Cô sợ đến mức làm rơi cả miếng bông, không ngờ anh lại được voi đòi tiên
đến vậy, đầu cô hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ ra nổi mình nên làm gì
tiếp theo. Cô chỉ có thể đứng yên hơi tựa vào lồng ngực anh, bị động đón nhận nụ hôn này, hơi thở của anh có xen lẫn mùi bạc hà. Nụ hôn ngây thơ mà trúc trắc vô cùng, trước tiên chỉ đơn giản là môi chạm môi, sau đó
anh cạy mở răng cô, nhưng dường như chẳng có chút kinh nghiệm nào nên
anh cố gắng vài lần mới có thể len vào bên trong.
Trong lúc ấy, đột nhiên cô trở nên nhạy cảm đến bất thường, cảm thấy chỉ cần
mỗi lần ngậm nhẹ môi cô, cả người cô sẽ nóng lên một chút, cuối cùng thì cả người cũng nhũn ra, chỉ có thể dựa hẳn vào người anh. Bỗng nhiên cả
người cô bị anh nâng lên, đặt lên chiếc bàn học ở sau lưng. Thì ra nam
sinh và nữ sinh lại khác xa nhau đến vậy, anh cứng rắn, cô mềm mại, anh
cường thế, cô bị động. Khi đó anh dùng sức ôm chặt lấy eo cô, dường như
muốn khảm cô vào lòng mình vậy.
Môi của anh dường như có ma lực, bất kì lúc nào cũng có thể thiêu cháy lý
trí của cô vậy. Hôn, hôn, trong lòng cô dường như có một ngọn lửa đang
bùng lên, dưới sự dẫn dắt của anh, cô bắt đầu thử chủ động đòi lấy. Khi
cô bắt chước anh cạy mở răng anh đi vào trong thăm dò, anh hơi cứng
người, một giây sau là một cái hôn còn nóng bỏng hơn trước. Giờ phút này cô hoàn toàn quên đi sự ngại ngùng, chỉ có thể dựa sát vào người anh,
đồng thời mơ mơ màng màng kết luận: thì ra cô cũng đã sớm thích anh, nên khi anh hôn, cô không những không chán ghét, ngược lại còn thích đến
vậy. Cảm giác này không hề tuân theo quy tắc nào cả, dù lý trí có mạnh
hơn nữa thì cũng chỉ có thể dạt sang một bên mà thôi.
Buổi tối về nhà, cô sợ mẹ sẽ nhận ra sự bất thường của mình, vừa về đến cửa đã chạy vội vào phòng ngủ.
Ngồi vào bàn học, cô cố bình tĩnh lại làm hết một đề thi, sau đó thấy cũng đã muộn rồi, liền nằm lên giường, lấy điện thoại ra.
Cô không lưu số điện thoại của anh, chỉ nhớ trong đầu, đến lúc vào phần tin nhắn, cô chỉ gửi cho anh một tin nhắn trắng.
Vốn tưởng rằng anh sẽ mất một lúc để nhận ra người gửi tin nhắn ấy là cô, nhưng nào ngờ sau đó anh liền trả lời lại: “Lục Yên?”
Tâm lý cô giống như vừa hoàn thành một chuyện gì đó lớn lao vậy, gửi lại
anh một tin nhắn trống nữa, rồi ngọt ngào đặt điện thoại ở dưới gối.
Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, gương mặt bị thương của anh liền hiện ra, và dường như bên tai cô còn vang lên hơi thở gấp gáp của anh, càng nghĩ cô càng cảm thấy lòng dạ rối bời, trằn trọc lăn qua lăn lại một lúc lâu mà không thể ngủ nổi.
Hôm sau là cuối tuần, không có tiết học, cô ở nhà ôn lại bài cũ. Mặc dù vẫn ngồi nghiêm túc như trước, nhưng cô lại cảm thấy thời gian trôi qua có
vẻ chậm hơn bình thường.
Cô không hề biết, hai ngày vừa qua, Giang Thành Ngật còn đau khổ hơn cô rất nhiều.
Vất vả lắm mới đợi được đến ngày thứ hai, vừa tan học, Giang Thành Ngật đã đến tìm cô.
Trong ánh mắt thầm hiểu của các bạn học, cô thu dọn sách vở, từ từ ra ngoài lớp.
Nhìn anh có vẻ không vui, nhưng khi cô đi ra, anh liền cười một tiếng, cảm giác cả khuôn mặt anh đều như bừng sáng lên vậy.
Rõ ràng mấy ngày trước còn hằm hằm khó chịu, hôm nay dường như biến thành người khác rồi.
Vui đến vậy sao?
Cô giả vờ bình tĩnh đến gần anh.
Cô mang cho anh bánh thanh đoàn tử mà mẹ cô làm, nhưng có thể thấy rõ là
anh không thích ăn. Anh bỏ cả chiếc bánh thanh đoàn tử vào miệng mà như
ăn rơm, dáng vẻ thì giống như chuẩn bị ra trận vậy.
“Khó ăn đến vậy à?” Cô ngại ngùng.
“Đâu có.” Anh chối vội, “Anh ăn hết ba cái rồi.”
“Thôi về sau em không mang đi nữa.” Cô nhìn cũng biết anh khó chịu, hơn nữa,
cô cũng không quá tin tưởng vào tài nghệ nấu nướng của mẹ mình.
“Đừng mà.” Anh nghiêm túc nói: “Chỉ cần là đồ em mang, dù là gì đi chăng nữa anh cũng thích ăn.”
Sau đó có một lần, cô đến nhà anh, ăn thanh đoàn tử của người giúp việc nhà anh làm. So sánh mới thấy, thanh đoàn tử mẹ cô làm nhìn xấu xí, khó ăn
biết bao. Vậy mà hôm đó anh lại mặt không đổi sắc ăn nhiều đến vậy. Từ
đó về sau, cô không bao giờ mang đồ ăn từ nhà mình đến cho anh.
Sau khi chuyện đánh nhau lắng xuống, Giang Thành Ngật quay lại đội bóng rổ
luyện bóng. Hàng ngày sau giờ học cô đều chạy đến sân bóng rổ đợi anh.
Cô chuẩn bị nước uống, còn gọt sẵn trái cây để vào hộp cho anh. Biết anh
thích sạch sẽ cô cẩn thận lau thật kĩ hộp nhựa đựng hoa quả và chai đựng nước đến mức sạch bóng mới thôi. Trong hộp trái cây có thanh long đỏ,
kiwi vàng, nhìn qua đã thấy đẹp mắt, ngon miệng.
Đợi anh tập luyện xong, cô đưa đồ cho anh.
“Lần này không phải bánh thanh đoàn tử, anh cứ yên tâm mà ăn đi.”
Đồng đội của anh vẫn chưa đi về, cả đám đứng gần đấy hâm mộ nói: “Giang
Thành Ngật, giờ chắc cậu đang chìm trong đống đường rồi đúng không?”
“Đi đi.” Đuổi hết mọi người về, Giang Thành Ngật mới kéo cô về phía phòng nghỉ.
Bưng hộp trái cây ngắm nghía một lúc lâu, đột nhiên anh thấy không nỡ ăn,
ngước mắt lên nhìn cô: “Lục Yên, sao em lại tốt đến vậy?”
Lục Yên dùng tăm xiên một miếng kiwi đút cho anh, nghe xong lời anh nói, cố ý tỏ vẻ không hiểu: “Này, bao lâu nay anh không biết em tốt à? Vậy lúc
ấy anh thả thính em nhiệt tình thế làm gì?”
“Biết là em tốt rồi, nhưng không ngờ lại tốt đến thế này.”
Chậc chậc, giờ nam sinh nào cũng khéo mồm thế này à?
Cô nghĩ một lúc. Không đúng, lời này nếu đổi lại là Vu Mậu hay mấy nam
sinh khác nói, chắc chắn cô sẽ nổi hết da gà lên, nhưng mà qua miệng anh thì sao lại nghe thoải mái thế nhỉ.
Cô cảm thấy rất ngọt ngào: “Em vẫn còn nhiều chỗ tốt hơn.”
Anh lại nghĩ sang chuyện khác, bật cười: “Nhiều chỗ tốt hơn?”
Cô cảm thấy lời này của anh còn có ẩn ý khác, còn đang bận nghĩ xem phải
kể hết các ưu điểm của mình ra như nào rồi làm sao để sửa lại suy nghĩ
của anh, thì đột nhiên nghe thấy anh hỏi: “Cho anh hôn một cái nhé?”
“Không cho!” Cô vội vàng bỏ chạy.
Nhưng anh đâu có để cô thoát, lập tức kéo cô vào lòng, hôn mạnh lên mặt cô một cái.
Mỗi tuần Giang Thành Ngật luyện bóng rổ khoảng 2 – 3 buổi chiều. Những ngày ấy cô đều ngồi trên khán đài làm bài tập chờ anh, sợ thành tích học tập bị tụt xuống nên chỉ cần có thời gian, cô sẽ lập tức tập trung gấp đôi
để làm bài tập. Trong khoảng một tiếng đợi anh tập luyện, đầu tiên là cô sẽ tập trung vào việc giải hai đề thi, sau đó giúp anh chấm lại bài
tập, sau khi chấm xong thì cô sẽ chạy đi mua nước cho anh, nếu hôm nào
chuẩn bị đồ ăn nhẹ thì cô sẽ chuẩn bị sẵn cả nước cho anh luôn.
Có một lần, cô đi ăn đồ cay với anh, chỉ ăn hai xiên, vì cay quá không ăn nổi nữa nên đành phải bỏ đũa xuống.
Giang Thành Ngật ăn vội cho xong hết, rồi kéo cô đi ăn ở chỗ khác, trên đường đi anh hỏi: “Lục Yên, em kéo anh đến đây là vì anh thích ăn cay à?”
“Nếu không thì sao?” Cung phản xạ của anh có vẻ dài hơi quá.
Cô thích anh như vậy, tất nhiên là sẽ ghi nhớ từng sở thích, sở ghét của anh rồi.
“Chúng ta đổi ngược lại nhé.” Anh hơi ngạc nhiên, “Em thích ăn gì, anh đi ăn cùng em.”
“Vậy chúng ta đi ăn cá chiên sốt chua ngọt đi.” Lục Yên biết anh ghét nhất
món này nên cố tình đề nghị, không đợi anh phản đối liền kéo anh đi.
Đến quán, anh đúng là ăn thật, nhưng mà ăn xong anh lại điên cuồng gọi nước ngọt để uống, làm cô cười đến đau cả bụng.
Sinh nhật mười bảy tuổi của Lục Yên vừa đúng vào chủ nhật. Buổi sáng Lục Yên ở nhà làm hết bài tập, rồi xin phép mẹ buổi chiều đi xem phim với Đặng
Mạn và Đường Khiết.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến thành tích học tập, mẹ cô cũng không ép cô phải quá vất vả trong việc học, chỉ nghĩ một lúc rồi đồng ý cho cô đi.
Giang Thành Ngật đợi cô ở khu nhà đối diện.
Hai người ra rạp xem phim, chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng mà cả hai
cùng thích xem, sau khi xem xong thì cô đề nghị đi uống nước giải khát.
Đột nhiên anh kéo cô lại, đưa cho cô một chiếc hộp: “Quà sinh nhật tặng em.”
Cô ngẩn ra, nhận lấy, là một chiếc hộp màu đen, không quá lớn, nhưng cầm trong tay lại nặng trịch như đá vậy.
Mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ nữ, lẳng lặng nằm trong phần đế hộp
bằng nhung đen, mặt đồng hồ màu trắng sáng, xung quanh là những hoa văn
đơn giản với những viên đá nhỏ lấp lánh được đính xung quanh, hai bên là dây đeo màu đen, nhìn rất tinh xảo.
Lật đồng hồ ra, phần đằng sau được thiết kế bằng vật liệu trong suốt, có
thể thấy rõ từng chiếc bánh răng cưa đang chuyển động nhịp nhàng.
“Cái này hẳn là rất đắt đúng không?” Thấy giá trị của chiếc đồng hồ này có
vẻ không rẻ, cô bắt đầu do dự xem có nên nhận hay không.
“Không đắt.” Anh phủ nhận qua loa, lấy đồng hồ ra, đeo lên tay cô, cười hỏi: “Thích không?”
“Thích lắm.” Cô gật đầu một cái, nâng cổ tay lên, quan sát sự vi diệu của công nghệ dưới ánh chiều tà, “Nhưng cái này quá đắt tiền. Giang Thành Ngật,
anh có thể tặng cho em một thứ gì đó bình thường hơn, chẳng hạn như gấu
bông gì đó… Dù sao thì chỉ cần là quà của anh thì dù là gì đi chăng nữa
em cũng sẽ thích.”
“Ai nói với em là nó đắt tiền?” Anh nhìn chằm chằm vào cô.
“Em không ngốc.”
Cũng đâu có mù.
“Lục Yên, anh nói thật, chiếc đồng hồ này không đắt.”
Cô hừ một cái, không đáp lại anh. Chắc là đối với anh mà nói thì không đắt thì có.
“Hơn nữa hôm nay là sinh nhật thứ 17 của em, cũng là sinh nhật đầu tiên anh ở bên em. Để chọn được món quà này anh đã phải tốn rất nhiều công sức để
chọn đấy. Em dùng lương tâm của em mà nghĩ thử xem, nếu giờ em không
chịu nhận, thì anh sẽ đau lòng đến mức nào chứ.”
Lục Yên dùng ‘lương tâm’ của mình để nghĩ thật, rất rõ ràng, nếu như không
nhận món quà này thì chắc chắn anh sẽ chẳng đau lòng chút nào. Nhưng
nghĩ một lúc về lời của Giang Thành Ngật, cô thừa nhận là mình đã bị anh đả động, đây là sinh nhận đầu tiên mà hai người trải qua, đúng là rất
có ý nghĩa.
Thấy cô đang dao động, Giang Thành Ngật nhanh mồm nhanh miệng bảo đảm với
cô: “Thật ra cái đồng hồ này chỉ được cái nhìn đẹp mã mà thôi, thật sự
không đắt tí nào đâu, đợi đến lúc chúng ta kết hôn anh sẽ mua cho em cái tốt hơn.”
Nói luyên thuyên một hồi, nhân lúc Lục Yên còn đỏ mặt vì hai chữ ‘kết hôn’, cuối cùng anh cũng thành công dụ Lục Yên nhận chiếc đồng hồ kia.
“Sinh nhật sang năm em muốn được tặng gì?” Hai người ra khỏi cửa hàng giải khát, đột nhiên anh lại hỏi.
Lục Yên ăn kem ly, thỉnh thoảng nhìn sang chiếc đồng hồ trên tay, càng ngắm càng thấy thích, thầm nghĩ tí về nhà rốt cuộc nên cất nó ở đâu, nghe
câu hỏi của anh, thờ ơ đáp: “Sang năm? Còn sớm mà.”
“Sớm gì chứ, em nói sớm cho anh biết, để anh đi mua quà cho em từ giờ là
vừa, dù sao thì từ nay về sau, sinh nhật nào anh cũng tặng quà cho em.”
“Sinh nhật nào cũng tặng?”
Giang Thành Ngật thấy cô do dự, lạnh mặt: “Lục Yên, chẳng lẽ em còn muốn đổi bạn trai?”
Cô lắc đầu, “Tất nhiên là không rồi.” Chẳng qua cô cảm thấy, hai người còn trẻ như vậy…
Anh hơi nguôi giận, sờ sờ dái tai cô: “Anh hỏi khách quan nhé, Lục Yên, em định đi đâu để tìm ra người bạn trai tốt như anh?”
Đồ tự luyến.
Cô hừ lạnh, “Vậy anh còn tìm được người bạn gái nào tốt như em à?”
Anh lập tức đáp lại, “Có em rồi, anh chưa từng nghĩ đến chuyện đổi bạn gái bao giờ.”
Cô hạnh phúc cười híp mắt, nhìn anh: “Giang Thành Ngật, sao anh khéo mồm thế?”
Vì em thật sự rất dễ thương. Giang Thành Ngật nhìn cô, nói thầm trong
lòng. Nhưng mà anh không muốn cô lên mặt, quyết định tạm thời không nói
chuyện này ra.
Hai người đi bên nhau, Lục Yên khoác tay Giang Thành Ngật, thi ngoảng ngẩng đầu lên nhìn gò má anh, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Những lúc ở bên cạnh anh, thời gian trôi qua rất nhanh, đi một lát, cô lại thấy hơi
buồn, nếu con đường này cứ dài mãi thì thật tốt biết bao.
Nào ngờ lúc này từ phía sau hai người có thứ gì đó lao lên.
Cô không tránh kịp, bị xô ngã về phía trước, cũng không kịp nắm lấy tay anh nên cứ thế hai người bị tách ra.
Chật vật một lúc mới đứng vững được, cô hoảng hốt quay lại nhìn thì lại
không thấy Giang Thành Ngật đâu, chỉ trong giây lát, xung quanh cô chỉ
toàn những gương mặt xa lạ.
Cô sốt ruột, khó khăn đi qua đám người, thử gọi anh: “Giang Thành Ngật.”
Không ai đáp lại.
Mới đầu cô còn kiềm chế, chỉ gọi khẽ, nhưng về sau càng lúc càng lớn tiếng, “Giang Thành Ngật!!”
Dường như tìm một lúc rất lâu, đám người dần tản đi, cả con đường đông đúc
lúc nãy giờ chỉ còn lại mình cô, dưới ánh nắng chiều muộn, bóng cô bị
kéo dài trên mặt đất, cô đơn vô cùng.
Cô đi, đi mãi, vừa đi vừa gọi…. Khi màn đêm dần buông xuống, cảm giác bi
thương cũng xâm chiếm lòng cô, cô cảm thấy cực kì bất lực, rồi òa khóc:
“Giang Thành Ngật…”
Tám năm qua, có vô số ban đêm tối đen thế này, cô cảm thấy cực kì khổ sở, khóc không ra tiếng.
Muốn nuốt ngược nước mắt vào trong, nhưng nỗi hối hận và đau lòng lại ép cô
đến mức không thở nổi, vì thế nước mắt lại càng tuôn ra nhiều hơn.
Trong lòng cô dường như có một lỗ hổng đang bị xé toạc ra, cứ đến đêm là lại
đau nhức đến tột cùng. Cô giống như một con thú nhỏ không nơi nương tựa, đêm đến cô chỉ biết rúc vào chăn, tự liếm vết thương của chính mình. Cô biết, dù đau khổ đến mấy đi chăng nữa, chỉ cần cắn răng chịu đựng đến
lúc trời sáng thì nó sẽ tự động ‘khép lại’.
Cô cứ giãy giụa giữa ác mộng và thực tại như vậy, cô lại tiếp tục bất lực
đợi trời sáng lên. Nhưng lần này có người ôm lấy cô từ phía sau, một
vòng tay ấm áp kéo cô vào lồng ngực rắn chắc, đáng tin cậy, cảm giác ấm
áp bao trùm lấy cô, trong lúc hỗn loạn, cô nghe thấy bên tai có người
đang gọi mình: “Lục Yên.”
Giọng nói này rất quen thuộc, nhất thời cô quên cả việc khóc lóc, mở mắt, nhận ra người gọi mình là anh.
"Giang Thành Ngật.”
Cô thấy mình đang nằm trong lòng anh, ánh mắt anh trong veo như những vì sao trên trời, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, ấm áp.
“Sao lại sợ đến vậy?” Sắc mặt anh cũng không khá hơn cô là bao, anh ôm cô
vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô. Đợi đến lúc cô có vẻ bình tĩnh hơn, anh
đưa tay ra gạt tóc mái đã bị ướt nhẹp của cô sang một bên, “Gặp ác mộng
à?”
Cô đưa tay lên chạm vào gò má anh, khác với ảo ảnh trong giấc mơ, anh đang thực sự ở trước mặt cô, sau một hồi hoảng sợ, cô ôm chặt lấy anh,
“Giang Thành Ngật.” Cô dùng hết sức mình ôm anh càng lúc càng chặt.
Anh vừa khó hiểu lại vừa đau lòng: “Vừa nằm mơ thấy gì vậy?”
Cô nghiêm túc so sánh anh ở thực tại với người ở trong mơ. Thật ra khuôn
mặt Giang Thành Ngật thay đổi cũng không nhiều, chỉ là khí chất trở nên
trầm ổn hơn thôi. Tám năm trước anh chỉ là một cậu thanh niên đẹp trai,
thì bây giờ anh là một người đàn ông anh tuấn, trầm ổn. Nhìn anh thật tỉ mỉ một lúc lâu, cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, dựa đầu vào cổ anh,
khàn khàn nói: “Em mơ thấy chúng ta lạc nhau.”
Anh im lặng mấy giây, sau đó nhíu mày đáp: “Vậy à, em cũng biết đó chỉ là mơ thôi mà. Bây giờ anh đang ngay cạnh em còn gì?”
Thật ra, mấy hôm trước, vào ngày có lệnh xử Trình Chu, anh cũng đã mơ thấy
ác mộng, trong mơ anh thấy cô bị Trình Chu theo dõi, sau đó đột nhiên bỏ mạng. Khi tỉnh lại, đầu anh đầy mồ hôi, cả người run rẩy, cho đến khi
anh xác nhận cô đang bình an ngủ trong lòng mình, nhịp tim anh mới từ từ trở lại trạng thái bình thường.
Đi qua tội ác kéo dài suốt tám năm, sau khi biết được chân tướng sự việc,
anh không chỉ một lần hoảng hốt, sợ hãi. Sợ lại mất đi cô thêm lần nữa,
nên dù anh làm việc có bận bịu đến mấy đi chăng nữa nhưng cũng cố dành
ra một khoảng thời gian để đưa đón cô đi làm, nếu hôm nào không có nhà
thì cũng sẽ dặn người nhà đi với cô.
Có lẽ là vì đã từng mất đi rồi tìm lại, anh và cô đều cực kì trân trọng tình cảm của đối phương.
“Em đói không?” Bây giờ cô mang thai tháng thứ tư, triệu chứng nôn nghén
không còn nữa, bây giờ cô chỉ đi tiểu nhiều hơn và thèm ăn, hiện tại là 5 giờ sáng. Anh đoán có lẽ cô cũng đã đói bụng, “Anh đi nấu gì đó cho em
ăn nhé?”
Trước vấn đề cực kì thiết thực được đặt ra, Lục Yên hoàn toàn ném chuyện ác
mộng ra sau đầu, nghiêm túc suy nghĩ một lát, cô tỏ vẻ thèm thuồng: “Anh có nhớ món lẩu xiên cay sau trường không?”
Đêm hôm khuya khoắt, đây là một đề nghị cực kì đáng sợ, nhưng hiển nhiên là Giang Thành Ngật không hề cảm thấy thế, anh hôn nhẹ cô một cái, vén
chăn lên: “Trong tủ lạnh có chuẩn bị sẵn gia vị rồi, em muốn ăn thì đợi
chút anh nấu cho em.”
Khi xuống giường anh còn nghĩ: Mẹ kiếp, dì Lưu đúng là quý nhân, còn có cả năng lực đoán trước tương lai nữa chứ.
Lục Yên đau lòng nghĩ đến việc lát nữa anh còn phải đi làm, níu anh lại: “Thôi đừng, anh ngủ thêm đi, để em tự nấu cũng được.”
“Em biết làm lẩu xiên cay?”
Cô nghẹn lời… không biết.
“Ngoan ngoãn nằm xuống đi, đợi anh một lát.” Anh bóp bóp má cô.
Nhưng cuối cùng cô cũng quấn lấy anh cùng xuống phòng bếp, nhìn bóng lưng bận rộn rửa rau, chọn món, chọn cua, miến… Còn rất tự giác ra giúp anh vài
việc vặt.
Nửa tiếng sau, trong những tia nắng đầu tiên của ngày mới, cô và anh cùng
ngồi thưởng thức món lẩu xiên cay đã lâu chưa ăn. Điều đặc biệt là mùi
vị anh nấu ra tương đối giống món chính tông. Ăn một lúc, cô lại nhớ đến trước kia, hai người cũng ngồi ăn thế này trong quán ăn gần trường, cảm thấy có chút xúc động.
“Em nói xem, em mang thai xong lại thích ăn cay thế này, liệu sau này có
sinh con gái không?” Dù biết rõ căn cứ này hoàn toàn không khoa học chút nào, nhưng anh quá muốn có con gái nên cứ cố tin vào những biểu hiện
này.
“Con trai con gái, đứa nào chả như nhau.” Cô bất mãn chỉ trích anh, “Giang Thành Ngật, sao anh lại trọng nữ khinh nam thế?”
Người đàn ông này không chỉ một lần nói rằng cô đang mang thai một bé gái,
trước kia anh còn chuẩn bị sẵn rất nhiều đồ chơi cho bé gái nữa cơ.
“Thế thì sao?” Anh thật sự rất muốn có con gái.
Con trai? Nếu không chơi bóng rổ thì sẽ đá bóng, lên trung học cơ sở thì sẽ đánh nhau, thậm chí còn nghiện game, sau đó thì chống đối cha, nói qua
nói lại thì đâu có khác gì anh hồi bé đâu chứ?
A, a, càng nghĩ càng cảm thấy không thích.
Lục Yên cũng biết đại khái suy nghĩ của Giang Thành Ngật, nhưng lại cố lờ
đi, “Tất nhiên là có sao rồi, là gái hay trai thì em đều thích, em không hề phân biệt giới tính.”
Anh không muốn tranh cãi với phụ nữ có thai, từ từ đứng dậy, vẻ mặt rất miễn cưỡng: “Được, vợ anh nói gì cũng đúng hết.”
Mang thai được 5 tháng, Lục Yên nộp đơn xin nghỉ phép. Vừa có thời gian rảnh rỗi, mẹ chồng cô lập tức kéo cô đi mua đồ cho trẻ sơ sinh, thậm chí còn thuận tiện kéo cô vào một phòng khám tư nhân để khám thai.
Người mở phòng khám là bạn tốt lâu năm với bà Giang, biết hai người hoàn toàn không so đo chuyện trai gái, chỉ đơn thuần muốn xác định giới tính đứa
bé thì mới dẫn Lục Yên đi chẩn đoán.
Cuối cùng kết luận là có khả năng cao đứa bé là con gái. Tất nhiên, cũng có trường hợp chẩn đoán sai.
Giang Thành Ngật tuy đang trong thời gian đi làm, sau khi nghe được tin này
lập tức lái xe thẳng đến siêu thị, rồi đến khu vực bán đồ sơ sinh, bảo
nhân viên gói hết tất cả đồ đạc của bé gái sơ sinh lại cho anh.
Vài ngày sau, Lục Yên về nhà mình, khi đến phòng của con, thấy đồ được bày
la liệt khắp phòng, dở khóc dở cười: “Giang Thành Ngật, anh dọn cả khu
bán đồ sơ sinh nữ về nhà đấy à?”
***
Tám tháng sau.
Giao thừa.
Lục Yên nói chuyện điện thoại ở phòng khách xong, quay đầu lại thấy anh vẫn còn chưa đi ra, liền đi vào phòng ngủ chính: “Giang Thành Ngật, anh sao vậy, đến giờ rồi.”
Vừa nhìn vào, thấy Giang Thành Ngật đang nằm trên giường, một tay gối sau
đầu, tay còn lại hơi đỡ lấy mông một đứa bé mập mạp xinh xắn đang nằm
trên ngực anh, hiển nhiên là sợ đứa bé vô tình lăn xuống.
Đứa bé tầm khoảng ba tháng tuổi, là một đứa bé trai, nhưng lại mặc trên người một bộ đồ cực kì hường phấn.
Dường như cảm thấy có ánh mắt không chút thiện cảm đang nhìn mình, bé trai
nắm chặt hai tay lại, đè xuống ngực anh, cố gắng ngẩng đầu lên. Nhưng vì đầu to quá, nên dù cố gắng mấy lần thì cũng chỉ nâng được đầu lên đến
một nửa.
Giang Thành Ngật không hề có ý định giúp đỡ con trai.
“Mẹ còn đang đợi chúng ta qua nhà bên kia ăn cơm đêm giao thừa đấy, đưa Đậu Đậu cho em nào.” Lục Yên đến gần định ôm lấy đứa bé.
Giang Thành Ngật ngăn Lục Yên lại, “Rõ ràng hai hôm trước mẹ anh bế nó còn
làm được cơ mà, sao hôm nay lại không ngẩng đầu lên được rồi? Thằng nhóc này đang cố ý trêu anh, để yên cho anh huấn luyện nó một chút đi.”
Lục Yên liền ngồi xổm xuống, vỗ vỗ tay sau đó nói với con trai: “Ngoan, Đậu Đậu ngoan, con nghe lời cha, cố gắng ngẩng đầu lên đi nào. Cố gắng thêm một chút nữa nhé, làm xong thì cả nhà mình cùng về nhà ông bà nội. Ông
bà nội nhớ con lắm đấy.”
Dường như biết nếu hôm nay không ngẩng đầu lên thì không xong chuyện, Đậu Đậu lại miễn cưỡng thử một lần nữa, lại thất bại, thằng bé bò lổm ngổm ở
ngực cha nó, thở hổn hển, hiển nhiên là đang nghỉ ngơi dưỡng sức để tí
nữa lại thử thêm lần nữa.
Đúng lúc Giang Thành Ngật và Lục Yên nghĩ con trai đang chuẩn bị cố gắng
ngẩng đầu tiếp, thì phần quai hàm mập mạp của thằng bé ‘ọe’ một tiếng,
phun hết sữa vừa uống ra ngoài.
Đề phòng đến đề phòng lui, nhưng Giang Thành Ngật không thể ngờ rằng con
trai mình sẽ dùng chiêu này, mặt anh biến sắc, ôm lấy con trai lăn xuống giường, sau đó ném con cho vợ, mình thì vội vàng cởi áo sơ mi ra.
Dùng khăn lau đi lau lại, anh vẫn cảm thấy mùi tanh của sữa phảng phất quanh mình, tức giận nói: “Thằng oắt con, rõ ràng nó cố ý.”
Lục Yên ôm Đậu Đậu đi ra, cố ý chọc tức Giang Thành Ngật: “Ai bảo anh cứ ép nó quá nên nó nôn ra cho anh xem đấy, đúng không Đậu Đậu, ai bảo cha
con hư vậy chứ.”
Lần sau chắc thằng bé sẽ tè bậy ra người anh luôn mất.
Cô từng xem ảnh Giang Thành Ngật khi còn bé, Đậu Đậu bây giờ đúng là phiên bản hồi bé của Giang Thành Ngật, hơn nữa Đậu Đậu lớn lên, thì cũng xấu
tính xấu nết y như cha nó vậy.
Giang Thành Ngật dứt khoát đến phòng tắm tắm qua một lượt, thay xong bộ quần
áo khác, anh bế con trai khỏi lòng Lục Yên, “Đừng để cái vẻ đáng thương
giả vờ giả vịt này lừa, thằng nhóc này hồi trước biết kẹp hai chân giấu
“con gà con” đi để trêu mọi người rồi. Nó không ngây thơ như em nghĩ
đâu.”
Đậu Đậu rất thích được cha ôm, vừa vào lòng Giang Thành Ngật, thằng bé đã toét miệng cười.
Giang Thành Ngật mặt đối mặt với con trai một lúc, thấy thằng bé cười càng
lúc càng tươi, gạt chóp mũi thằng bé, xụ mặt trêu: “Cười gì mà cười.”
“Chuyện qua lâu như vậy rồi mà anh còn nhớ à?” Lục Yên lườm anh một cái, nhớ
lại lúc Giang Thành Ngật ở trong phòng sinh với cô, thằng bé vừa được
sinh ra, anh vẫn còn nghĩ đây là con gái, sau khi nghe hộ sĩ nói đây là
con trai, anh còn tưởng mình nghe nhầm, ngẩn ra một lúc lâu mới hồi hồn
lại.
Một nhà ba người ra cửa, lên xe, Giang Thành Ngật thả Đậu Đậu vào ghế an
toàn, nhắc Lục Yên, “Sang xuân chúng ta ở nhà cha mẹ vài hôm nhé.” Đến
mùng ba rồi sang nhà mẹ Lục Yên sau.
“Em nhớ rồi.” Lục Yên mở cốp ra, kiểm tra lại đồ dùng của cả nhà.
“Em mang quần áo đi chưa?”
“Quần áo gì cơ?”
“Quần áo em mới mua ấy.” Ánh mắt anh rơi xuống ngực vợ mình.
Lục Yên nhìn anh một cái, đi vòng ra sau lưng anh, nhân lúc bãi đậu xe
không có ai, nhón chân lên cắn tai anh một cái: “Em có mang theo, nhưng
mà em sợ nhà cha mẹ cách âm không tốt.”
“Đừng kêu lớn lên là được mà.” Anh lại thấy đây không phải là vấn đề gì quá
to tát. “Hơn nữa, hiệu quả cách âm ở nhà cha mẹ tốt hơn em nghĩ nhiều.”
Dựa theo tác phong của mẹ chồng mình, Lục Yên không hề nghi ngờ gì về chất
lượng cách âm ở nhà cha mẹ chồng. Nhưng nghe được câu đầu tiên của Giang Thành Ngật, cô nửa cười nửa không nói: “Chẳng lẽ anh thì không kêu
lên.”
Rõ ràng là lúc thoải mái quá, anh cũng kêu thành tiếng nhé.
Giang Thành Ngật đang ngồi vào ghế lái, nghe thấy cô nói vậy, quay đầu lại giả ngu: “Có à?”
“Anh nói xem.”
Được rồi, có lẽ là từng có chuyện này, một hay hai lần gì đó.
Anh đóng cửa xe lại, nhìn Lục Yên qua gương chiếu hậu, “Tám năm, nếu tính
theo tần số 5 lần một tuần như bây giờ, em tự tính xem em thiếu anh bao
nhiêu lần.”
Lục Yên đang ngồi trêu chọc Đậu Đậu, nghe lời anh nói, cười một tiếng: “Vội gì chứ, bạn học Giang, chúng ta vẫn còn cả đời nữa cơ mà.”
Trên đường đi, ngũ vị ngập tràn, nhà nhà đón năm mới, khắp nơi đều tràn ngập tiếng cười nói, xem ảnh Đường Khiết gửi, Lục Yên bỗng muốn đến nơi có
bao la tuyết trắng, “Tết sang năm, chúng ta đến núi Alps ở Thụy Sỹ trượt tuyết đi.”
“Em muốn đi à?”
“Vâng.”
“Bên cục cảnh sát cho phép thì anh sẽ đi.”
Từ nay về sau, năm dài tháng rộng như vậy, chỉ cần có mẹ con em bên cạnh anh, thì ngày nào cũng là ngày lễ.
~~~ Lời của tác giả: Câu chuyện về Giang Thành Ngật và Lục Yên đến đây là
kết thúc, đây là một câu chuyện đan xen giữa nụ cười và nước mắt. Điều
may mắn nhất, là mặc dù trải qua khó khăn trắc trở, nhưng đôi tình nhân
này cuối cùng cũng hạnh phúc bên nhau.
TOÀN VĂN HOÀN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT