc ra hút.
Qua làn khói mờ, Đông Tiểu Quỳ im hơi lặng tiếng xuất hiện.
"Liên Thành không ở trong phòng sao?" Giọng nói của cô vang lên khiến người ta không vui hệt như sự xuất hiện đột ngột của mình vậy, "Bây giờ, ngay cả ba mình mà anh ấy cũng lừa dối luôn rồi."
Đúng vậy, sau khi Vưu thiếu gia thổi tắt nến sinh nhật thì đã lén lút bỏ đi. Giờ phút này cậu đang ở rạp chiếu phim ở khu phố cổ cùng với Lâm Mộ Mai. Vưu Liên Thành càng lúc càng thích khu này, ví dụ như người nơi đây luôn cho rằng cậu chỉ là một chàng trai bình thường đang sống chung với bạn gái mình, giả dụ như khu này vẫn giữ tập quán sinh hoạt của người Anh trước kia. Hoặc là rạp phim này chính là một trong những rạp phim xe hơi không còn nhiều ở nước Anh nữa, nó hoạt động theo hình thức người ta lái xe đến khoảnh sân lộ thiên quy định, rồi ngồi trên xe mình thưởng thức bộ phim. Đa số người đến nơi này đều là tình nhân hay vợ chồng, nhưng hầu hết họ xem phim được một lúc thì đều làm chuyện khác.
Trên màn chiếu màu trắng đang phát bộ phim tình cảm lãng mạn của Pháp. Dần dần, Vưu Liên Thành không có hứng thú với bộ phim nữa, mà ngay từ đầu mục đích của cậu đến đây không phải để xem phim, chẳng qua cậu từng nghe một người đàn ông gần nhà kể với cậu mấy chuyện hay ho của mình và bạn gái khi đến đây nên lòng cũng chộn rộn.
Kết quả là bộ phim vừa chiếu không lâu, Vưu Liên Thành bắt đầu ngồi không yên.
"Mộ Mai, không ai xem phim cả." Cậu khẽ cọ mũi vào vành tai cô.
Mộ Mai quay đầu đi né tránh cậu, tiếp tục xem phim.
"Mộ Mai, hôm nay là sinh nhật của anh đấy." Cậu lại lấn đến.
"Vưu thiếu gia, bây giờ đã mười hai giờ, hết ngày sinh nhật anh rồi." Mộ Mai lạnh nhạt đáp lời.
"Mộ Mai, anh muốn cùng em ở đây..." Cậu phả hơi vào tai cô, không màng đến sự thật cô vừa nói, "Anh muốn trải qua một sinh nhật đặc biệt."
Mộ Mai không buồn đoái hoài đến cậu, bộ phim đang chiếu mang tên "Cuộc đính hôn lâu dài", nói về cô gái có tật ở chân quyết định đi tìm vị hôn phu của mình nơi chiến trường xa vạn dặm.
"Mộ Mai..." Cậu ngậm lấy dái tai cô.
Sự chú ý vào bộ phim đã bị hành động của cậu phân tán.
"Liên Thành, cho em xem phim đi mà." Mộ Mai làm nũng.
"Được rồi, em cứ xem phim đi." Giọng Vưu Liên Thành nghe như bất đắc dĩ, "Nhưng mà, em cứ xem phim của em, còn anh làm việc của anh."
Cậu hôn từ khóe môi lên đến vành tai cô, rồi từ vành tai đi xuống nửa bộ ngực trần lộ ra bên dưới cổ áo len mỏng lưu luyến mãi không rời. Tận dụng hết kỹ xảo trêu chọc, cuối cùng một tiếng rên rỉ khe khẽ vang lên, cô ngửa đầu ra, cậu lập tức trở mình chuyển qua ghế cô, tay cũng luồn vào cởi khóa nội y.
Mộ Mai cảm thấy thân thể mình mềm như một đám bông, không có sức lực đẩy Liên Thành ra, hay là cảnh cáo cậu nữa. Cô cứ thế để cậu đè chặt mình trên ghế, còn chủ động rướn cổ lên cho cậu hôn vào cổ mình.
Cô khẽ nghiêng đầu, híp mắt hưởng thụ. Qua cửa sổ, Mộ Mai thấy được cô gái ở chiếc xe kế bên họ cũng ngẩng đầu nghiêng mặt với tư thế hệt như vậy, trong khoảnh khắc bốn mắt họ giao nhau, cô gái kia mỉm cười với Mộ Mai rồi cho cửa kính xe che đi hết thảy, chiếc xe kia nhanh chóng rung động.
Giống như bị lây nhiễm, Mộ Mai cũng khẽ cười rồi chủ động ấn cửa kính chạy lên đóng kín, đan tay vào tóc cậu. Trong giai điệu du dương của bộ phim, Liên Thành tiến vào cô, những cái va chạm mãnh liệt của cậu khiến chiếc xe rung lắc nhè nhẹ. Mộ Mai mơ màng nghĩ, hiện giờ ở khoảnh sân này có bao nhiêu chiếc xe cũng đang lắc lư như vậy nhỉ.
Nơi lối mòn chặt chẽ kia khiến toàn thân Vưu Liên Thành run rẩy, bắp chân Mộ Mai quấn chặt eo cậu như sợi dây leo. Cậu ngẩng đầu hôn lên môi cô, thì thầm bên tai cô bằng tiếng Ý gợi cảm: "Thời khắc này dù anh có chết cũng sẽ cảm tạ Thượng đế, bởi vì anh đang hòa quyện trong em, nó mang đến vô vàn niềm hạnh phúc cho linh hồn anh."
Giọt lệ nóng rực chảy ra từ khóe mắt Mộ Mai. Trong chiếc xe nho nhỏ, hai linh hồn giao hòa với nhau như ngừng hô hấp, chờ con sóng triều lên đến đỉnh cao đưa họ tay trong tay lên tận mây xanh.
Bộ phim đã kết thúc, mọi người cũng rời đi, cả khoảnh sân chỉ còn mỗi chiếc xe của họ. Vưu Liên Thành mở cửa sổ mui xe ra cho thoáng khí, xung quanh yên tĩnh như tờ, đêm đen đang bao trùm trên đỉnh đầu. Cô nằm trên người Liên Thành, chân họ quấn vào nhau, trên người cô đắp chiếc áo khoác của cậu.
"Liên Thành, sinh nhật vui vẻ." Cô khẽ hôn lên thái dương cậu.
Loáng thoáng Mộ Mai cảm giác như trở về ngày xuân năm ấy, cô đang ngây ngô nhìn đóa hoa xinh đẹp phía sau bà bầu Tống Thư Duyệt. Khi đó cô đã biết chiêm ngưỡng cái đẹp của vạn vật, còn cậu thì vẫn nằm trong bụng mẹ mình. Có lẽ Vưu Liên Thành không bao giờ biết sự tồn tại của khoảnh khắc ấy.
Cậu hôn đáp lại cô, tay vẫn quyến luyến mơn trớn thân thể cô, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
"Liên Thành, em nói cho anh một bí mật, coi như quà sinh nhật anh nhé?"
"Bí mật gì?" Giọng cậu lười nhác.
"Thật ra lúc anh bốn tuổi, em từng gặp anh rồi."
"Ồ..." Vưu thiếu gia hứng khởi, chống người dậy, "Nói anh nghe xem."
"Khi đó ở trong chùa, em là con bé nhà nghèo đi xem thiếu gia nhà giàu. Lúc ấy Vưu thiếu gia còn rất hợm hĩnh mắng em là đồ dơ bẩn nữa."
"Cho nên bây giờ em đến tính sổ với anh hả?" Vưu Liên Thành đưa ngón trỏ gõ lên trán cô.
Mộ Mai lắc đầu: "Hồi đấy có một người thường dẫn em đến nhìn mặt anh, Liên Thành, anh đoán xem sao em lại phải đi nhìn mặt anh?"
"Bởi vì em muốn ngắm thiếu gia nhà giàu, không phải em đã nói rồi sao." Vưu Liên Thành thờ ơ đáp lời, dồn tất cả chú ý vào làn da láng mịn của cô và vòng eo không đầy vòng tay cậu thường nâng lên để cô ngồi lên người mình, chỉ dẫn cô đong đưa theo nhịp điệu của cậu.
"Liên Thành..." Giọng kháng nghị của Mộ Mai kéo suy nghĩ của cậu trở lại.
Khi cậu trở mình đè lên cô lần nữa, liền nghe thấy tiếng thở dài như có như không của Mộ Mai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT