Sau khi thu xếp xong chuyện cho bà nội, Tô Đàm nghỉ ngơi vài ngày rồi lên
kế hoạch đi thực tập. Cô gửi vài bản hồ sơ đều có phản hồi, hầu hết
trong đó là làm trợ lí cho các công ty nhỏ, lương không cao nhưng có thể học hỏi được chút gì đó.
Lục Nhẫn Đông nói rằng công ty của bạn anh đang tuyển thực tập sinh về mảng tài vụ, mức lương cao hơn công việc trợ lí của Tô Đàm, lượng công việc
cũng không nhiều, công ty lại gần chỗ anh ở, anh muốn Tô Đàm suy nghĩ
việc này.
Tô Đàm hơi lưỡng lự, Lục Nhẫn Đông lại nói: “Hơn nữa anh chắc chắn sẽ đi
công tác trong kỳ nghỉ hè này, nếu em không ở đây, anh phải gửi Khoai
Tây ở ngoài, nó lại buồn bực.”
Khoai Tây không biết rằng bố nó lại bán đứng nhan sắc mình, nó đứng ngoe
nguẩy đuôi, nhét cái mặt to lớn của mình vào bát thức ăn, ăn lấy ăn để
món thịt bò Lục Nhẫn Đông nấu.
Lục Nhẫn Đông thấy sắc mặt Tô Đàm hơi thả lỏng, anh bèn tiếp tục thêm lửa:
“Ở ngoài người ta nuôi Khoai Tây bằng thức ăn cho chó, mỗi lần trở về nó đều gầy đi mấy cân.” Anh nói điều này thật sự có hơi phóng đại, ông chủ chỗ anh gửi nuôi rất nhẹ nhàng, nhưng bởi vì Khoai Tây quá bám người,
không nhìn thấy chủ nhân thì nó sẽ không vui.
Đối với chuyện của Khoai Tây, Tô Đàm luôn không có biện pháp gì, cô nói: “Thôi thì thế cũng được.”
Lục Nhẫn Đông nở nụ cười.
Mặc dù cô đã đồng ý thực tập bên công ty Lục Nhẫn Đông giới thiệu, nhưng
sau khi vào công ty làm một thời gian, Tô Đàm mới phát hiện người mở
công ty không phải bạn bè gì của anh mà là người có duyên gặp mặt hai
lần với cô, em trai Lục Nhẫn Đông, Lục Thiên Nhật.
Nội dung thực tập khá đơn giản giống như lời Lục Nhẫn Đông nói, ba ngày một tuần, từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, chỉ cần sắp xếp một số tài liệu,
giúp đỡ chạy việc vặt, mặc dù lương không cao nhưng Tô Đàm có nhiều thời gian hơn để ôn tập chuẩn bị cho cuộc thi nghiên cứu sinh.
Tuy Lục Nhẫn Đông rất mong đợi có thời gian riêng với Tô Đàm nhưng không
biết tại sao đám tội phạm không đi nghỉ hè, ở thành phố A bên cạnh liên
tục xuất hiện các vụ án có tính chất tồi tệ nào là hãm hiếp, giết người, Lục Nhẫn Đông phải nhanh chóng sang đó xử lý.
Trước khi đến đó, Lục Nhẫn Đông và Tô Đàm cùng nhau ăn một bữa cơm, trên bàn cơm anh dặn dò Tô Đàm đừng nhớ đến anh.
Tô Đàm đang ăn xương sườn, nghiêm túc nói: “Được, em không nhớ.”
Lục Nhẫn Đông nghe vậy thì vẻ mặt hơi phức tạp, anh hỏi: “Thực sự không nhớ hả?”
Tô Đàm hoàn toàn không hiểu: “Không phải anh bảo em đừng nhớ sao?”
Lục Nhẫn Đông: “Anh bảo em không nhớ thì em không nhớ, bây giờ anh muốn em hôn anh một cái thì sao?”
Tô Đàm bẹp một cái, dùng cái miệng bóng nhẫy của mình đóng dấu lên mặt Lục Nhẫn Đông: “Hôn rồi nhé!”
Lục Nhẫn Đông: “… Ngoan lắm.”
Những lần yêu đương trước đây, mỗi khi anh đi công tác sẽ hơi rắc rối, bởi vì các cô gái trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt thường rất bám người,
hầu như mỗi ngày đều gọi điện kiểm tra anh vài lần. Nhiều lúc Lục Nhẫn
Đông bận rộn, công việc căng thẳng, không có thời gian quay về sẽ bị
giết bởi các cuộc gọi đoạt mạng. Mặc dù Lục Nhẫn Đông hiểu được tâm
trạng của bạn gái nên cố gắng xoa dịu cô ấy, nhưng anh cũng cảm thấy mệt mỏi. Bây giờ anh yêu Tô Đàm, Lục Nhẫn Đông bắt đầu lo lắng về những
chuyện khác, anh mãnh liệt nghi ngờ rằng bản thân đang mê muội cô gái
như chiếc xương sườn này của mình. Sau khi anh đi, cô sẽ sống vui vẻ và
hạnh phúc với Khoai Tây, hơn nữa giống như anh yêu cầu: không thèm nhớ
anh dù chỉ một chút.
Tô Đàm thấy ý cười trên mặt Lục Nhẫn Đông từ từ biến mất, không hiểu sao thấy lạnh cả người, cô hỏi: “Sao vậy anh?”
Lục Nhẫn Đông: “Không có gì.”
Mặc dù Tô Đàm chậm chạp nhưng cũng không cho rằng Lục Nhẫn Đông thật sự
không có gì, cô suy nghĩ, có lẽ vừa rồi mình đồng ý quá thoải mái làm
Lục Nhẫn Đông mất hứng. Tô Đàm nói: “Được rồi, em sẽ nhớ anh, thật sự
đấy! Em bảo đảm!”
Lục Nhẫn Đông nghi ngờ: “Thật sao?”
Tô Đàm gật đầu như giã tỏi.
Lục Nhẫn Đông: “Em hãy suy nghĩ cách để thể hiện đi.”
Tô Đàm: “Mỗi ngày em sẽ…” Cô mới nói tới đây thì lại thay đổi ý định, “Anh bận rộn như vậy, nếu gọi điện mỗi ngày sẽ quấy rầy anh, hai ngày… Hai
ngày sẽ gọi điện thoại cho anh một lần nhé.”
Lục Nhẫn Đông bực bội nở nụ cười, anh véo khuôn mặt mềm mại của Tô Đàm, kéo mặt của cô ra hai bên, mặt Tô Đàm rất mềm, anh không dùng nhiều sức
nhưng vẫn kéo to ra được. Lục Nhẫn Đông nghiến răng: “Mỗi ngày! Buổi
tối! Tám giờ. Nhất định phải gọi điện thoại cho anh.”
Tô Đàm mơ hồ: “Ơ...”
Lục Nhẫn Đông hỏi: “Có nghe thấy không đồ ngốc nghếch?”
Khuôn mặt Tô Đàm đã bị biến dạng: "Anh đừng véo nữa, nhão thành bùn đến tận nách bây giờ..."
Bây giờ Lục Nhẫn Đông mới buông tay, còn tiện tay xoa xoa mặt cô.
Tô Đàm uất ức: “Em không nói sẽ không gọi điện cho anh, anh bận rộn như
vậy, nghe điện thoại không phải sẽ quấy rầy mạch suy nghĩ của anh sao?”
Tô Đàm không ngại sống cách xa Lục Nhẫn Đông, tính chất công việc của
Lục Nhẫn Đông là như thế, nếu bọn họ thực sự muốn ở bên nhau, còn rất
nhiều năm tháng phải kề vai sát cánh. Nếu cả điều này cũng không vượt
qua thì tương lai càng không thể nào nói tới.
Lục Nhẫn Đông phát hiện, ngay cả lúc yêu đương Tô Đàm cũng lí trí đến đáng
sợ, rõ ràng là vẻ mặt đang chìm đắm trong tình yêu nhưng lại có tính
cách thế này, anh thấy xúc động cũng khá tự hào. Cô gái đặc biệt như vậy chỉ thuộc về anh mà thôi.
Cuối cùng, hai người cũng đạt được hiệp ước chung trên bàn cơm, Lục Nhẫn
Đông lùi một bước, nói sẽ chủ động gọi điện cho Tô Đàm, như vậy sẽ không sợ mạch suy nghĩ bị rối loạn.
Tô Đàm: “À, nếu hôm nào anh quên không gọi, em sẽ nhắn tin cho anh, anh xem rồi trả lời là được.”
“Được.” Lục Nhẫn Đông cười.
Vài ngày sau, Lục Nhẫn Đông bay đến tỉnh Lâm, để lại Tô Đàm và Khoai Tây ở cùng với nhau.
Tô Đàm ngồi trên ghế sofa xem TV, Khoai Tây ngồi dưới đất, đầu đặt lên đùi Tô Đàm. Cô nói: “Khoai Tây à, bố của em đi rồi.”
Khoai Tây: “Gâu gâu.”
Tô Đàm dở khóc dở cười: “Em vui như thế làm gì, anh ấy đi rồi, không ai nấu đồ ăn ngon cho chúng ta đâu.”
Khoai Tây chớp đôi mắt to, vẻ mặt đầy vô tội nhìn Tô Đàm.
Tô Đàm nhìn bầu trời bên ngoài, cảm thấy sức nóng mùa hè đã giảm xuống, vì thế cô đi lên tầng thay áo T-shirt, dắt Khoai Tây ra ngoài tản bộ. Chó
đều là loài thích vận động, bình thường khi dắt Khoai Tây ra ngoài đều
là Lục Nhẫn Đông hoặc hai người cùng đi, Tô Đàm rất hiếm khi một mình
đưa Khoai Tây đi dạo.
Lục Nhẫn Đông sống ở vùng ngoại thành, cây xanh xung quanh vô cùng xanh
tốt, vấn đề an ninh của khu nhà cũng được quản lý rất nghiêm ngặt, từ
khi các hộ gia đình vào ở cho đến nay cũng không xảy ra vụ án nào. Tô
Đàm dắt Khoai Tây đi theo lộ trình Lục Nhẫn Đông thường đi, tản bộ một
vòng. Chờ đến khi Khoai Tây thở phì phò, cô mới dắt nó về.
Trên đường đi, Tô Đàm gặp vài cư dân sống gần đó đi dạo. Có người biết Lục
Nhẫn Đông nên cũng biết Tô Đàm, họ còn cười chào hỏi cô: “Ơ, sao hôm nay vị kia nhà cô không đi cùng?"
Tô Đàm: “Anh ấy bận đi công tác ạ.”
“Ồ.” Bác gái chào hỏi gật đầu, “Đi làm sao quan trọng bằng bạn gái, cô phải nói với anh ấy như thế.”
Tô Đàm mỉm cười, không trả lời rồi dắt Khoai Tây rời đi. Những lời như thế cô chỉ nghe vậy thôi, cũng không để trong lòng, cuộc sống là của mình,
mỗi người uống nước, ấm lạnh tự biết.
Khi Lục Nhẫn Đông đến nơi liền gọi cho Tô Đàm báo bình an, vài ngày tiếp
theo, đúng 8 giờ anh đều gọi điện về, hai người nói chuyện phiếm một
lúc, Lục Nhẫn Đông hỏi Tô Đàm việc thực tập có thuận lợi không.
“Rất tốt.” Tô Đàm nói, “Các đàn anh ở văn phòng đều quan tâm em… Có phải anh nói trước với bạn của anh về em rồi không?”
Lục Nhẫn Đông hỏi: “Hừ, anh là loại người đi cửa sau như thế sao?”
Tô Đàm: “Anh đúng là người như vậy mà.”
Lục Nhẫn Đông: “…” Được rồi, anh là người như vậy thật.
Giọng của Tô Đàm lộ ra sự vui vẻ: “Được rồi, anh làm việc cho tốt đi, không
cần lo cho em, em ổn lắm, Khoai Tây cũng ngoan ngoãn.”
“Ừ, vậy em nhớ ngủ sớm một chút.” Lục Nhẫn Đông nói: “Đàm Đàm, chúc ngủ ngon.”
Tô Đàm: “Chúc anh ngủ ngon.” Cô cúp điện thoại.
Giường thật mềm mại, lại còn vương mùi hương của ánh nắng mặt trời, như đang
nằm trên một đám mây rất lớn vậy. Mắt Tô Đàm chậm rãi nhắm lại, giữa cơn buồn ngủ, cô như xuất hiện ảo giác, cô cảm thấy có một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán mình giống mọi ngày.
“Ngủ ngon, Đông Đông.” Cô mơ hồ nói một câu rồi ngủ thiếp đi.
Bởi vì nhiệm vụ của Lục Nhẫn Đông hoàn toàn được giữ bí mật nên Tô Đàm
không biết tiến độ của anh như thế nào, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy một
ít tin đồn hoặc tin tức trên internet về các vụ án.
Vụ án kia dường như vô cùng phức tạp, người chết ngoại trừ cô gái còn có
đàn ông trưởng thành, hung thủ gây án với thủ đoạn cực kỳ tàn bạo.
Vụ án giết người này nếu không phá được thì toàn bộ cục cảnh sát không có
cách nào thoải mái. Bây giờ truyền thông phát triển, một số việc một khi đã bị phát tán thì giống như đổ nước vào chảo dầu sôi, hoàn toàn không
có cách nào lắng lại.
Tô Đàm ăn sáng xong thì ngồi xe buýt đến công ty. Tô Đàm thực tập tại công ty gần khu nhà, đi xe buýt khoảng năm phút là tới. Công ty này là công
ty kế toán nổi tiếng trong thành phố, mặc dù nó không lớn bằng bốn công
ty hàng đầu nhưng cũng được coi là tinh anh trong nghề của địa phương.
Tô Đàm là người mới, chuyện có thể làm không nhiều lắm, lại có Lục Nhẫn
Đông bí mật chăm sóc, vì vậy công việc hầu như không có áp lực gì.
Sau khi thực tập được nửa tháng, Tô Đàm gặp Lục Thiên Nhật ở căn tin của công ty, hay còn gọi là ông chủ Lục Thiên Nhật.
Sau khi Lục Thiên Nhật nói chuyện với trưởng phòng xong, anh ta bê đồ ăn đến bàn Tô Đàm cười nói: “Ở đây có quen không?”
Tô Đàm đầy ngạc nhiên: “Đây là công ty của anh à?”
Lục Thiên Nhật hỏi: “Anh trai tôi cũng có cổ phần, anh ấy lại đi công tác hả?”
Tô Đàm gật đầu: “Đi lúc đầu tháng.”
Lục Thiên Nhật cười: “Vậy cô có nhớ anh ấy không?”
Ban đầu Tô Đàm muốn lắc đầu, nhưng chợt nhớ đến biểu hiện của Lục Nhẫn Đông khi anh đề cập đến vấn đề này nên nhanh chóng nói dối: “Nhớ, tôi có
nhớ.”
Lục Thiên Nhật như có điều suy nghĩ, anh ta hỏi: “Rất khó chịu phải không?”
Tô Đàm không hiểu: “Hả?”
Lục Thiên Nhật thở dài, nói như an ủi Tô Đàm: “Tính chất công việc của anh
tôi chính là như vậy, lúc rảnh thì rất rảnh rỗi, lúc bận rộn thì nhìn
không thấy người đâu, nếu cô thực sự muốn ở bên anh ấy thì phải quen với chuyện này.”
Tô Đàm bối rối, tại sao cô luôn ảo giác mình nhận được sự đồng tình nào đó từ Lục Thiên Nhật.
Nhưng sau này cô mới biết, điều này không phải ảo giác. Vì mấy cô bạn gái
trước đó của Lục Nhẫn Đông, mỗi lần không tìm được Lục Nhẫn Đông đều gọi điện thoại cho Lục Thiên Nhật, Lục Thiên Nhật bị quấy rầy thành quen
nên cũng xếp Tô Đàm vào chung với kiểu người như vậy.
Tô Đàm biết không thể giải thích được, nghĩ thầm không có Lục Nhẫn Đông
thì làm sao, có Khoai Tây ở với cô không phải rất tốt sao?
Không biết nếu Lục Nhẫn Đông biết Tô Đàm nghĩ gì, có phải lại giận dữ để lại
mấy dấu răng trên mặt Tô Đàm, sau đó ép Tô Đàm dùng giọng điệu nghẹn
ngào nói nhớ anh không nữa.
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:
Tô Đàm: Em rất nhớ anh…
Lục Nhẫn Đông: Lại đây anh hôn một cái nào!
Tô Đàm: Nấu cơm…
Lục Nhẫn Đông: Ăn cháo nửa năm nhé.
Tô Đàm: Lão đại, em sai rồi!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT