Một cá nhân điên cuồng liệu có thể gây nên tai họa gì cho xã hội?
Cao Đình: “Trùng hợp?”
Tưởng Vân Kiệt sờ cằm: “Chẳng lẽ, hung thủ sát hại Lương Siêu cũng muốn móc
mắt anh ta ra sao? Lấy mắt trả mắt, ăn miếng trả miếng?”
Mộc Thất nói tiếp: “Còn một giả thiết khác, đó chính là hung thủ đã lợi
dụng cách gây án của Hoắc Kiến Phong để giá họa cho anh ta nhằm trốn
tội. Tuy nhiên… có một điều khiến tôi chú ý.”
“Tư thế của nạn nhân.” Lục Diệp tiếp lời.
Mộc Thất vuốt cằm: “Ừ, tư thế của anh ta rất đặc biệt. Nếu như tách Lương
Siêu ra khỏi vụ án này, sau đó chú ý về tư thế của anh ta. Ngoài ra,
hung thủ đã móc mắt nạn nhân, sau đó còn cố ý cho hai con mắt ấy vào
dung dịch khử trùng. Tôi thấy có lẽ hung thủ cảm thấy linh hồn nạn nhân
bẩn thỉu nên hắn muốn thanh lọc. Mà hai bàn tay nạn nhân nắm lấy nhau,
đầu cúi về phía trước, chính là tư thế sám hối, hắn đang giúp người chết sám hối. Hung thủ làm những việc này, có lẽ vì hắn đang ảo tưởng mình
là người thanh lọc xã hội này.”
***
Trong căn phòng mờ tối, rèm cửa sổ buông xuống ngăn chặn toàn bộ ánh sáng bên ngoài rọi vào, tất cả có chút hỗn loạn, trong phòng chỉ có ánh sáng
toát ra từ màn hình máy tính, còn có thể nghe được tiếng gõ phím nặng nề kèm theo thanh âm hút mì.
Người đàn ông gầy gò vùi đầu vào trước máy tính, cả khuôn mặt anh ta dường
như dán chặt vào màn hình máy tính, đôi mắt đã hằn lên những tia máu
nhưng anh ta vẫn chăm chú theo dõi tình hình trên màn hình. Sau khi
chiến đấu một hồi lâu trong trò chơi, anh ta mới dừng tay, gắp lấy một
đũa mì, nhét vội vào miệng, rồi trệu trạo nhai vài cái, thậm chí còn
không nuốt xuống bụng, đã đưa tay lên bàn phím gõ lia lịa.
“Đệt!” Nhật vật trong trò chơi vừa ngã xuống, anh ta đã bắt đầu mắng chửi, chỗ mì khi nãy chưa nuốt xuống lập tức bắn lên màn hình máy tính, anh ta
vội vàng dùng tay lau sạch đi, một vài sợi mì bị rơi xuống bàn anh ta
cũng không thèm dọn, trên bàn toàn là vết ố bẩn.
Sau khi hồi sinh lại nhân vật trong trò chơi, anh ta lại tiếp tục gõ phím.
Đúng lúc này trong phòng lại vang lên tiếng chuông điện thoại.
“Thật là… Ai thế?” Anh ta vừa lầm bầm vừa đi tìm điện thoại, nhưng cũng không hề nhấc người ra khỏi ghế, chỉ rướn người lục lọi trong đống quần áo
trên giường, mãi một lúc sau mới tìm ra được điện thoại di động bị đánh
rơi ở dưới đất.
Khi cầm máy lên, tiếng chuông vẫn chưa dứt, anh ta nhìn màn hình, thấy đối
phương là bạn mình, liền nghe máy, “Hả??? Tất nhiên là ở nhà rồi, mày
nói xem tao đang làm gì? Chơi game, cày thuê cho người ta.” Nhân lúc đầu dây bên kia nói chuyện, anh ta quay người lại về phía máy tính, húp
thêm vài ngụm mì.
Ngậm mì trong mồm, anh ta nói: “Muốn tao ra ngoài? Đánh bài à? Có những ai?
Ừ… Để tao nghĩ một lúc xem nào… Này cho tao nghĩ tí cũng không được à,
lần trước đánh bài với chúng mày tao thua mất mấy trăm tệ. Cả tháng tao
kiếm được có vài ba đồng thôi! Được, được, có anh em mày thôi thì tao
đi. Sao? Chỗ cũ à? Được, tao đi luôn.”
Cúp điện thoại, anh ta nuốt hết mì xuống, lại ăn thêm vài miếng mì nữa, húp một ngụm nước mì, sau đó xoay người, đặt hộp mì ra một chỗ khác, chỗ đó đã chất đống rất nhiều hộp đựng thức ăn khác nhau.
Vì phải ra ngoài, nên anh ta không ngồi vào máy tính nữa, khịt mũi một
cái, tìm một bộ quần áo có vẻ sạch trên giường, cầm ví và điện thoại, đi ra ngoài.
Xuống dưới nhà, lúc trời này đã xẩm tối, ánh sáng ngoài đường cũng không
khiến anh ta quá khó chịu. Anh ta khịt mũi rồi khạc một bãi đờm, tay cầm túi rồi lảo đảo đi về phía cổng khu chung cư.
Ở một góc khuất gần đó, có một người đàn ông nhìn chằm chằm anh ta. Hắn
bước ra khỏi góc tối, lặng lẽ đi theo. Nhưng được vài bước, hắn lại dừng lại, hai bàn tay bên hông từ từ nắm chặt, hắn nghiêng đầu nhìn chằm
chằm vào bóng lưng anh ta, khẽ lầm bầm điều gì đó rồi lại quay về.
Đêm khuya.
Tối nay vận may của anh ta cũng không tệ, đánh mấy ván bài đều thắng, kiếm
được chút đồng ra đồng vào. Thấy có vẻ tốt, anh ta cũng không cố đánh
hết đêm, mà tìm cớ ra ngoài. Nhìn mấy tờ tiền đỏ thẫm trong ví, anh ta
vui vẻ về nhà.
Vào khu nhà, đi lên tầng nhà mình, đèn cảm ứng ở hành lang không nhạy, anh
ta giậm mạnh chân vài cái đèn mới sáng lên. Nhưng tiếng động này lại làm con chó nhỏ nhà hàng xóm gần đó giật mình, nó bắt đầu sủa ầm ĩ lên, bà chủ nhà đó bị chó nhà mình đánh thức, liền giận dữ quát lớn: “Bối Bối, đừng sủa!”
Anh ta đã quá quen với chuyện này, chỉ nhún vai rồi tiếp tục đi lên tầng,
đến cửa nhà mình, anh ta lấy chìa khóa trong túi áo ra mở cửa, vừa đổi
dép vừa ngâm nga vài câu.
Dù không bật điện, anh ta vẫn theo thói quen đi vào trong nhà. Nhưng ngạc
nhiên ở chỗ, lần này anh ta không hề đá phải bất kì món đồ gì cả. Điều
này khiến anh ta cảm thấy hơi khó chịu. Giống như việc chơi game hàng ngày vậy, đột nhiên một ngày nào đó không chơi nữa thì sẽ thấy thiêu
thiếu gì đó. Anh ta lấy điện thoại ra, soi xuống đất, đúng là không có
bất kì đồ rác rưởi lặt vặt nào. Trên đất sạch đến mức khó chịu, dường
như vừa có ai đó quét dọn qua vậy.
“Mẹ?” Đây là người đầu tiên anh ta nghĩ đến. Chẳng lẽ mẹ mới từ quê lên?
Nhưng mà bà ấy làm gì có chìa khóa nhà đâu, mà bà cũng đâu có gọi cho
anh ta.
“Mẹ? Mẹ ở đâu thế?” Để kiểm tra lại, anh ta lại gọi thêm tiếng nữa. Nhưng
chẳng có ai đáp lại anh ta cả, căn phòng im phăng phắc.
“Lạ thật, chẳng lẽ cô Tấm vừa ghé qua nhà mình? Ha ha ha.” Nói xong anh ta
tự phá lên cười, cầm điện thoại đi tiếp vào nhà, khi ánh sáng chiếu đến
ghế sa lông, anh ta lại thấy được một đôi chân.
Người ngồi trên ghế lên tiếng: “Chúng tôi đã đợi anh rất lâu rồi.”
Những tội lỗi của anh… không thể tha thứ. Thần đã xét xử anh, hôm nay, tôi
dùng lưỡi dao sắc bén này để rửa sạch những tội lỗi ấy, giải thoát tâm
hồn anh khỏi sự vấy bẩn của ác ma. Giết người cũng là một tội nghiệt
nặng nề… Nhưng tôi vẫn phải làm vậy…
Xin lỗi!
***
Đội cảnh sát đặc biệt đi đến hiện trường. Cao Đình chào một viên cảnh sát cường tráng: “Đội trưởng Đường.”
“À.” Đội trưởng Đường quay sang gật đầu với Cao Đình: “Đội trưởng Cao đến
rồi, chỗ này chúng tôi giao lại cho các anh.” Sau đó nói với cảnh viên
của đội mình: “Thu đội.”
“Các anh vất vả rồi.” Vụ án này vốn là do đội hai phụ trách. Nhưng sau khi
thấy hiện trường án mạng, Cao Đình liền xin phép cục trưởng để được tiếp nhận vụ án này. Nguyên nhân không có gì khác ngoài việc tử trạng và
nguyên nhân tử vong của nạn nhân Diệp Mông giống hệt Lương Siêu.
Sau khi kiểm tra hiện trường, Cao Đình đưa ra phán đoán sơ bộ: “Đôi mắt bị
moi ra, đặt trong cốc nước khử trùng, cả người bị trói lại, loại dây và
tư thế đều giống Lương Siêu, xem ra là do cùng một hung thủ gây nên.”
Điều này hoàn toàn bác bỏ giả thiết Hoắc Kiến Phong đã sát hại Lương Siêu,
cũng loại bỏ luôn giả thiết có người giả làm Hoắc Kiến Phong để giết
người, Hoắc Kiến Phong đã bị bắt giam, tiếp tục bắt chước theo hắn ta
cũng chẳng có tác dụng gì.
Cố Mi ngồi xổm dưới đất kiểm tra thi thể, “Thời gian tử vong vào khoảng 1
-2 giờ sáng, nguyên nhân tử vong cũng giống với nạn nhân gì đó mà bị đâm nhiều lần dẫn đến tử vong ấy.”
Mộc Thất nhắc: “Lương Siêu.”
“Này!!!” Cố Mi bất mãn nhăn mày, đưa tay vẫn còn đeo bao tay dính máu ra véo mặt Mộc Thất: “Mộc Thất, ám ảnh cưỡng chế cũng là một loại bệnh, cần phải
chữa.”
Mộc Thất nhận lấy khăn giấy từ đội trưởng, lau sạch vết máu trên mặt, “Mau
quên cũng là một loại bệnh, còn là điềm báo trước cho chứng mất trí ở
tuổi già đấy.” Vì hai người đều có chung sở thích sưu tập cốc chén,
những lúc rảnh rỗi thường cùng nhau ra ngoài tìm đồ, nên họ thân thiết
hơn so với những người khác trong đội, khi nói chuyện cũng khá thoải
mái.
Cố Mi nổi giận, “Hừ … Gần đây tôi mới mua được một chiếc cốc cực kì đẹp,
nhưng không cho cô xem đâu!” Sau đó còn nhấn mạnh thêm, “Đẹp lắm luôn!”
Vẻ mặt Mộc Thất vẫn bình thản, sau khi quan sát xong thi thể, cô đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Này, không đến xin xỏ tôi à? Sao lại không xin xỏ chứ?
Cố Mi cực kì tức giận
Hề Thiên Tường nghe đoạn đối thoại của hai người xong chỉ nói đúng một
câu: “Thật ngây thơ.” Nếu tay không đeo găng tay, anh ta rất muốn đưa
tay lên xoa xoa mi tâm.
Cao Đình thì lại mỉm cười nhìn mọi người, dường như đang nhìn những đứa em
trai, em gái của mình vậy, “Được rồi, mọi người đi thu thập manh mối
đi.”
Đi vào phòng ngủ, Mộc Thất gặp Lục Diệp đang ở trong phòng. Cô đến bên tủ
quần áo, kéo nhẹ cánh tủ kiểm tra đồ đạc bên trong, nhưng vừa mới mở hé
một chút đã thấy có một vài thứ lặt vặt rơi ra.
“…” May quá, vừa nãy không mở hẳn ra.
Mộc Thất nhanh chóng đóng lại cửa tủ.
“Sao thế? Mở tủ ra.” Lục Diệp lúc này cũng muốn kiểm tra tủ quần áo nên đi đến, Mộc Thất chưa kịp lên tiếng anh đã mở cửa tủ ra…
Tất nhiên… Toàn bộ đồ trong tủ quần áo bao gồm những thứ như quần áo rồi cả tỉ thứ lặt vặt khác liền ập hết xuống người Lục Diệp.
Mộc Thất: “Đây là lý do.”
“…” Lục Diệp lặng lẽ vứt chiếc tất trên đầu mình xuống đất.
Mộc Thất bình tĩnh phân tích: “Nhà được dọn dẹp khá sạch sẽ, nhưng tại sao
tủ quần áo lại bừa bộn như vậy?” Thậm chí trong phòng còn thoang thoảng
mùi nước lau nhà, vậy mà trong tủ quần áo lại chất đầy quần áo bẩn và
rất nhiều thứ linh tinh khác nữa… Sự tương phản quá lớn.
Tôn Đống chống hông đứng ở cửa, “Chắc có ai đó đến nhà, nên mới dọn dẹp chăng?” Về chuyện này anh ta rất thông cảm.
Tưởng Vân Kiệt nói qua điện thoại: “Khả năng không lớn. Hai ngày qua Diệp
Mông chưa hề chợp mắt, chỉ liên tục chơi game, cuộc gọi cuối cùng của
anh ta trước khi bị sát hại là từ một người bạn. Tôi đã gọi điện cho
người bạn kia, người kia nói Diệp Mông không có bạn gái, bình thường
cũng chỉ cày game thuê để kiếm tiền, mẹ anh ta ở quê, gần đây cũng không lên trên này. Nhà cửa Diệp Mông luôn bừa bộn, không người quét dọn. Anh ta cũng không thường xuyên ra ngoài, buổi tôi hôm qua người kia gọi anh ta đi đánh bài anh ta mới đi ra ngoài khoảng vài tiếng.”
“Vậy thì ai đã dọn nhà? Đừng nói là cô Tấm ghé qua nhé?” Tôn Đống đột nhiên có một ý tưởng rất giống Diệp Mông hôm qua.
“Anh ta đã đi ra ngoài vài tiếng…” Lục Diệp sờ cằm, “Vậy có khi nào là hung thủ đã dọn nhà không?”
Tưởng Vân Kiệt ngạc nhiên: “Thật á? Bây giờ hung thủ giết người cũng đảm đang đến vậy cơ à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT