Đường Khiết thật sự không ngờ Giang Thành Ngật nhận điện thoại nhanh như vậy, luống cuống thế nào cô ấn nhầm nút loa ngoài, lắp bắp lên tiếng: “Giang Thành Ngật … tớ là Đường Khiết, là thế này…. Thế này …. Tớ đang ở nhà … Lục Yên ….”
Đầu dây bên kia không lên tiếng, cũng không ngắt máy.
Đường Khiết lo lắng nuốt nước miếng: “Bây giờ trước cửa nhà Lục Yên xuất hiện một tên biến thái, hắn đứng ở cửa rất lâu, tớ hỏi hắn là ai hắn cũng
không trả lời. Vừa rồi, hai đứa bọn tớ có gọi cho cảnh sát, nhưng hiện
tại đối phương vẫn chưa đi. Lục Yên kể đêm hôm qua hắn cũng tới, không
biết muốn làm gì, nếu không phải cướp của thì cũng là biến thái. Giang
Thành Ngật, không phải cậu phụ trách trị an phân khu An Sơn sao; hơn
nữa, đồng nghiệp của Lục Yên cũng vừa xảy ra chuyện, gần đây biến thái
càng lúc càng nhiều ….”
Tốc độ nói chuyện của Đường Khiết nhanh như mưa rào, chỉ sợ Giang Thành Ngật sẽ cúp điện thoại.
Bên kia vẫn im lặng như trước.
Đường Khiết gãi gãi đầu, không biết nói tiếp thế nào: “Này …. Giang Thành
Ngật, cậu có đang nghe máy không đó? Tớ không nói đùa đâu, lần đầu tiên
bọn tớ gặp phải tình huống này, bị dọa sắp chết rồi. Nhớ đến người bạn
cũ như cậu là một cảnh sát nên mới ….”
“Địa chỉ!” Ngắn gọn hai chữ, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
“À …” Đường Khiết choáng váng, ngay cả bàn tay Lục Yên đang ôm cánh tay cô ấy cũng cứng lại.
Đường Khiết liếc mắt ra hiệu Lục Yên: “Ngõ Nam San, ngay sau bệnh viện Phụ
Nhất, sát với con hẻm quán ăn chúng ta đi tối nay đó, căn hộ 301, tầng
hai.”
Cúp điện thoại, Đường Khiết vẫn còn đang lơ ngơ, một lúc sau mới quay sang
quan sát Lục Yên. Lục Yên nhắm chặt hai mắt, lúng túng cắn cắn môi dưới.
Đường Khiết chuyển sang đứng đối diện Lục Yên, muốn nói gì đó thì đột nhiên
bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cùng lúc đó điện thoại của Lục Yên reo
vang.
Lục Yên nhìn màn hình, dãy số xxx, cô bình tĩnh hẳn, vội vàng nhận điện.
“Xin chào, chúng tôi là công an đồn Nam San, hiện tại chúng tôi đã đến trước cửa nhà cô, phiền cô mở cửa.”
Quả nhiên là cảnh sát, đến rất nhanh. Hai người thở phào nhẹ nhõm, bước ra phòng khách, nhẹ nhàng mở cửa.
Bên ngoài là hai vị cảnh sát, trông thấy Lục Yên, họ đưa thẻ ngành: “Chào cô, xin hỏi vừa rồi là hai cô báo cảnh sát sao?”
Lục Yên lướt qua phía sau lưng bọn họ, nhìn về hành lang… Ngoại trừ hai
cảnh sát, chỉ có chiếc đèn chiếu ánh sáng mờ nhạt ở cầu thang vắng ngắt, không một bóng người ….
Xem ra Đường Khiết đoán không sai, tên kia đã sớm bỏ chạy.
Cô gật gật đầu: “Đúng! Đồng chí cảnh sát, vừa rồi có người đứng trước cửa
nhà tôi. Mà không chỉ đêm nay, đêm hôm qua cũng xuất hiện tình huống
này. Đúng rồi, vừa rồi hắn vẫn còn đứng ở cửa, khi các anh đến thì không thấy, tôi đoán hắn chưa đi xa.”
Đường Khiết tiếp lời: “Đúng đúng đúng …. Làm phiền các đồng chí, các anh đuổi theo chắc vẫn còn kịp. Việc này quá đáng sợ, nếu như không tóm được,
vậy tên biến thái chắc chắn sẽ quay lại quấy rối bạn tôi.”
Hai cảnh sát liếc nhìn nhau, một người trong số đó lên tiếng: “Tôi xuống cầu thang kiểm tra, anh ở đây lấy lời khai.”
Người kia đi rồi, người còn lại rút gậy cảnh sát, quan sát đề phòng xung
quanh, nhìn lên phía trên cầu thang nối thông tầng ba và tầng bốn, đèn
cảm ứng đã tắt từ lâu, chỉ có ánh trăng xuyên qua song sắt chiếu xuống,
một mảnh mờ mờ ảo ảo.
“Hai cô vào trong nhà đóng cửa lại, chờ một chút.” Trước tình hình này, anh cảnh sát dự định đi kiểm tra xem thế nào.
Lục Yên lạnh sống lưng, Đường Khiết cũng ngoái đầu ra nhìn, một lúc lâu sau Lục Yên mới kéo được Đường Khiết vào nhà, khóa cửa lại.
Hai người ngồi xuống ghế sofa, cùng nhìn về chiếc màn hình tivi tối đen,
đầu óc choáng váng, kinh hãi khiến cổ họng khô khốc, khô đến bốc khói …
Vậy thì uống nước, ngoại trừ uống nước, cả hai vẫn không biết làm cách
nào giảm bớt lo lắng.
Hai người uống ừng ực hết hai ly nước, không đủ, còn muốn rót thêm ly nữa, chợt nghe tiếng nói chuyện ngoài cửa.
Trong đó xen lẫn một giọng nói rất ấm áp, trò chuyện vài câu, giọng của anh
cảnh sát vừa rồi vang lên: “A! Hóa ra tiền bối bên Cục.”
Lục Yên nín thở, đặt ly nước lên bàn trà, Đường Khiết dỏng tai lắng nghe: “Không lẽ là Giang Thành Ngật?”
Lục Yên im lặng, đứng dậy đi đến sát cửa, nhìn qua mắt mèo, rồi mở cửa ra.
Trước cửa có mấy người, một trong số đó vừa vặn cất súng vào đai ở eo, không
phải Giang Thành Ngật còn là ai…. Ánh đèn nhập nhoạng, chiếu lên cơ thể
anh tạo ra ảo ảnh như hào quang, ngũ quan càng thêm tuấn tú.
Nghe tiếng mở cửa anh cũng không quay mặt sang, vẫn tiếp tục chăm chú nghe hai cảnh sát kia nói.
Anh cảnh sát kia xuống tầng kiểm tra lên tiếng: “Tên đó chạy trốn rất
nhanh, tôi không đuổi kịp. Hành lang không lắp đặt camera, tầng trệt có
một cái nhưng chìa khóa phòng quản lý ở chỗ đội trưởng bảo vệ, hiện tại
không liên lạc được, ngày mai may ra mới trích xuất được clip. Tiểu khu
này đã cũ, trước đây cũng từng xảy ra mấy vụ trộm cắp. Theo tình hình
này tôi nghi ngờ khả năng bọn chúng lại tiếp tục hoành hành.”
Dứt lời, anh ta hỏi lại ngược lại: “Đúng rồi … Sao Đội trưởng Giang cũng có mặt ở đây, có quen với người báo án sao?”
“Bạn cấp ba!” Ngữ điệu của Giang Thành Ngật rất bình tĩnh: “Vừa vặn tôi cũng đang tra án gần đây, nhận được điện thoại, tôi tiện chạy qua coi sao.
Đừng quan tâm đến tôi, các anh cứ giải quyết theo trình tự, tôi đi đây!”
Lúc này Đường Khiết đã đi ra cửa, nghe những lời này, Lục Yên lại không
chịu lên tiếng, cô ấy đành cười hì hì chào hỏi: "Giang Thành Ngật, được
được …. Cũng coi như không uổng đã từng là bạn học …. Đừng đi vội, vào
nhà chơi một chút!”
Hai cảnh sát cũng liếc nhìn Giang Thành Ngật đầy tò mò, không phải bạn cấp ba à? Sao không nói với nhau câu nào?
Giang Thành Ngật đút hai tay vào túi quần, đứng ở cạnh cửa một chút, không
chịu nổi lời mời ba lần bốn lượt của Đường Khiết, đành phải vào nhà.
Căn hộ của Lục Yên là dạng hai phòng ngủ một phòng khách, không gian rất
nhỏ nhưng được Lục Yên trang trí rất gọn gàng sạch sẽ, trong tầm mắt
không hề có vật cản hay đồ trang trí dư thừa.
Anh tiến tới sofa, ngồi xuống.
Lục Yên vào bếp rót ba ly nước chanh, đặt trước mặt Giang Thành Ngật và hai vị cảnh sát, rồi ngồi xuống ghế bàn ăn.
Đường Khiết cũng ngồi sát bên Lục Yên, thỉnh thoảng quay sang liếc liếc Giang Thành Ngật. rõ ràng trời rất lạnh, có thể anh đã bỏ áo khoác ở xe, trên người chỉ có chiếc áo sơ mi xám nhạt và quần âu.
Quanh năm Đường Khiết đi shopping, chỉ cần liếc sơ cũng biết áo sơ mi của anh là một chiếc áo nhãn hiệu của Ý, giá cả không rẻ. Cô và cha mình hay đi mua sắm, mặc dù ông đã lớn tuổi nhưng cũng rất chuộng nhãn hiệu này, cô cũng khá hài lòng.
Ngay tại thời điểm này, khi nhãn hiệu ấy khoác trên người Giang Thành Ngật, Đường Khiết hoàn toàn bị ấn tượng với nó.
Anh ngồi trên ghế sofa, xem điện thoại, ra vẻ toàn bộ câu chuyện trước mắt
không hề liên quan đến mình. Một lúc lâu sau anh mới lạnh nhạt quét mắt
nhìn bàn trà, bưng ly nước chanh lên uống.
Đường Khiết lắc đầu, quay sang quan sát Lục Yên, vừa liếc nhìn xuống cô ấy
giật nảy mình. Vừa rồi chuyện phát sinh quá đột ngột, hai người bị dọa
sợ nên bây giờ mới phát hiện trên người Lục Yên vẫn còn mặc áo ngủ, quần dài màu lam nhạt, chất vải mong manh nhưng vẫn coi là kín đáo …. Cũng
đỡ lo.
Dù sao cũng là phụ nữ sống một mình, hai vị cảnh sát cực kỳ coi trọng vụ
này, hỏi rất nhiều câu, sau đó một trong hai người lên tiếng: “Ngày mai
chúng tôi sẽ trích xuất camera, nếu có phát hiện chúng tôi sẽ thông báo
với cô Lục. Tất nhiên chúng tôi sẽ tiến hành công tác bảo vệ cho phù
hợp. À, nếu như cô Lục là người ở đây, chúng tôi kiến nghị trong khoảng
thời gian này cô nên chuyển về nhà cha mẹ hoặc bạn bè. Sau khi chúng tôi điều tra rõ ràng thì cô lại trở về đây!”
Lục Yên im lặng, một lúc sau khẽ cười: “Mẹ và bạn tôi ở rất xa. Nếu muốn
chuyển đi, chỉ còn cách tìm nhà ở quanh quanh khu này… Tuy nhiên tôi sẽ
cân nhắc đề nghị này của các anh.”
Đường Khiết lộ ra ánh mắt lo âu: “Hai ngày nữa tớ và cha đi thành phố B bàn
chuyện mở chi nhánh mới. Ngày mai tớ giúp cậu đi xem nhà. Khu đường Nam
San này không an toàn, chúng ta chuyển sang đường Tùng Sơn có mấy khu
căn hộ cao cấp xem xem thế nào …. Mấy nơi đó trị an tốt, tiền thuê nhà
tớ ứng trước cho cậu cũng được, ít ra nó an toàn hơn căn nhà cũ này.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT