Vẻ bên ngoài hung tàn thường bắt nguồn từ một linh hồn bị ma quỷ mê hoặc.
Cao Đình và Hề Thiên Tường nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ cũng đi
đến. “Lục Diệp, ý cậu là trong khoảng thời gian nạn nhân đi ra ngoài,
hung thủ đã dọn dẹp lại nhà của nạn nhân?”
Lục Diệp không đáp mà lại hỏi ngược lại: “Đội trưởng, Mộc Thất, hai người
thường xuyên dọn nhà, hai người nói xem, căn phòng này liệu có thể do
một người nghiện game, bình thường lúc nào cũng lôi thôi lếch thếch quét dọn không?” Cao Đình và Mộc Thất đều có tính sạch sẽ, nên bình thường
hai người toàn tự tay dọn nhà.
Cao Đình lắc đầu, “Không thể, trừ những chỗ không thể nhìn thấy, những thứ
khác cũng đều quá sạch sẽ, đồ đạc cũng được bày biện rất hợp lý, tuyệt
đối là do một người sạch sẽ dọn dẹp.”
Lục Diệp gật đầu, giang hai tay ra: “Đúng rồi, khi Diệp Mông rời đi, nhà
cửa của anh ta vẫn trong tình trạng bẩn thỉu, bừa bộn, mà bây giờ lại
sạch sẽ thế này. Người duy nhất làm chuyện này hẳn là hung thủ. Hơn nữa
hắn đã dọn trong khoảng thời gian Diệp Mông đi ra ngoài, sau đó mới có
vết máu trên sàn.”
Tôn Đống vẫn chưa hiểu: “Nhưng mà sao hắn lại phải dọn chứ? Hơn nữa sau khi giết người, sàn nhà cũng bị bẩn mà, sao hắn lại không lau sạch vết máu
đi.”
“Hai chuyện này không giống nhau, hung thủ không thể chịu nổi việc phải chờ
đợi trong căn phòng bẩn thỉu hôi hám nên mới dọn dẹp, còn những vết máu
kia, hắn hoàn toàn không thấy chúng bẩn.” Mộc Thất lên tiếng giải thích.
Tưởng Vân Kiệt đang nghe mọi chuyện qua điện thoại cảm thấy mình như rơi vào
biển sương mù, vẻ mặt kiểu: Tư duy của mấy kẻ biến thái người bình
thường như mình nghe không hiểu nổi, mà cũng không muốn hiểu.
“Còn một điểm nữa.” Lục Diệp giơ ngón trỏ lên, sau đó dẫn mọi người đến
phòng khách, dùng ngón tay chỉ vào một phần nền nhà có dính máu, “Chỗ
này này, mọi người nhìn vệt máu xem, lúc máu phun ra, chỗ này có vật
cản. Nhìn hình dạng có thể thấy là đầu gối, đã có người quỳ ở đây.”
Tôn Đống ngạc nhiên: “Hung thủ đã từng để cho Diệp Mông quỳ xuống chỗ này?”
Lục Diệp lườm anh ta một cái: “Tất nhiên là không phải, máu phun ra từ phía trước, người chết bị trói trên ghế, máu phun từ trên xuống. Vậy người
quỳ ở đây là ai?”
“Hung thủ?”
Tôn Đống vẫn chưa hiểu, sao hung thủ lại quỳ xuống? Bình thường toàn là hung thủ ép nạn nhân quỳ xuống mà?
“Vì dù sao đi chăng nữa, giết người chính là một loại tội ác.” Mộc Thất
nháy mắt, trong lòng đã có kết quả, “Đội trưởng, tôi có chân dung hung
thủ rồi.”
“Người chúng ta cần tìm ở độ tuổi khoảng từ 30-40, đã kết hôn, nhà có trẻ con, khá cứng đầu, mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế, có tính ưa sạch sẽ, nhà cửa
luôn được dọn dẹp rất sạch sẽ, gọn gàng. Hắn đối xử đối với bản thân
cũng như những người xung quanh rất hà khắc, nhất là người nhà, tính
cách quái dị, đôi khi sẽ đột nhiên bùng nổ, chính vì thế nên hắn không
có bạn bè, quan hệ với người nhà cũng khá hời hợt. Cử chỉ và hành vi của hắn cũng khá quái dị, có thể sẽ làm ra một vài hành động khiến người
bình thường không chấp nhận nổi, cho nên công việc của hắn cũng không ổn định, thường xuyên nhảy việc, hơn nữa đó còn là những công việc thấp
kém, nặng nhọc.
Các nạn nhân hắn lựa chọn dường như không có điểm chung nào, không cùng
nghề, không có bạn chung. Họ chỉ đều lôi thôi, phòng ở bẩn thỉu, thường
xuyên ở nhà, không có công ăn việc làm tử tế. Trước khi Lương Siêu tìm
được việc, anh ta cũng thường xuyên rơi vào trạng thái thất nghiệp, mà
Diệp Mông thì thường xuyên ở nhà chơi game. Trong mắt người bình thường, những điều này cũng không có gì to tát, nhưng trong mắt hung thủ, ở
bẩn, lười biếng chính là một loại tội ác, hơn nữa còn là một loại tội ác không thể tha thứ được. Hắn muốn rửa ráy linh hồn của họ. Trong mắt
hắn, hành động này chính là trừ gian diệt ác, đồng thời hắn cũng biết
việc này là một tội ác, nhưng hắn vẫn định nghĩa đó là sứ mạng của bản
thân, có lẽ là đây chính là ảo tưởng của hắn.
Hung thủ là người rất cẩn thận, trước khi ra tay hẳn là đã quan sát nạn nhân rất cẩn thận, nắm rõ thói quen của từng người. Nhà của hai nạn nhân
cách nhau khoảng ba kilomet, khu vực này chính là phạm vi hoạt động của
hắn, nhà ở hoặc nơi làm việc của hắn có lẽ sẽ ở đâu đó quanh đây. Hung
thủ có thể thấy được nhà ở của nạn nhân, hắn đã từng tiếp cận nạn nhân…
có lẽ là nhờ công việc của hắn….”
Mộc Thất còn chưa dứt lời, đột nhiên Lục Diệp kêu lên, “Nhân viên giao cơm! Đúng rồi, là nhân viên giao cơm! Đáng lẽ tôi nên nghĩ ra sớm hơn mới
phải!”
“Hả?” Mọi người chỉ thấy Lục Diệp vỗ mạnh vào đầu mình sau đó liền chạy vào
phòng ngủ của người chết, mấy giây sau anh ta liền cầm một tờ quảng cáo
chạy ra.
Lục Diệp đặt tờ quảng cáo xuống, giải thích nhanh với mọi người: “Ở ngoài
cửa nhà Lương Siêu cũng có tờ quảng cáo này, cả hai nạn nhân cũng đều
thường xuyên gọi đồ ăn ở nhà hàng này. Thêm nữa, món ăn khoái khẩu của
cả hai đều là cơm trắng với thịt trâu xào ớt xanh và mì sợi. Hôm Lương
Siêu chết, anh ta có gọi cơm ở nhà hàng này, và rất tình cờ, hôm qua
Diệp Mông cũng gọi đồ ăn ở đấy. Đây chỉ là trùng hợp thôi sao? Không thể nào, đây chính là phương thức chọn mục tiêu của hung thủ, cũng chính là nguyên nhân hắn chọn Lương Siêu và Diệp Mông.”
Mọi chuyện đều đã được sáng tỏ, “Hung thủ chính là nhân viên giao hàng của nhà hàng này.”
Cao Đình gật đầu đồng ý, “Điều này cũng hoàn toàn phù hợp với bức chân dung của Mộc Thất, hắn đã tiếp xúc với các nạn nhân thông qua công việc, mà
nhà hàng kia cũng rất gần với nhà của hai nạn nhân.”
Tôn Đống kích động: “Vậy tức là nếu chúng ta tìm được người giao cơm cho
Lương Siêu vào ngày 14 tháng 4 và hôm qua cũng đi giao cơm cho Diệp Mông là được đúng không?”
Mọi người liền di chuyển đến nhà hàng nơi hung thủ làm việc. Lúc này đồng hồ hiển thị 7 giờ 20 phút.
Chủ nhà hàng xác nhận, trong hai ngày mọi người nói đến, chỉ có một nhân
viên duy nhất đi giao cơm vào khoảng thời gian ăn tối là Quách Thủ
Nghiệp. Khi đội cảnh sát hình sự đến, Quách Thủ Nghiệp đã tan làm, mọi
người lập tức chạy đến nhà hắn, nhưng hắn lại chưa về nhà. Vợ Quách Thủ
Nghiệp cũng xác nhận với cảnh sát, vào tối ngày 14 và tối hôm qua hắn
đều đi ra ngoài vào buổi tối, đến tận nửa đêm mới về đến nhà. Lúc này có thể khẳng định được rằng Quách Thủ Nghiệp chính là hung thủ mà mọi
người cần tìm.
Vợ Quách Thủ Nghiệp khẽ bất an nhìn những người cảnh sát vừa đến nhà mình. Mộc Thất hỏi cô ta: “Bình thường chồng cô có hành vi quá khích hay bất
thường nào không?”
“Có.” Bây giờ cô ta nhớ lại chuyện mấy tháng trước vẫn còn cảm thấy rợn
người. “Vài tháng trước, khi tôi đi làm về, đột nhiên nghe thấy tiếng
con trai kêu lên trong phòng tắm. Tôi chạy vội vào, thì thấy anh ấy đang dìm thằng bé xuống nước. Nếu tôi về chậm một chút nữa, có khi thằng bé
chết đuối rồi cũng nên. Sau đó anh ấy có xin lỗi tôi với thằng bé. Anh
ấy nói con trai bị bẩn, anh ấy muốn tắm rửa sạch sẽ cho thằng bé mà
thôi. Về sau chuyện này cũng không tái diễn lần nào nữa. Cô cảnh sát,
anh ấy làm sai điều gì à?”
Bây giờ tạm thời không thể tiết lộ tình tiết vụ án ra bên ngoài, Cao Đình
hỏi lại cô ta: “Cô có thể liên lạc được với anh ta không?”
“Để tôi thử.” Vợ Quách Thủ Nghiệp gọi điện thoại cho hắn nhưng hắn đã tắt máy.
“Bình thường nếu không về nhà thì anh ta thường đi đâu?”
Vợ Quách Thủ Nghiệp lắc đầu, “Chuyện này… Tôi cũng không rõ lắm. Bình thường anh ấy rất ít khi ra ngoài.”
Không lấy được thông tin gì về tung tích của Quách Thủ Nghiệp, Cao Đình liền
phân vài cảnh sát viên theo dõi khu nhà của hắn, rồi dẫn người rời đi.
Không thấy Quách Thủ Nghiệp khiến Mộc Thất cảm thấy có chút lo lắng: Có lẽ hắn đã tìm được mục tiêu tiếp theo.
“Có lẽ người kế tiếp là ai đó trong danh sách khách hàng đặt cơm hôm nay.”
Hề Thiên Tường cầm danh sách địa chỉ các khách hàng đặt giao cơm tối
đến.
Cao Đình chỉ huy mọi người, “Chúng ta tách nhau ra hành động, đến nhà mấy người này đi.”
Lúc này đã hơn 8 giờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT