Ngày hôm sau, Tô Đàm ăn bữa sáng tình yêu Lục Nhẫn Đông đích thân làm.
Lục Nhẫn Đông ngồi đối diện Tô Đàm, cười nói: “Em ăn đi, ăn xong thì anh đưa em đi học.”
Tô Đàm: “Tại sao đột nhiên em cảm thấy anh như phụ huynh của em vậy…”
Lục Nhẫn Đông giả vờ nghiêm túc: “Một người chăm sóc hoa nhỏ cũng miễn cưỡng được coi là phụ huynh nhỉ?”
Tô Đàm khẽ cười.
Chuyến bay của Lục Nhẫn Đông cất cánh lúc mười giờ sáng, sau khi đưa Tô Đàm
đến trường thì liền chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, anh cúi đầu giống như đêm qua: “Hoa nhỏ của anh, tới hôn anh một cái nào, còn mười mấy ngày
nữa không gặp đó.”
Tô Đàm kiễng chân hôn lên mặt Lục Nhẫn Đông một cái, gò má phiếm hồng, dặn dò anh: “Anh nhớ chú ý an toàn.”
Lục Nhẫn Đông xoa đầu cô, khẽ lên tiếng: “Em cũng vậy, có chuyện gì thì gọi cho anh, đừng khó chịu một mình.”
Tô Đàm đồng ý.
Lục Nhẫn Đông xoay người rời đi, Tô Đàm nhìn theo bóng lưng của anh cho đến khi khuất hẳn mới chậm rãi quay người đi về trường học.
Cuộc nói chuyện hôm qua với Vương Miện Quân kết thúc không vui, Tô Đàm tưởng rằng qua mấy ngày nữa anh ta mới tới quấy rầy mình, nhưng không ngờ
ngày hôm sau Vương Miện Quân lại xuất hiện.
“Tô Đàm.” Không hiểu làm sao anh ta biết được thời khóa biểu của Tô Đàm,
sau giờ học Vương Miện Quân chặn cô lại, khẽ hỏi: “Chúng ta nói chuyện
một lần nữa được không?”
Lúc này mọi người xung quanh đều nhìn hai người với ánh mắt khác thường, Tô Đàm thản nhiên nói: “Hôm qua không phải tôi với anh đã nói xong rồi
sao?”
Vương Miện Quân muốn nói lại thôi: “Tôi…”
Tô Đàm: “Nếu như anh thật sự muốn tốt cho tôi, biện pháp tốt nhất là đừng
quấy rầy cuộc sống của tôi.” Cô nói vô cùng nghiêm túc, “Hiện tại tôi
sống rất tốt, không cần thêm anh trai hay người bố nào hết.”
Vương Miện Quân hỏi: “Em thật sự sống tốt chứ?”
Tô Đàm trịnh trọng gật đầu.
Vẻ mặt Vương Miện Quân đầy đau khổ, anh ta hỏi: “Nếu em sống tốt, tại sao còn làm thêm ở quán trà sữa?”
Tô Đàm khó hiểu: “Tôi không ăn trộm, ăn cướp, sống nhờ sức lao động của
bản thân thì có vấn đề gì? Chẳng lẽ anh muốn cả đời tôi sống nhờ vào
tiền của người khác?”
Lời nói của cô làm Vương Miện Quân không thể phản bác, hiển nhiên chỉ vì
những chuyện mà Tô Đàm đã trải qua trong quá khứ đã khiến anh ta cho
rằng cô là một kẻ đáng thương. Cũng đúng, bắt đầu từ năm nhất Tô Đàm đã
đi làm thêm, không giống như cuộc sống nhẹ nhàng của đại bộ phận sinh
viên, thậm chí còn liên quan đến vụ án giết người.
“Tô Đàm.” Một giọng nói đột ngột vang lên, Tô Đàm quay đầu lại, thấy phía
trước là Chu Nịnh, người từng kết thù với cô bởi vì chơi mạt chược.
“Có chuyện gì à?” Tô Đàm hỏi.
Chu Nịnh nhìn Vương Miện Quân và Tô Đàm, trên mặt nở nụ cười khác thường,
hiển nhiên cô ta hiểu lầm cái gì rồi, vờ vĩnh hỏi: “Lại cãi nhau với bạn trai à? Sáng sớm hôm nay không phải tôi thấy bạn trai cậu đưa cậu về
trường học sao, cậu còn hôn anh ta một cái nữa.”
Vương Miện Quân nghe vậy thì nhíu mày.
Trong chớp mắt Tô Đàm hiểu được dụng ý của Chu Nịnh. Cô tỏ vẻ lạnh nhạt, nhìn Chu Nịnh từ trên xuống dưới, cuối cùng bật ra một câu: “Liên quan gì
đến cậu?”
Sắc mặt Chu Ninh lúc đen lúc trắng, giọng nói của cô ta càng lớn hơn, hiển
nhiên là muốn mọi người xung quanh chú ý: “Tô Đàm, tôi chỉ không muốn
nhìn thấy cậu bắt cá hai tay thôi.”
Tô Đàm không thèm để ý đến cô ta, lạnh lùng hỏi lại: “Cậu có lòng quan tâm đến tôi thế sao? Chân bị gãy do nhảy lầu đã lành chưa?”
Chu Nịnh cắn chặt môi, tức giận đến nỗi cả người run lên, biết không thể
chiếm được lợi ích gì từ Tô Đàm liền quay đầu nhìn Vương Miện Quân:
“Này, bạn gái anh hôm qua ở bên ngoài, đến sáng sớm hôm nay còn thân mật với người đàn ông khác trước cổng trường đó…”
Nhưng cô ta chưa kịp nói hết lời, chợt nghe Vương Miện Quân giận dữ, lớn tiếng mắng: “Cô, anh ta. Mẹ kiếp...”
Trong lòng Chu Nịnh mừng thầm, phản ứng đầu tiên của Vương Miện Quân là tức
giận với Tô Đàm, nào ngờ câu tiếp theo của Vương Miện Quân làm cô ta
ngẩn người.
Vương Miện Quân chỉ vào mũi cô ta mắng: “Em gái ruột của ông đây yêu đương
với ai liên quan quái gì đến cô, cần cô đến kêu gào không đứng đắn hả?
Cút ngay cho tôi, nếu cô không phải là con gái thì con mẹ nó tôi sẽ đánh cô đến nỗi mẹ cô cũng không nhận ra.”
Tô Đàm trợn mắt há hốc mồm, bình thường thấy Vương Miện Quân là người điềm đạm nho nhã, không ngờ khi tức giận lại khủng bố đến như vậy.
Chu Nịnh cũng không ngờ mọi chuyện phát triển như thế này, hai mắt mở lớn,
toàn thân run rẩy. Một số sinh viên xung quanh bắt đầu thì thầm bàn tán, cô ta nước mắt lưng tròng xoay người bỏ chạy, để lại bóng lưng hết sức
thảm hại.
Tô Đàm bất đắc dĩ: “… Cô ta bị anh mắng đến nỗi bật khóc rồi kìa.”
Vương Miện Quân cười mỉa: “Nếu cô ta là đàn ông thì tôi đánh cho khóc luôn ấy chứ.”
Tô Đàm: “Tôi đi trước đây.”
Vương Miện Quân vội vã gọi: “Tô Đàm…”
Tô Đàm quay đầu lại.
Vương Miện Quân: “Thực ra, thực ra… Tôi…” Trên mặt anh ta thoáng chút vẻ xấu hổ, “Tôi cũng không đồng ý với cách làm của bố.”
Tô Đàm không biết phải nói gì, cô thở dài một hơi: “Ừ.”
Vương Miện Quân muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói ra được lời nào, thẫn thờ nhìn theo bóng lưng Tô Đàm rời đi.
Sinh viên vốn nhàn rỗi, có drama gì cũng lan truyền rất nhanh chóng, chuyện
vừa xảy ra với Tô Đàm buổi sáng, buổi tối Đường Tiếu trốn học đi chơi
cũng biết. Khi cô ấy trở về phòng ngủ, vẻ mặt đầy khiếp sợ hỏi: “Đàm
Đàm, Vương Miện Quân là anh ruột của cậu?”
Đúng lúc Tô Đàm vừa đi làm thêm về, đang ngồi trên ghế đọc sách, nghe vậy quay đầu thắc mắc: “Sao cậu biết?”
Đường Tiếu: “Toàn bộ lớp chúng ta đều biết hết rồi.”
Tô Đàm: “…”
Đường Tiếu: “Thật hay giả thế?"
Tô Đàm khẽ vuốt cằm.
Đường Tiếu nhanh như chớp chạy đến trước mặt Tô Đàm: "Trời ơi, chuyện này như thế nào vậy?”
Tô Đàm đơn giản nói lại cho Đường Tiếu nghe quan hệ của mình với Vương
Miện Quân, Đường Tiếu nghe xong càng khiếp sợ hơn: “Vậy mà anh ta dám
xuất hiện? Không sợ cậu bê ghế chiến đấu với anh ta một mất một còn
sao?”
Tô Đàm: “… Nhưng mấy ghế trong phòng học được gắn cố định.”
Đường Tiếu lanh trí nhắc cô: “Ghế của giáo viên có thể di chuyển đấy.”
Tô Đàm: “…”
Đường Tiếu lại hỏi thêm một số chi tiết, cuối cùng cảm khái: “Cô gái Chu Nịnh này, mặc dù sinh ra có đôi chân đẹp nhưng có vẻ đầu óc hết thuốc chữa
rồi.”
Tô Đàm hơi nghi ngờ: “Tại sao cô ta ghét tớ quá vậy?” Cô rất hiếm khi tham gia vào các hoạt động trong lớp, càng không có cơ hội gặp gỡ Chu Nịnh,
cô hoàn toàn không hiểu tại sao Chu Nịnh lại có thái độ thù địch với cô
đến thế.
“À, tớ có hỏi thăm rồi.” Tin tức của Đường Tiếu từ trước đến giờ vô cùng
nhanh nhạy, lần này cũng không ngoại lệ, cô ấy nói: “Lúc học năm thứ
hai, không phải có xét chọn học bổng sao? Thành tích của cô ta cũng tốt, nhưng học phần thấp hơn cậu, dù số điểm trong lớp của cô ta cao hơn
cậu, kết quả vẫn bị cậu giành học bổng cao nhất, cô ta không phục, còn
đi tìm giáo viên hướng dẫn nữa.”
Tô Đàm: “Ồ?”
Đường Tiếu: “Giáo viên hướng dẫn nói thẳng rằng điểm trên lớp chỉ để tham
khảo, học phần mới là điểm quan trọng để cân nhắc. Cô ta đã rất tức
giận.”
Tô Đàm hoàn toàn không nhớ chuyện này, vẻ mặt mông lung.
Đường Tiếu: “Thôi được, không đề cập đến cô gái ngu xuẩn kia nữa, về chuyện của Vương Miện Quân, cậu định thế nào?”
Tô Đàm im lặng một lúc mới nhẹ giọng nói: “Ừ, tớ sẽ nói chuyện rõ ràng với anh ta.”
Vài ngày sau khi sự việc ầm ĩ kia xảy ra, Vương Miện Quân đã không đến tìm
Tô Đàm nữa nhưng gần như toàn bộ khoa đều biết Tô Đàm là em gái của
Vương Miện Quân, câu lạc bộ kịch của Vương Miện Quân vô cùng nổi tiếng
trong khoa. Đôi khi Tô Đàm còn có thể nghe tiếng xì xào khi đi trên
đường, họ chỉ trỏ bảo cô là em gái của Vương Miện Quân.
Cũng may Tô Đàm đã học năm ba rồi, thời gian học trong trường cũng không
nhiều lắm, nếu không sợ rằng với những lời bàn tán đấy có lẽ cô sẽ phiền không chịu nổi mất.
Lục Nhẫn Đông đi công tác đã trở về, ngày đầu tiên quay lại thì đến trường gặp Tô Đàm, còn hỏi Tô Đàm có nhớ anh không.
Tô Đàm: “Em có nhớ.”
Lục Nhẫn Đông: “Vậy bình thường tại sao em không gọi điện cho anh?”
Tô Đàm: “Gọi đi xa quá, cước đắt lắm.”
Thế mà Lục Nhẫn Đông lại tỏ ra vô cùng ấm ức trách móc, nói từ trước đến nay em chưa từng quan tâm anh sống có tốt không.
Mặc dù biết Lục Nhẫn Đông cố ý diễn trò, Tô Đàm vẫn thấy vô cùng lúng túng, nhanh chóng an ủi Lục Nhẫn Đông vài câu, kết quả một lát sau Tô Đàm
thấy dường như có điều gì đó sai sai… Có phải Lục Nhẫn Đông đã cướp lời
thoại của cô rồi không?
Lục Nhẫn Đông thấy Tô Đàm bị ép đến khờ rồi, không biểu lộ căng thẳng nữa, cười một hồi mới nói: “Hoa nhỏ của anh rất đáng yêu.”
Tô Đàm: “… Anh lại trêu chọc em!”
Lục Nhẫn Đông gắp vài món ăn vào bát Tô Đàm rồi hỏi Tô Đàm chuyện của Vương Miện Quân.
Tô Đàm lắc đầu: “Gần đây anh ta không đến tìm em nữa, nhưng lại giống như
hồn ma, không kịp để ý lại bất ngờ xuất hiện bên cạnh em… Đợi một chút,
người sau lưng anh hình như là Vương Miện Quân thì phải.”
Lục Nhẫn Đông: “Không phải đâu…” Anh đón Tô Đàm ra ngoài ăn cơm, tuy ở gần
trường học nhưng không lẽ Vương Miện Quân cũng đi theo tới đây?
Tô Đàm quan sát một lát, cuối cùng khi đối mắt với người nọ, vẻ mặt cô rất bất đắc dĩ: “Đúng thật rồi.”
Lục Nhẫn Đông: “…”
Vương Miện Quân biết bản thân đã bị phát hiện nên dứt khoát đứng lên đi về
phía bên này chào hỏi Tô Đàm. Thái độ của Tô Đàm không có gì thay đổi so với mấy ngày trước, vẫn vô cùng lạnh nhạt, Lục Nhẫn Đông thì dùng ánh
mắt như đang thẩm vấn nhìn Vương Miện Quân.
Vương Miện Quân gật đầu chào Lục Nhẫn Đông: “Xin chào, tôi là… bạn học của Tô Đàm.” Anh ta rất muốn nói là anh trai, nhưng ngại vì Tô Đàm vẫn chưa
thừa nhận thân phận của anh ta.
“Tôi là bạn trai của cô ấy.” Lục Nhẫn Đông bắt tay Vương Miện Quân, “Có thể
mạo muội hỏi cậu một câu, cậu theo dõi chúng tôi đến đây sao?”
Mặt Vương Miện Quân lộ vẻ lúng túng: “Tình cờ, tình cờ gặp thôi!”
Lục Nhẫn Đông: “Ồ, thật khéo làm sao.”
“Hai người ăn đi, đừng để ý đến tôi.” Vương Miện Quân sờ mũi.
Lục Nhẫn Đông gật đầu, cũng không hề có ý muốn giữ Vương Miện Quân lại, hôm nay vất vả lắm mới từ nơi khác trở về, còn chưa ở chung với Tô Đàm bao
lâu, nào có hứng thú quan tâm đến Vương Miện Quân. Huống chi Lục Nhẫn
Đông biết rõ hoàn cảnh gia đình Tô Đàm, cũng không định quyết định thay
cô.
Vương Miện Quân tiếc nuối rời đi. Tô Đàm nói: “Em tưởng rằng anh sẽ giữ anh ta ở lại cùng nhau ăn chứ.”
Lục Nhẫn Đông không hiểu: “Tại sao?”
Tô Đàm chống cằm đáp: “Bởi vì anh là kiểu người trông rất lý trí.”
Lục Nhẫn Đông: “Cho nên đây là lý do mà hoa nhỏ không chịu gọi điện thoại cho anh sao…”
Tô Đàm: “…” Vừa mới không dễ dàng dỗ dành anh xong, sao giờ lại quay về đề tài này nữa rồi?
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Nhẫn Đông: Ngày đầu tiên xa Tô Đàm, nhớ cô ấy. Ngày thứ hai xa Tô Đàm,
nhớ cô ấy, nhớ cô ấy. Ngày thứ ba xa Tô Đàm, nhớ cô ấy, nhớ cô ấy, nhớ
cô ấy.
Tô Đàm: Nói tiếng người.
Lục Nhẫn Đông: Không hôn một cái, anh không tha cho em.
Tô Đàm kiễng chân hôn Lục Nhẫn Đông hai cái: Xong rồi nhé?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT