Những bông hoa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, chậm rãi hạ cánh trên phiến đá
xanh, chỉ có điều trong nháy mắt liền tan ra.
Tô Đàm vừa đi vừa gọi điện thoại, cô không kiên nhẫn ừ vài câu rồi trả lời: "Chị biết, chị biết rồi mà, sẽ trở về ngay đây, vé đã mua xong rồi."
Đá lát đường bị tuyết phủ đầy nên khá trơn, Tô Đàm không thể không
đi chậm lại, nhưng đầu óc của cô còn đang tập trung ở đầu bên kia
điện thoại cho nên hoàn toàn không thấy một chiếc xe Porsche màu đen
mất phương hướng đang lao về phía mình.
"Tránh ra, cô đừng nói nữa!" Bỗng nhiên đầu xe Porsche ngoặt sang một bên,
khó khăn tránh được Tô Đàm đang đứng ở trên đường nhỏ, sau đó phát
ra một tiếng nổ rất to, tiếp đó đâm vào một cây phong lớn.
Cây phong vốn đã không còn mấy chiếc lá, giờ thì rơi hết xuống, trong đó có một chiếc lá vừa vặn rơi trên đầu Tô Đàm.
Chiếc Porsche đã tắt máy nhưng lại không có người xuống xe.
Tô Đàm đứng trước xe, khuôn mặt bởi vì hoảng sợ mà trở nên trắng bệch, cô nhìn xuyên qua cửa sổ xe thì thấy được bên trong là một đôi
tình nhân đang cãi nhau.
À không, thay vì nói là cãi nhau thì không bằng nói là một người đang trút giận.
Ngồi ở ghế bên cạnh ghế lái là một người phụ nữ có mái tóc rối
tung, lớp trang điểm trên mặt mờ đi vì nước mắt, cô ta vừa khóc
vừa hét lên, dường như đang cầu xin điều gì đó.
Mà ngồi trên ghế lái lại là một người đàn ông với vẻ mặt không
chút thay đổi, anh nhìn thấy ánh mắt luống cuống của Tô Đàm thì
liền đưa tay hạ cửa sổ xe xuống.
Cửa sổ xe hạ xuống để lộ khuôn mặt khôi ngô tuấn tú nhưng lại rất
lạnh lùng, người đàn ông mặc vest, áo sơ mi và caravat đen khá phù
hợp với phong cách lạnh lùng của anh.
Anh thò đầu ra, dùng giọng nói vừa thấp vừa trầm lên tiếng: "Xin lỗi cô, có thể làm phiền cô gọi cảnh sát giúp tôi không?"
Tô Đàm thở ra một hơi, tinh thần hoảng sợ từ cú sốc bất ngờ lúc
nãy cuối cùng cũng trở về, cô nói: "Hai người lái xe như vậy là
muốn xảy ra án mạng sao?"
Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ bất đắc dĩ, anh nói: "Nếu có thể thì
làm phiền cô gọi giúp tôi một chiếc xe cứu thương."
Người phụ nữ trên ghế lái phụ thấy anh không để ý đến mình thì hành
động càng thêm điên cuồng, đưa tay bấu vào tay anh, vừa khóc vừa lớn
tiếng nói: "Lục Nhẫn Đông, chúng ta không chia tay được không? Em thích
anh, thật sự thích anh mà."
Nhưng người đàn ông vẫn không dao động, gương mặt toát lên vẻ thiện ý
khi đối mặt với Tô Đàm cũng đông cứng lại thành băng. Trên tóc anh
vẫn còn phủ đầy tuyết, từ từ quay đầu, mặt không biểu cảm nhìn về
phía người phụ nữ kia.
Sau đó Tô Đàm nghe thấy anh lạnh lùng nói: "Trình Vọng Dao, chúng ta kết thúc rồi."
Tiếng khóc của người phụ nữ lại vang lên.
Tô Đàm đang gọi điện báo cáo với cảnh sát về vụ tai nạn, thuận tiện còn gọi luôn 120 (1), tuy rằng cô rất tò mò câu chuyện thú vị của hai người này là như nào nhưng hình như đứng ở chỗ này lâu sẽ rất xấu hổ.
(1) 120: số xe cứu thương của Trung Quốc.
Ngay sau đó Tô Đàm tự giác nhẹ nhàng nói một tiếng: "Tôi đi trước đây."
Người đàn ông nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía cô, khẽ nói: "Xin lỗi cô."
Tô Đàm lấy chiếc lá trên đầu mình xuống, tiện tay bỏ vào thùng rác bên
cạnh, cô nói: "Chú ý an toàn, đừng cãi nhau ở trên xe."
Người đàn ông nở nụ cười bất đắc dĩ: "Có thể phiền cô để lại cách liên lạc không? Tôi xử lý xong chuyện này sẽ đến xin lỗi cô."
Tô Đàm từ chối yêu cầu của anh, thật ra trong lòng cô hơi sợ hãi với kiểu đàn ông mạnh mẽ thế này,
cho nên sau khi từ chối liền cất điện thoại rồi xoay người rời đi.
Tô Đàm vốn nghĩ rằng đây chỉ là cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, sẽ không gặp lại.
Nhưng chuyện khiến cô không ngờ đến đó là ba ngày sau, cô lại một lần nữa gặp lại người đàn ông này.
Địa điểm lần này là bệnh viện, khi Tô Đàm đi vào phòng bệnh thì nhìn
thấy anh đang nằm trên giường với cái chân phải được treo cao, có
thể nhận ra là bị gãy xương.
Bàn tay của người đàn ông đang cầm một cuốn sách, lông mày hơi nhếch lên, có vẻ như tâm trạng anh không tốt lắm.
Sau đó giáo sư của Tô Đàm lớn tiếng: "Lục Nhẫn Đông, cậu muốn tìm người, tôi đã đưa tới rồi đây.”
Lục Nhẫn Đông nhìn qua, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Tô Đàm.
Giáo sư của Tô Đàm nói: "Đây là một trong những sinh viên tôi yêu thích nhất, cậu cũng đừng trêu chọc quá mức..."
Sau khi Lục Nhẫn Đông xác định đây là người mình vô tình gặp hôm trước thì bật cười: "Khéo quá."
Tô Đàm không biết phải làm gì, cô thấy hơi buồn cười liền nhếch miệng, cũng cúi đầu nói: "Khéo quá."
Các giáo sư đều biết hoàn cảnh nhà cô nên thường sẽ giới thiệu một số công việc part-time nhẹ nhàng cho Tô Đàm.
Lần này, giáo sư nói rằng một người bạn của anh ta bị thương, ở trong
bệnh viện nhàn rỗi đến mức phát điên, nhất định muốn mời người
đến đọc sách cho mình nghe, mà cái giá đưa ra còn cực kỳ cao.
Loại chuyện tốt này, chắc chắn giáo sư phải gọi Tô Đàm đầu tiên.
Trước khi tới, giáo sư có nói qua một chút về tình hình của người bạn
này, đã hơn ba mươi tuổi, vẫn chưa kết hôn, giàu có, là kiểu mẫu
điển hình của người đàn ông độc thân hoàng kim, trước mắt đã có bạn
gái, giáo sư cũng không biết nguyên nhân khiến Lục Nhẫn Đông bị
thương.
Mặc dù giáo sư đã rất khéo léo nhưng Tô Đàm cũng nghe ra được hàm ý sâu xa trong đó.
Đối với việc này, Tô Đàm hoàn toàn không có suy nghĩ không an phận,
khi nghĩ đến gánh nặng trên vai, ngay cả thở cô cũng cảm thấy khó khăn, đâu còn thời gian mà quan tâm đến tình cảm nam nữ chứ.
Giáo sư nhìn thấy hai người chào hỏi thì khá ngạc nhiên: "Hai người quen nhau à?"
Lục Nhẫn Đông thở dài một tiếng, anh nói: "Dư Khởi Nhiên, cậu cũng biết chọn người phết đấy."
Giáo sư Dư Khởi Nhiên bối rối: "Là sao?"
Sau đó Lục Nhẫn Đông kể lại đơn giản chuyện ngày ấy một lần, Dư Khởi
Nhiên nghe xong thì bật cười: "Lục Nhẫn Đông, cậu cũng có ngày hôm
nay!"
Lục Nhẫn Đông nghiến răng: "Tôi không nên đồng ý với mẹ tôi, người
phụ nữ kia quả thực là kẻ điên, tại sao cô ta lại có thể nắm lấy
tay lái của tôi chứ, suýt thì đâm vào sinh viên của cậu."
Dư Khởi Nhiên nói: "Ông trời của tôi, đây là nguyên nhân khiến cậu bị thương sao?"
Lục Nhẫn Đông nhướng mày: "Nếu không cậu nghĩ là vì sao?"
Dư Khởi Nhiên đáp: "Tôi còn tưởng rằng vì cậu muốn chia tay nên cô ta tìm người đến đánh gãy chân cậu."
Lục Nhẫn Đông không nói nên lời.
Nhìn hai người nói chuyện, trong mắt Tô Đàm thấp thoáng ý cười, cô không nghĩ vụ tai nạn xe kia sẽ làm Lục Nhẫn Đông bị gãy chân. Nhìn vẻ mặt anh
lúc đó bình tĩnh như vậy, cô còn tưởng rằng anh không bị thương.
Lục Nhẫn Đông hừ khẽ: "Ở trong mắt của cậu, tôi chính là một người xấu xa."
Xem ra hai người bọn họ có mối quan hệ rất tốt, chắc là bạn cũ lâu năm.
Dư Khởi Nhiên lại chế giễu Lục Nhẫn Đông vài câu sau đó mới rời đi, để
Tô Đàm ở chỗ này, lúc đi anh ta còn trêu chọc: "Tô Đàm, em phải cố
gắng chống đỡ nhé, người bạn này của tôi tuy có dáng vẻ đẹp
đấy nhưng thật ra là tên cặn bã."
Lục Nhẫn Đông không thể nhịn được nữa lên tiếng mắng.
Tô Đàm nghe vậy chỉ cười, cũng không để những lời dặn dò của Dư Khởi
Nhiên trong lòng, dù sao thì cô chẳng những không có hứng thú tiếp cận
Lục Nhẫn Đông mà trong lòng còn có vài phần e ngại.
Dư Khởi Nhiên đi rồi, trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh.
Lục Nhẫn Đông trực tiếp ném một cuốn sách cho Tô Đàm: "Cô đọc phần tiếp theo đi, đọc xong chương hai thì được tan ca."
Tô Đàm mở ra thì phát hiện ra đây là một cuốn tiểu thuyết trinh thám của Nhật Bản.
Lục Nhẫn Đông không thúc giục, chỉ nằm ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tô Đàm lật cuốn sách trong tay ra, nhẹ nhàng đọc chữ viết trên
trang bìa sách: "Không có mặt trời trên bầu trời của tôi, trời
luôn tối, nhưng trời cũng không tối, bởi vì có thứ gì đó đã thay
thế mặt trời."
Tô Đàm là người phương Nam, giọng nói không hoàn toàn là tiếng phổ
thông, trong giọng của cô có sự dịu dàng đặc trưng của người con
gái phương Nam, tựa như hồ nước mùa xuân, có thể làm tan băng giá và lay động lòng người.
Tô Đàm đọc rất cẩn thận, chỉ sợ đọc sai một chữ.
Nhưng có lẽ vì quá căng thẳng khiến cô đọc sai liên tục hai ba lần một cái tên, khuôn mặt cũng vì thế mà đỏ lên.
Lục Nhẫn Đông thở dài: "Tôi đáng sợ vậy sao?"
Tô Đàm vội vàng đáp không phải.
Lục Nhẫn Đông: "Tôi biết suýt nữa đã đâm vào cô... Thật sự xin lỗi cô."
Lục Nhẫn Đông: "Cô căng thẳng cái gì, cứ tùy tiện đọc thôi, đọc sai
cũng không sao, sẽ không trừ tiền cô." Anh nói xong liền cười.
Tô Đàm phát hiện Lục Nhẫn Đông cũng không phải lạnh lùng như lần đầu tiên gặp mặt, thậm chí có thể thấy dáng vẻ và giọng nói vô cùng gần
gũi, sự căng thẳng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng được buông
lỏng, giọng đọc vì thế mà dần dần tốt hơn.
Lục Nhẫn Đông lắng nghe, hô hấp theo nhịp đọc của Tô Đàm mà trở nên chậm hơn, đau đớn ở chân cũng đỡ dần.
Trong hai tiếng Tô Đàm đã đọc xong chương hai, cô đọc rất cẩn thận, lúc ngừng lại ngẩng đầu lên mới phát hiện Lục Nhẫn Đông hình như đang ngủ.
Lục Nhẫn Đông quả thật rất đẹp trai, lông mày lưỡi mác, mũi cao
thẳng, hơi thở đầy nam tính làm cho phụ nữ cảm thấy thật yên
lòng, cũng khó trách tại sao lại có nhiều người thích anh đến
vậy.
Tô Đàm đọc xong, hơi do dự không biết nên đọc tiếp hay không.
Nhưng khi cô đang phân vân thì Lục Nhẫn Đông đột nhiên tỉnh dậy, mở to mắt, thản nhiên nói: "Về đi, hôm nay đến đây thôi."
Tô Đàm chần chừ: "Thế nhưng mới có hai tiếng..."