Thẩm Niệm Thâm đè Tôn Điềm Điềm ở dưới thân hôn thật lâu, Tôn Điềm Điềm rốt cuộc cũng biết cái ấn ký trên cổ kia được làm ra thế nào.
Thẩm Niệm Thâm vùi đầu ở bên gáy Tôn Điềm Điềm, ôn nhu hôn một lát, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập ý cười, thanh âm có chút khàn khàn, hỏi cô: “Học xong chưa?”
Tầm mắt Tôn Điềm Điềm dừng trên dấu răng bên gáy Thẩm Niệm Thâm, mặt đỏ hồng, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Anh… không biết xấu hổ…”
Thẩm Niệm Thâm nhướng mày, “Không biết xấu hổ sao?”
Tôn Điềm Điềm: “…”
“Có lẽ, anh còn có thể không biết xấu hổ hơn —” Dứt lời, tay Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên bị giữ chặt, trực tiếp ấn đến dưới thân anh.
Lòng bàn tay mềm mại đột nhiên đụng phải một thứ nóng bỏng cứng rắn, Tôn Điềm Điềm sợ tới mức đầu quả tim cũng run lên, vội không ngừng muốn rút tay về, nào biết Thẩm Niệm Thâm lại ấn tay cô mạnh hơn, không cho cô rời đi.
Cả khuôn mặt Tôn Điềm Điềm đỏ bừng, bên tai cũng nóng lên, ánh mắt cô có chút né tránh mà nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm, thanh âm cũng đang phát run, “Anh… Anh mau buông em ra…”
Thẩm Niệm Thâm lại vẫn như cũ không buông. Anh nhìn cô, ánh mắt rất sâu, trong con ngươi đen nhánh như có ánh lửa lập loè.
Tôn Điềm Điềm bị anh nhìn đến tâm hoảng loạn, lòng bàn tay vẫn như cũ đặt ở nơi đó, thẹn thùng đến muốn chui vào trong chăn giấu mặt. Cô rũ mắt xuống, đơn giản không nhìn vào đôi mắt anh nữa. Trái tim nhảy điệu tango giống như rất nhanh sẽ nhảy ra từ cổ họng.
Qua một lát, Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên cúi người, hơi hơi nghiêng đầu, bờ môi ướt nóng nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cô, thanh âm rất thấp, mang theo một chút khàn khàn khắc chế, “Điềm Điềm, làm sao bây giờ? Sắp nhịn không được rồi.”
Đầu lưỡi anh chui vào lỗ tai cô, Tôn Điềm Điềm đột nhiên rùng mình một cái, trong cổ họng không kìm được mà phát ra một tiếng hô nhỏ.
Còn chưa kịp nói gì, môi lại bị Thẩm Niệm Thâm lấp kín.
…
Thời điểm Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm ra ngoài đã là 8 giờ tối, vốn muốn đi siêu thị mua đồ ăn về làm cơm chiều, nhưng thời gian đã không còn sớm, liền đơn giản đến ăn ở một nhà hàng Tây bên ngoài tiểu khu.
Ăn xong cơm chiều, ra khỏi nhà hàng thì đã hơn 9 giờ.
Bên ngoài gió lạnh rào rạt, Tôn Điềm Điềm theo bản năng rụt cổ xuống, hà hơi vào hai lòng bàn tay rồi chà xát.
Thẩm Niệm Thâm từ phía sau đi tới, trong tay cầm bao tay của Tôn Điềm Điềm, “Đồ ngốc, quên cầm bao tay rồi này.”
Nói xong liền đi đến trước mặt Tôn Điềm Điềm, cầm tay cô, cúi đầu nghiêm túc giúp cô đeo bao tay vào.
Tôn Điềm Điềm cong cong khóe môi mà nhìn anh chằm chằm, ngoan ngoãn giao tay cho anh.
Thẩm Niệm Thâm đeo bao tay cho Tôn Điềm Điềm xong rồi mới cầm lấy tay cô, nhìn cô hỏi: “Em muốn đi dạo hay là trở về?”
Tôn Điềm Điềm nâng mắt lên, thanh âm nho nhỏ, “Hay là… đến siêu thị mua một chút đồ đi?
Tôn Điềm Điềm đối diện với tầm mắt Thẩm Niệm Thâm, có một loại cảm giác tâm tư nhỏ của mình bị chọc thủng, bỗng có chút thẹn thùng, “M-mua kẹo… Em đột nhiên muốn ăn kẹo dừa…”
Nhờ vào ánh đèn đường mờ nhạt, Thẩm Niệm Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ rực của Tôn Điềm Điềm, nén cười, “Ừm, mua kẹo cho em.”
Anh nắm tay cô, hai người đến siêu thị.
Có một số việc phát triển đến giai đoạn nhất định là nước chảy thành sông, vừa rồi trước khi ra ngoài Thẩm Niệm Thâm thiếu chút nữa đã không nhịn được, cũng may còn để lại một tia lý trí, nhịn xuống xúc động mà giúp Tôn Điềm Điềm mặc lại quần áo gần như đã cởi sạch, sau đó vội vàng chạy đến phòng tắm tắm rửa, thuận tiện tự giải quyết một chút.
Tôn Điềm Điềm định ở lại nhà Thẩm Niệm Thâm vài ngày cho đến khai giảng. Thẩm Niệm Thâm đẩy xe, mua rất nhiều đồ ăn vặt cho Tôn Điềm Điềm. Thời điểm tính tiền, Tôn Điềm Điềm đứng ở phía sau, đôi mắt theo bản năng liếc nhìn chiếc kệ bên cạnh quầy thu ngân, còn chưa kịp nói gì đã thấy Thẩm Niệm Thâm đặc biệt tự nhiên mà cầm một chiếc hộp từ trên kệ.
Tôn Điềm Điềm: “…”
Đây cũng quá tự nhiên đi?!!!
Quả nhiên đối với loại chuyện này đàn ông tương đối mặt dày hơn.
Ra khỏi siêu thị, Tôn Điềm Điềm kéo Thẩm Niệm Thâm vẫn luôn không nói chuyện, tim cô đập thình thịch, nghĩ đến chuyện sắp xảy ra kế tiếp, cô có chút chờ mong nói không nên lời nhưng cũng rất khẩn trương.
Tôn Điềm Điềm nãy giờ không nói gì, vào thang máy, Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm, nén cười, “Sao em không nói lời nào thế?”
Tôn Điềm Điềm ngước mắt, thấy Thẩm Niệm Thâm đang cười mình, cô mím môi, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Không muốn nói chuyện.”
Thẩm Niệm Thâm cười, xoa xoa đầu cô, “Em có biết em bây giờ rất đáng yêu không?”
Tôn Điềm Điềm: “…”
Lúc về đến nhà chỉ vừa mới 10 giờ.
Thẩm Niệm Thâm muốn xử lý một chút công việc trước, Tôn Điềm Điềm ngồi ở phòng khách với anh, ghé vào trên sô pha chơi di động.
Tôn Điềm Điềm nghe thấy Thẩm Niệm Thâm gọi điện thoại, nói một tràng tiếng Anh cực kỳ lưu loát.
Cô ghé vào trên sô pha, nghiêng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Thẩm Niệm Thâm. Có sùng bái, cũng có đau lòng.
Thẩm Niệm Thâm gọi vài cuộc điện thoại, nửa giờ sau rốt cuộc cũng ngắt máy.
Ở trên máy tính gõ gõ đánh đánh đến hơn 12 giờ, cuối cùng cũng kết thúc công việc.
Tôn Điềm Điềm ghé vào trên sô pha đã sắp chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Niệm Thâm nhích về phía sau lưng ghế, giơ tay xoa nhẹ xương cổ nhức mỏi.
Nghỉ ngơi một lát mới đứng lên đi đến trước sô pha.
Tôn Điềm Điềm ngủ không sâu, mơ hồ cảm giác được sô pha đột nhiên hãm xuống, cô mở mắt ra, Thẩm Niệm Thâm ngồi ở bên cạnh cô, chiếc áo sơ mi trắng đã cởi bỏ hai cúc, dưới ánh đèn tối tăm, có chút gợi cảm cấm dục.
Cô dụi dụi mắt, giọng nói có chút mơ màng, “Làm việc xong rồi sao?”
Thẩm Niệm Thâm ‘ừm’ một tiếng, khóe miệng câu lấy tia cười, tay phải sờ sờ thái dương cô, “Mệt không?”
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, “Không mệt.”
Buổi chiều ngủ lâu như vậy, vừa rồi là quá nhàm chán mới chợp mắt một lát.
Ý cười nơi khóe miệng Thẩm Niệm Thâm càng sâu hơn, anh bỗng nhiên cúi người, ôn nhu hôn lên môi cô, “Vậy chúng ta làm chút chuyện khác không?”
Tôn Điềm Điềm: “…”
Tôn Điềm Điềm tắm rửa xong liền trốn ở trong chăn.
Cô cũng không biết tâm lý của mình là thế nào, một phương diện có chút chờ mong, một phương diện lại thẹn thùng muốn trốn.
Thời điểm Thẩm Niệm Thâm ra khỏi phòng tắm liền thấy Tôn Điềm Điềm bọc mình thành con nhộng.
Anh tức khắc dở khóc dở cười, “Em làm gì vậy?”
Lần đầu tiên của Tôn Điềm Điềm, Thẩm Niệm Thâm đặc biệt rất cẩn thận, công tác chuẩn bị làm ước chừng hơn nửa giờ, dưới thân sắp bùng nổ, sợ Tôn Điềm Điềm nhất thời không thích ứng được liền mạnh mẽ chịu đựng, nhẫn nhịn đến nỗi mồ hôi từng giọt lớn chảy dài trên lưng.
Ánh đèn mờ nhạt ở đầu giường chiếu lên trên người, phía sau lưng tất cả đều là mồ hôi, từng giọt nước lớn lớn phản xạ dưới ánh đèn có vẻ cực kỳ gợi cảm.
Tuy đã làm đủ công tác chuẩn bị, lúc chân chính đi vào, Tôn Điềm Điềm vẫn đau đến bật khóc, thân thể theo bản năng lui về sau.
Thẩm Niệm Thâm từ trước đến nay đều yêu chiều Tôn Điềm Điềm như trân bảo, Tôn Điềm Điềm vừa khóc, anh nào còn dám động, cố nén dục vọng lập tức lui ra ngoài, ôm Tôn Điềm Điềm hôn, ôn nhu dỗ dành, “Đừng khóc, không làm, chúng ta không làm nữa.”
Nhưng loại chuyện này sao có thể làm được một nửa liền không làm.
Tôn Điềm Điềm vừa lau nước mắt vừa hít mũi, hơn nửa ngày mới ổn lại, “Anh nhẹ một chút.”
Thẩm Niệm Thâm thật sự đã đặc biệt nhẹ, yêu quý Tôn Điềm Điềm như búp bê sứ.
Lần thứ hai nếm thử, anh gần như hô hấp dồn dập, mồ hôi trên trán từng giọt lớn rơi xuống, mồ hôi chảy vào trong mắt, tầm mắt mơ hồ.
Lần này Tôn Điềm Điềm không khóc, nhưng cuối cùng vẫn đau đến rơi nước mắt, hàm răng cắn chặt bả vai Thẩm Niệm Thâm.
Tôn Điềm Điềm thân mình mảnh mai, Thẩm Niệm Thâm cũng không dám dùng lực mạnh, Tôn Điềm Điềm vừa khó chịu, anh liền lập tức vội vàng kết thúc.
Sau khi kết thúc, Thẩm Niệm Thâm ôm Tôn Điềm Điềm đi tắm, tắm sạch rồi lại ôm cô về giường, sau đó mới đi rửa sạch chính mình.
Chờ anh thu dọn xong, Tôn Điềm Điềm đã nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ. Tóc vừa rồi bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, có vài sợi dính bên má, Thẩm Niệm Thâm lên giường, một tay chống thân thể, tay phải ôn nhu giúp Tôn Điềm Điềm vén tóc ra sau tai.
Tôn Điềm Điềm quá mệt mỏi, thật sự ngủ rất sâu.
Thẩm Niệm Thâm thích nhìn bộ dáng Tôn Điềm Điềm ngủ nhất, an an tĩnh tĩnh, vô cùng ngoan ngoãn.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, kéo chăn tới đắp lên hai người, ôm tiểu kiều hoa của anh an ổn mà ngủ.
Đêm nay Thẩm Niệm Thâm ngủ rất ngon, ngày thường sáu giờ anh phải rời giường, nhưng sáng nay ước chừng ngủ đến hơn 10 giờ.
Lúc tỉnh lại, Tôn Điềm Điềm đã không còn ở trên giường.
Bên ngoài phòng ngủ có tiếng “cạch cạch cạch” truyền đến.
Anh xuống giường, mang dép lê mơ mơ màng màng đi ra bên ngoài.
Thanh âm là truyền tới từ phòng bếp.
Vừa đi qua anh liền thấy, Tôn Điềm Điềm mặc chiếc váy ngủ màu trắng, bên ngoài đeo tạp dề, hai tay giơ dao phay đang băm xương sườn.
Lúc dao băm xuống, cô ngoảnh mặt sang một bên không dám nhìn.
Thẩm Niệm Thâm bị bộ dáng Tôn Điềm Điềm băm xương sườn chọc cười, anh đi qua, từ phía sau ôm lấy cô, hôn một cái lên má, giọng nói ôn nhu mang theo một tia ý cười, “Em bị dở hơi sao, sao lại băm xương sườn như vậy?”
Tôn Điềm Điềm bĩu môi, “Một tay em băm không được.”
Thẩm Niệm Thâm cười, “Đồ ngốc, sao không để nhân viên siêu thị băm giúp em?”
Tôn Điềm Điềm hôm nay dậy sớm liền đi xuống siêu thị dưới lầu mua đồ ăn.
Ngày thường Thẩm Niệm Thâm bận làm việc, phỏng chừng đều không có ăn cơm đàng hoàng, cô lại ít khi đến được đây, muốn nấu một chút đồ ăn cho anh. Cô cố ý lên mạng tìm thực đơn, học từng bước một, kết quả bước thứ nhất đã làm khó đến cô!
Nghe Thẩm Niệm Thâm nói mới bừng tỉnh, cô quay đầu lại nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Đúng ha, để nhân viên siêu thị băm giúp là được rồi.”
Thẩm Niệm Thâm cười, cúi đầu hôn cô, “Ngốc.”
Tôn Điềm Điềm cười tủm tỉm, tầm mắt dừng ở trên tóc Thẩm Niệm Thâm, cô giơ tay cào cào giúp anh, “Tóc rối quá, anh mau đi chải tóc đi.”
Thẩm Niệm Thâm ‘ừm’ một tiếng, “Xương sườn em cứ để đó đi, để lát nữa anh làm.”
Nói xong anh mới buông Tôn Điềm Điềm, hướng ra ngoài cửa.
Đi được vài bước, anh lại quay đầu, không yên tâm mà dặn dò, “Em cũng đừng chạm vào dao nhé, coi chừng cắt trúng tay.”
Tôn Điềm Điềm: “Em biết rồi.”
Thẩm Niệm Thâm không cho cô cầm dao, sợ cô cắt vào tay, cũng không cho cô đứng gần nồi, sợ cô bị bỏng, vì thế cuối cùng Tôn Điềm Điềm vẫn chỉ có thể làm trợ thủ, giúp rửa rau bưng mâm gì đó.
Lúc ăn cơm, Tôn Điềm Điềm vẫn là nhịn không được hỏi một câu, “Hai ngày nay anh không đi làm, thật sự không sao chứ?”
Đêm qua Tôn Điềm Điềm đã hỏi Thẩm Niệm Thâm một lần, anh nói không sao, nhưng cô vẫn là có chút lo lắng.
Cô không muốn anh quá vất vả, nhưng lại sợ công việc của anh sẽ chịu ảnh hưởng.
Thẩm Niệm Thâm giúp Tôn Điềm Điềm lột tôm rồi đặt vào trong chén cô, “Không sao, anh xin nghỉ rồi, hơn nữa công việc của anh cũng không có chậm trễ, tối hôm qua đều làm xong rồi.”
Tôn Điềm Điềm nghe vậy, gật gật đầu thở phào một hơi.
Trước Tết Thẩm Niệm Thâm tăng ca, lần này xin công ty nghỉ bốn ngày ở nhà cùng Tôn Điềm Điềm. Tuy không cần đến công ty, nhưng công việc vẫn là phải làm.
Lúc Thẩm Niệm Thâm làm việc, Tôn Điềm Điềm liền bò trên bàn trà vẽ tranh.
Tôn Điềm Điềm tính một chút, một ngày cơ bản anh phải làm việc mười hai tiếng đồng hồ, ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi ăn cơm, anh phải làm từ 6 giờ sáng đến 7 giờ tối.
Nhưng là vì cô ở đây, Thẩm Niệm Thâm phải dành thời gian ở bên cô, ngày thường bận hơn nhiều.
Sau khi làm việc xong, từ 7 giờ đến 12 giờ tối, thời gian của Thẩm Niệm Thâm hoàn toàn thuộc về Tôn Điềm Điềm.
Hai người hoặc là ra ngoài tản bộ, hoặc là ở nhà tự làm cơm chiều, sau khi ăn xong thì ngồi trên sô pha xem phim.
Nhưng bình thường xem phim đến một nửa, Thẩm Niệm Thâm liền bắt đầu không thành thật, anh ôm cô, tay sờ loạn trên người cô, sô pha cũng thành chiến trường.
Thẩm Niệm Thâm thực tủy tri vị[1], Tôn Điềm Điềm cũng dần dần nếm được lạc thú, nhưng sau khi cô hoàn toàn thích ứng mới biết được buổi tối đầu tiên Thẩm Niệm Thâm ôn nhu với cô biết bao. Bởi vì lúc sau, Tôn Điềm Điềm đều cảm thấy Thẩm Niệm Thâm giống một con sói.
Ôi...
[1] Thực tủy tri vị: đại khái là “ăn” được một lần thì càng muốn ăn thêm nữa.
…
Buổi tối cuối cùng Tôn Điềm Điềm ở nhà Thẩm Niệm Thâm, cô cùng Thẩm Niệm Thâm đến sân bóng rổ ở dưới tiểu khu.
Sân bóng an an tĩnh tĩnh, chỉ có một mình Thẩm Niệm Thâm.
Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu vào trên người anh, đổ bóng dài trên mặt đất.
Anh mặc bộ đồ thể thao đen, đứng ở chỗ ném 3 điểm, khẽ đạp mũi chân, quả bóng vững vàng tiến vào rổ.
Thẩm Niệm Thâm ở đàng kia ném rổ, Tôn Điềm Điềm ngồi ở bên cạnh bồn hoa ôm chai nước khoáng cười khanh khách nhìn anh.
Thẩm Niệm Thâm lại ném một quả vào rổ, bỗng nhiên quay đầu lại, nhướng mày với Tôn Điềm Điềm rồi cười, “Em muốn chơi không?”
Tôn Điềm Điềm: “Em không biết chơi.”
“Anh dạy cho em.”
Tôn Điềm Điềm vui vẻ chạy tới, Thẩm Niệm Thâm đưa bóng cho cô, “Em như vậy…”
Thẩm Niệm Thâm dạy Tôn Điềm Điềm ném bóng, chuyền bóng, nhưng sự thật đã chứng minh, Tôn Điềm Điềm thật sự không có tế bào vận động, học nửa ngày, quả bóng vẫn không chuyển động.
Thẩm Niệm Thâm xoa bóp ấn đường, nén cười, “Được rồi, em vẫn là xem anh chơi đi.”
Tôn Điềm Điềm bị ghét bỏ, bĩu môi, “Em có thể ném rổ.”
Nói xong cô ôm quả bóng chạy đến phía dưới rổ, dựa theo phương pháp Thẩm Niệm Thâm dạy cô, đứng tại chỗ nhảy lên, vứt bóng ra ngoài.
Nhưng quả bóng còn chưa đến rổ thì đã rơi xuống.
Thẩm Niệm Thâm cười ha ha, toàn bộ sân bóng rổ đều là tiếng cười vui sướng của anh.
Tôn Điềm Điềm: “…”
Tôn Điềm Điềm tức giận, lại thử vài lần, không có một lần đụng tới rổ. Cô dứt khoát ôm bóng chạy đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm, “Anh ôm em.”
Thẩm Niệm Thâm cười đến rớt nước mắt, nén cười bế Tôn Điềm Điềm đi đến phía dưới rổ, “Ném đi.”
Thẩm Niệm Thâm vóc dáng cao, bế Tôn Điềm Điềm vừa vặn có thể với tới rổ, Tôn Điềm Điềm cầm bóng ném nhẹ vào, đắc ý nâng cằm, “Không phải em đã ném vào rồi sao?”
“Đúng, em lợi hại.” Thẩm Niệm Thâm cười khen Tôn Điềm Điềm rồi thả cô xuống.
Tôn Điềm Điềm thuận thế ôm cổ anh, hai chân kẹp lấy eo rồi cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi anh.
Cô ngẩng đầu, nụ cười tươi tắn sáng lạn.
Thẩm Niệm Thâm hôn cô một cái, mặt mày thâm tình, “Rất lâu rồi anh không vui vẻ như vậy.”
Tôn Điềm Điềm: “Em cũng vậy.”
Vui vẻ đến không muốn tách ra.
“Lúc em không ở đây, anh nhất định phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, đừng uống rượu như ngày đó nữa, phải ngủ đúng giờ, đừng thức đêm, thân thể là quan trọng nhất, nếu công việc này quá vất vả, không làm cũng không sao, dù anh làm gì, em cũng đều ở bên anh.” Tôn Điềm Điềm thu hồi ý cười trên mặt, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, “A Niệm, đừng để em lo lắng.”
Thẩm Niệm Thâm nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm, trầm mặc một lát, kiên định gật đầu, “Ừm, anh đáp ứng em, nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”
…
Năm ba học kỳ sau, Tôn Điềm Điềm trở nên bận rộn hơn, cô muốn làm xong việc của năm tư trước, cứ như vậy, chờ đến năm tư trên trường sẽ không có chuyện gì phải làm, cô có thể thanh thản ổn định ở bên Thẩm Niệm Thâm.
Cô còn đăng truyện tranh trên mạng, từ không có tiếng tăm cho đến dần dần có một chút nhân khí, thậm chí mỗi tháng còn có thể kiếm được 1800 đồng.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Tôn Điềm Điềm tự kiếm được tiền, sau khi về nhà đặc kiêu ngạo nói với ba mẹ, ba Tôn mẹ Tôn đặc biệt nể tình mà khen cô, “Điềm Điềm của chúng ta lợi hại như vậy, về sau khẳng định sẽ trở thành một tác giả truyện tranh nổi tiếng.”
Tôn Điềm Điềm nghe được đặc biệt hưởng thụ, cảm giác sướng muốn bay lên trời.
Nhưng mà lúc này, anh trai tạt cho cô một chậu nước lạnh, “1800 đồng, đủ ăn cơm không?”
Tôn Điềm Điềm: “…”
…
Thời điểm Tôn Điềm Điềm khai giảng năm tư, ngày mười tám tháng chín, 10 giờ rưỡi tối, Thẩm Niệm Thâm đi công tác ở nước ngoài trở về, mới ra sân bay, còn chưa kịp nghỉ ngơi, lại bị kêu đi tiếp rượu khách hàng.
Buổi tối ấy, Thẩm Niệm Thâm uống rượu đến xuất huyết dạ dày vào bệnh viện, đêm khuya nằm trên giường bệnh, nhìn khu đô thị phồn hoa ngoài cửa sổ, lần đầu tiên anh có ý nghĩ từ chức.
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT