Editor + Beta: Tiểu Hy.

Thời điểm Thẩm Niệm Thâm tỉnh lại đã gần giữa trưa.

Một đêm say rượu, đầu đau như búa bổ.

Anh giơ tay ấn xuống huyệt Thái Dương, mắt nhắm lại, mày nhăn chặt.

Một hồi lâu sau mới hơi hồi phục lại tinh thần một chút.

Lúc Tôn Điềm Điềm bưng canh giải rượu tiến vào, Thẩm Niệm Thâm vừa mới từ trên giường ngồi dậy.

Tôn Điềm Điềm vừa thấy Thẩm Niệm Thâm tỉnh lại, lập tức cong môi cười, “Anh tỉnh rồi.”

Cô bưng canh giải rượu đến bên mép giường, ngồi ở bên cạnh Thẩm Niệm Thâm, “Anh uống canh đi, trên mạng nói người uống say uống một chén canh này có thể giảm bớt đau đầu.”

Hai tay cô bưng chén đưa cho Thẩm Niệm Thâm. Nhưng anh lại không nhận, ánh mắt thật sâu mà nhìn chăm chú Tôn Điềm Điềm.

Tôn Điềm Điềm nhìn anh, chớp chớp mắt, “Làm sao vậy?”

Tối hôm qua tuy Thẩm Niệm Thâm say không nhẹ, nhưng ý thức vẫn tính là thanh tỉnh, Tôn Điềm Điềm đưa anh về nhà gian nan đến thế nào, chăm sóc cho anh thế nào, anh đều nhớ rõ ràng.

Anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cổ họng lại trướng đau đến khó chịu, không phát ra thanh âm.

Anh cứ như vậy không chớp mắt nhìn Tôn Điềm Điềm, trong ánh mắt dần dần nổi lên tơ máu.

Tôn Điềm Điềm thấy anh nửa ngày không nhận lấy chén, đơn giản đặt chén lên tủ đầu giường, sau đó lấy gối đầu lót ra sau rồi đỡ Thẩm Niệm Thâm dựa vào, “Anh ngồi đây, em đút cho anh.”

Cô để Thẩm Niệm Thâm dựa vào gối đầu, sau đó bưng chén lên, cầm muỗng múc một ngụm canh, thổi thổi rồi mới đút đến bên miệng Thẩm Niệm Thâm, “Em học trên mạng, có khả năng là không dễ uống, nhưng hẳn là rất có hiệu quả giảm bớt đau đầu.”

Tôn Điềm Điềm là đại tiểu thư mười ngón không dính dương xuân thủy[1], trước đây vào phòng bếp cũng chỉ là giúp đỡ Thẩm Niệm Thâm vài việc vặt, còn chén canh này, cô đã hầm từ 6 giờ sáng đến bây giờ mới xong.

[1] Dương xuân thủy là nước tháng ba, còn là mùa xuân nên nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện.

Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, đôi mắt đau rát đến lợi hại. Anh cúi đầu, ngoan ngoãn uống canh.

Tôn Điềm Điềm rất ít khi thấy bộ dáng Thẩm Niệm Thâm ngoan ngoãn như vậy, anh giống như một đứa bé, cô không khỏi cong đôi mắt, nhìn anh cười.

Uống hết canh, Tôn Điềm Điềm đặt chén lên tủ đầu giường rồi giơ tay sờ trán Thẩm Niệm Thâm, sờ xong mới thở phào một hơi, “Em còn sợ anh bị phát sốt.”

Tối qua mặt Thẩm Niệm Thâm vẫn luôn nóng bừng bừng, nửa đêm còn bắt đầu mê sảng, ngủ thật sự không an ổn, Tôn Điềm Điềm sợ tới mức suốt đêm không dám chợp mắt, cô cứ ngồi ở bên cạnh chăm sóc cho anh.

Cô vừa muốn buông ra, Thẩm Niệm Thâm lại đột nhiên cầm lấy tay cô, “Điềm Điềm.”

Thanh âm của anh rất thấp, mang theo chút khàn khàn của một đêm say rượu.

Tối qua Tôn Điềm Điềm trộm khóc rất lâu, lúc này lại không muốn biểu hiện ra cảm xúc khó chịu ở trước mặt Thẩm Niệm Thâm.

Cô cong môi cười, hỏi anh, “Anh muốn ngủ thêm một lát không?”

Thẩm Niệm Thâm lắc đầu, dừng một lát mới nói: “Anh đi tắm trước, lát nữa anh dẫn em ra ngoài ăn trưa.”

Thẩm Niệm Thâm rất nhanh liền tắm xong, lúc anh đi ra thì Tôn Điềm Điềm đã không còn trong phòng ngủ.

Anh xoa xoa tóc, đi ra bên ngoài.

Phòng bếp có tiếng nước truyền đến, anh đi qua, Tôn Điềm Điềm đang đứng trước bồn rửa chén.

“Để anh.” Thẩm Niệm Thâm đi tới, hai lời chưa nói đã cầm lấy chén trong tay Tôn Điềm Điềm, nói: “Em nghỉ ngơi một lát đi.”

Tôn Điềm Điềm ngày hôm qua 8 giờ xuống máy bay, vất vả trên đường thật lâu, lại phải chăm sóc cho Thẩm Niệm Thâm một đêm, không có nghỉ ngơi chút nào nên lúc này quả thật có chút mệt.

Nhưng cô lại không muốn đi nghỉ, cô đứng ở bên cạnh, từ mặt bên ôm lấy Thẩm Niệm Thâm, nghiêng đầu gối lên vai anh, đôi mắt nhìn chằm chằm vòi nước.

Thẩm Niệm Thâm vừa rửa chén vừa hỏi: “Không phải em nói về quê ăn tết sao, sao lại đột nhiên tới đây?”

Thanh âm Tôn Điềm Điềm mềm mại, thấp giọng đáp lời anh, “Em nhớ anh, qua Tết Âm Lịch liền nhanh chóng chạy tới đây.”

Động tác rửa chén của Thẩm Niệm Thâm hơi dừng lại, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Anh xin lỗi, đến Tết cũng không thể trở về với em.”

Tôn Điềm Điềm lắc đầu không nói gì.

Dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, Thẩm Niệm Thâm liền dẫn Tôn Điềm Điềm ra ngoài ăn trưa.

Sợ cô quá mệt nên cũng không đi xa, chỉ tùy tiện ăn vài món ở một quán bên ngoài tiểu khu.

Ăn cơm xong Thẩm Niệm Thâm liền dẫn Tôn Điềm Điềm về nhà, thúc giục cô lên giường nghỉ ngơi.

Tôn Điềm Điềm bận rộn từ tối hôm qua đến bây giờ, cũng chưa rửa mặt, cô bèn đến phòng tắm đánh răng rửa mặt rồi thuận tiện tắm rửa.

Thừa dịp Tôn Điềm Điềm đi tắm, Thẩm Niệm Thâm ở bên ngoài nhanh chóng đổi khăn trải giường với chăn đệm.

Lúc Tôn Điềm Điềm đi ra, cô mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, cởi dép rồi bò lên giường.

Cô nằm xuống, cả người đều thoải mái.

Bận rộn cả ngày hôm qua thật sự quá mệt mỏi.

Thẩm Niệm Thâm đứng ở mép giường, anh cúi người, kéo chăn đắp cho Tôn Điềm Điềm.

Trong phòng có máy sưởi, thật ra không lạnh nhưng Thẩm Niệm Thâm vẫn đắp chăn cho Tôn Điềm Điềm đến kín mít.

Đắp chăn đàng hoàng, anh lại cúi người đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Tôn Điềm Điềm, giọng nói trầm thấp hết sức dễ nghe, “Ngoan, ngủ đi.”

Tôn Điềm Điềm nhìn anh, “Còn anh thì sao? Lại muốn đi làm sao?”

Thẩm Niệm Thâm nhìn vào mắt Tôn Điềm Điềm, trong mắt cô chứa thủy quang, tựa như giây tiếp theo nước mắt sẽ rơi xuống. Lòng anh như thắt lại, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Hôm nay có hẹn gặp mặt một khách hàng.” Dừng một chút anh lại nói: “Anh sẽ trở về sớm.”

Tôn Điềm Điềm vừa nghe anh lại muốn ra ngoài xã giao, đột nhiên ngồi bật dậy, nắm chặt tay anh, “Anh có thể nghỉ ngơi một chút không! Anh làm bằng sắt sao?!”

Tôn Điềm Điềm đột nhiên rất kích động, nước mắt rơi lã chã.

Thẩm Niệm Thâm bị Tôn Điềm Điềm dọa sợ. Trước nay anh chưa từng thấy Tôn Điềm Điềm như vậy, cô vẫn luôn vui vui vẻ vẻ vô ưu vô lự.

Anh nhìn cô, bỗng nhiên không biết nên nói gì.

“Điềm Điềm…”

Tôn Điềm Điềm quỳ gối trên giường, nhích tới trước người Thẩm Niệm Thâm, cô ôm lấy eo anh, mặt áp vào trước ngực anh, nghẹn ngào nói: “A Niệm, anh đừng đi làm, nghỉ ngơi một chút đi.” Dừng một lát, cô lại càng ôm chặt Thẩm Niệm Thâm, giọng nói nghẹn ngào đến lợi hại, “Coi như em cầu xin anh, được không?”

Thẩm Niệm Thâm không có biện pháp cự tuyệt Tôn Điềm Điềm, đặc biệt là dưới tình huống cô thương tâm đến như vậy.

Anh có chút hoảng, ôm cô, tay phải ôn nhu vuốt ve đầu cô, “Anh không đi nữa, anh ở nhà, đừng khóc, đừng khóc Điềm Điềm.”

Thẩm Niệm Thâm càng an ủi, trong lòng Tôn Điềm Điềm càng thương tâm, cô càng khóc to hơn, “Sao anh lại làm người ta lo lắng như vậy chứ, tối qua em bị dọa chết rồi.”

Cô vẫn luôn cố tình không nhắc đến chuyện tối qua, nhưng đến lúc này vẫn là nhịn không được. Cô vùi đầu trong lòng Thẩm Niệm Thâm, nước mắt thấm ướt một mảnh trước ngực áo anh, cô có rất nhiều lời muốn nói, tới miệng thì lại biến thành tiếng khóc.

Thẩm Niệm Thâm không thể nhìn Tôn Điềm Điềm khóc, trong lòng anh cực kì khó chịu, anh ôm cô, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, thanh âm khàn khàn, “Anh xin lỗi, để em phải lo lắng rồi.”

Tôn Điềm Điềm khóc một hồi lâu, cảm xúc rốt cuộc cũng bình tĩnh lại một chút.

Từ trong lòng Thẩm Niệm Thâm ngẩng đầu lên, cô hít hít mũi rồi nhìn anh, “Thật sự không đi nữa sao?”

“Ừm, không đi nữa, ở nhà nghỉ ngơi, ở nhà với em.” Thẩm Niệm Thâm giơ tay lau nước mắt giúp Tôn Điềm Điềm, nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, anh cực kì tự trách, “Ngủ một lát đi, buổi tối anh dẫn em ra ngoài chơi.”

Tôn Điềm Điềm gật đầu, kéo tay Thẩm Niệm Thâm không buông, “Anh tới đây nằm với em đi, anh cũng ngủ một lát.”

Tối qua Tôn Điềm Điềm phát hiện thuốc an thần được đặt ở đầu giường, cô đoán ngày thường khẳng định áp lực nhiều nên anh không ngủ được. Trong chốc lát ấy, cô thật sự rất muốn dẫn anh về, thà rằng anh là một người bình thường, cô cũng không muốn anh phải vất vả như vậy.

Thẩm Niệm Thâm đến phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra, anh kéo kín bức màn lại.

Bức màn để che ánh sáng, sau khi kéo lại căn phòng hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Thẩm Niệm Thâm đi đến mép giường.

Tôn Điềm Điềm vội nhích sang bên cạnh, kéo một góc chăn ra, “Anh lên đi.”

Thẩm Niệm Thâm cười, cởi dép lên giường.

Vừa mới nằm xuống, anh liền duỗi tay ôm chặt Tôn Điềm Điềm vào lòng.

Tôn Điềm Điềm gối đầu lên cánh tay Thẩm Niệm Thâm, mặt chôn ở đầu vai anh, ngửi thấy mùi hương bạc hà nhàn nhạt, cô ngẩng đầu cười, “Cuối cùng cũng không hôi nữa.”

Thẩm Niệm Thâm cười, cúi đầu hôn cô một cái, “Ngày hôm qua rất hôi sao?”

Tôn Điềm Điềm trừng mắt anh, “Anh nói xem?”

Ý cười trong mắt Thẩm Niệm Thâm càng sâu, ngón tay xoa xoa vành tai cô, “Ngày hôm qua vất vả cho em rồi.”

Tôn Điềm Điềm lắc đầu, trầm mặc một lát rồi nói: “Sau này anh đừng uống rượu nữa, dù là xã giao cũng không thể uống như vậy, thật sự làm em sợ muốn chết.”

Bộ dáng tối qua Thẩm Niệm Thâm ghé vào mép giường nôn mửa, Tôn Điềm Điềm hiện tại nhớ tới còn đau lòng.

Thẩm Niệm Thâm ‘ừm’ một tiếng, đáp ứng cô, “Được.”

Tôn Điềm Điềm chui tọt vào lòng Thẩm Niệm Thâm, ôm anh, mặt chôn ở bên gáy. Qua một lát mới nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, em buồn ngủ quá.”

Tôn Điềm Điềm quá mệt mỏi, nhắm mắt lại chỉ một lát liền ngủ mất.

Thẩm Niệm Thâm không ngủ, hơi rũ mắt, không chớp mắt nhìn cô.

Qua thật lâu, anh cúi đầu, đặt một nụ hôn xuống đôi mắt cô.

Anh đưa tay sờ di động ở đầu giường, hơi chần chờ một lát, sau đó tắt nguồn.



Những ngày này Thẩm Niệm Thâm luôn phải dựa vào thuốc an thần mới có thể ngủ, lúc này ôm Tôn Điềm Điềm, chỉ một lát đã ngủ mất.

Hai người đều rất mệt, ngủ một giấc từ chiều đến 7 giờ tối.

Tôn Điềm Điềm bị Thẩm Niệm Thâm hôn đến tỉnh giấc, trong cơn mơ mơ màng màng, cô cảm giác có người đang cắn môi mình, không mạnh, nhưng rất ngứa.

Cô nhíu mày, theo bản năng gãi miệng.

Thẩm Niệm Thâm bị động tác vô ý thức của Tôn Điềm Điềm chọc cười, anh kéo tay cô xuống rồi lại cúi đầu hôn cô sâu hơn.

Trong lúc mơ hồ, Tôn Điềm Điềm lại đột nhiên cảm thấy gáy mình đau nhói giống như bị cái gì dùng sức hút lấy, cô hô nhỏ một tiếng, bỗng nhiên mở to mắt.

Thẩm Niệm Thâm vùi đầu bên cổ cô, hô hấp nóng bỏng của anh phả vào da thịt.

Tôn Điềm Điềm theo bản năng sờ chỗ có chút đau kia, thanh âm rầu rĩ, “Anh đang làm gì vậy?”

Thẩm Niệm Thâm hôn lên ấn ký đỏ đỏ bên gáy Tôn Điềm Điềm rồi mới ngẩng đầu, mắt đầy ý cười, “Đang hôn em.”

Tôn Điềm Điềm có chút không tin, sờ sờ cổ, “Vậy sao em lại thấy đau?”

Thẩm Niệm Thâm nghiêng người, tay trái chống đầu, ý cười trong mắt tựa như muốn nhộn nhạo chạy ra ngoài.

Tôn Điềm Điềm bị Thẩm Niệm Thâm cười đến có chút xấu hổ, cô từ trên giường ngồi dậy rồi bò qua người Thẩm Niệm Thâm.

Thẩm Niệm Thâm nghiêng người, thuận thế kéo tay cô, “Đi đâu?”

“Đi vệ sinh.”

“…”

Tôn Điềm Điềm đi vào phòng vệ sinh, một lát sau, bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng hô to, “Thẩm Niệm Thâm!”

Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng loạt xoạt, Tôn Điềm Điềm dẫm lên đôi dép lê chạy ra, ngồi bên mép giường, chỉ vào ấn ký trên cổ mình, “Đây là anh làm phải không?”

Thẩm Niệm Thâm nén cười, đáp một tiếng.

Tôn Điềm Điềm đỏ bừng mặt, “Anh thật xấu xa, sao em gặp người khác đây.”

Khó trách vừa rồi cô cảm thấy có chút đau, cái tên trứng thối này!

Thẩm Niệm Thâm bật cười, anh kéo tay Tôn Điềm Điềm, ôm vào lòng rồi nhìn cô, “Không phải có khăn quàng cổ sao.”

Hai tay Tôn Điềm Điềm chống ở trước ngực Thẩm Niệm Thâm, đôi mắt đảo tròn, đột nhiên nói: “Em cũng muốn làm!”

Nói xong liền cúi đầu cắn vào cổ Thẩm Niệm Thâm. Sau đó cô ngẩng đầu, nâng cằm, khóe miệng cong cong, có chút vừa lòng với dấu răng của mình trên cổ anh.

Thẩm Niệm Thâm thật sự không nhịn được, nở nụ cười, “Tôn Điềm Điềm, có phải em bị ngốc không?”

Tôn Điềm Điềm: “…”

“Sao em lại đơn thuần như vậy?” Dứt lời, anh đột nhiên ôm eo Tôn Điềm Điềm, xoay người đè cô ở dưới thân, thanh âm khàn khàn, “Không phải làm như vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play