Tô Đàm quả thực không vội nhưng Vương Miện Quân không kiên nhẫn được như
vậy. Liên tục hơn mười ngày nay, mỗi ngày anh ta đều đến quán trà sữa ít nhất một lần, khiến cho ông chủ trẻ tuổi của quán trà sữa hay nói đùa
với Tô Đàm rằng dường như người này có ý với cô.
Nếu Tô Đàm không biết rõ thân phận của Vương Miện Quân, có lẽ cũng nảy sinh nghi ngờ như vậy, nhưng Lục Nhẫn Đông đã sớm tiêm mũi thuốc dự phòng
cho cô nên sắc mặt cô vô cùng bình thản: “Em không cảm thấy anh ta thích em.”
“Tại sao lại không cảm giác được?” Ông chủ cười: “Mỗi ngày đều thấy ánh mắt anh ta dính chặt lên người em đó.”
Tô Đàm cười: “Em lại cảm thấy anh ta thích trà sữa ở quán này đấy.”
Ông chủ tức giận: “Thích trà sữa như thế sao không nhìn chằm chằm vào anh, công thức pha trà sữa do anh nghĩ ra đó...”
Tô Đàm cười, không nói chuyện nữa.
Vào buổi chiều thứ sáu ngày nào đó, Vương Miện Quân thật sự không thể nhịn
được nữa đi tới trước mặt Tô Đàm, dịu dàng nói: “Tô Đàm, ngày mai sau
khi tan làm, em dành cho tôi chút thời gian nhé?”
Tô Đàm đang cúi đầu rửa cốc, nghe Vương Miện Quân nói vậy cũng không ngẩng đầu lên: “Anh có việc gì à?”
Vương Miện Quân: “À…Tôi có chút việc muốn nói với em.”
Tô Đàm thản nhiên: “Được thôi.”
Vương Miện Quân nhẹ nhàng thở ra.
Mấy hôm nay đúng dịp Lục Nhẫn Đông đi công tác ở nơi khác, không thể đến
đón Tô Đàm nhưng mỗi ngày không thiếu một cuộc điện thoại. Hôm nay cũng
không ngoại lệ, Lục Nhẫn Đông hỏi: “Em tan làm rồi hả?”
Tô Đàm vâng một tiếng.
Lục Nhẫn Đông nghe giọng Tô Đàm có vẻ không vui, gần như trong phút chốc
đoán được Tô Đàm xảy ra chuyện gì, anh hỏi: “Vương Miện Quân lại làm em
khó chịu à?"
Tô Đàm: “Không phải, ngày mai anh ta muốn nói chuyện rõ ràng với em.”
Lục Nhẫn Đông: “Thế ngày mai anh đặt vé may bay về với em nhé?”
Tô Đàm: “Không cần đâu anh, một mình em cũng không có vấn đề gì, nói hay
không nói rõ ràng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến em.” Ít nhất sau khi nói
rõ, có thể khiến Vương Miện Quân đừng giống như tên biến thái đeo bám cô mỗi ngày như vậy phải không?
Lục Nhẫn Đông nói chuyện với Tô Đàm một lúc, cuối cùng Tô Đàm thấy đến lúc tạm biệt nên đề nghị cúp máy.
Lục Nhẫn Đông đồng ý, cuộc gọi kết thúc, anh nhìn màn hình điện thoại tối
đi mà khẽ thở dài. Đồng nghiệp bên cạnh anh cười hỏi: “Này, có chuyện gì vậy? Bạn gái không nỡ cúp máy à?”
Lục Nhẫn Đông cười khổ: “Không nỡ? Cô ấy còn mong tôi cúp máy sớm.”
Đồng nghiệp lộ vẻ kinh ngạc.
Lục Nhẫn Đông bỏ di động vào túi quần, bất đắc dĩ nói: “Lúc này, người thấy không nỡ chính là tôi.”
Ngày hôm sau, vốn Vương Miện Quân định hẹn gặp Tô Đàm ở quán cà phê, nhưng
thấy Tô Đàm có bóng ma tâm lý với địa điểm của quán cà phê này nên cuối
cùng đổi thành quán ăn nhỏ bên cạnh trường học.
Vương Miện Quân chọn vài món ăn, thấy Tô Đàm ngồi yên không động đũa thì mới hỏi: “Thế nào, không thích đồ ăn ở đây sao?”
Tô Đàm lắc đầu: “Tôi không đói, có việc gì anh nói thẳng đi.”
Vương Miện Quân liếm môi, hơi khó khăn mở lời: “Tô Đàm… em, em còn nhớ bố của em không?” Anh ta biết hỏi như thế sẽ làm Tô Đàm không vui nên giọng
điệu cẩn thận từng li từng tí.
Sắc mặt Tô Đàm bình thản: “Bố sao? Không nhớ rõ.”
Tuy sớm đoán trước đáp án của Tô Đàm nhưng Vương Miện Quân càng thêm khẩn
trương, tay cầm chặt đôi đũa, thậm chí giọng nói có hơi khàn, anh ta
nói: “Tô Đàm… thật ra… tôi… là anh trai của em.”
Nhưng điều làm Vương Miên Quân thất vọng chính là thái độ của Tô Đàm vẫn không có gì thay đổi.
Vương Miện Quân: “Anh trai cùng cha khác mẹ.”
Tô Đàm nghe đến đây, cuối cùng cũng có phản ứng, chỉ là phản ứng này như
giội một thùng nước lạnh lên đầu Vương Miện Quân, cô hỏi: “Cho nên?”
Vương Miện Quân: “Thế nên…Tình trạng nhà chúng ta hiện nay rất tốt, em…có muốn trở về không?”
Tô Đàm nở nụ cười, cô đáp rằng: “Trở về? Tôi chưa bao giờ ở đó, tại sao lại phải trở về?”
Vương Miện Quân bối rối: “Tô Đàm, hiện tại điều kiện nhà chúng ta tốt rồi,
nếu em trở về thì không cần đi làm thêm ở quán trà sữa nữa. Chúng ta có
thể cung cấp tiền sinh hoạt cho em, kể cả học phí và…” Anh ta nhìn biểu
hiện của Tô Đàm, lại không thể nói thêm được lời nào tiếp theo.
Biểu hiện của Tô Đàm quá bình tĩnh, hoàn toàn không giống như người nghe được tin tức có tính chất bùng nổ này.
Vương Miện Quân: “Chẳng lẽ em đã biết rồi…” Anh ta nhớ đến người đàn ông đưa
Tô Đàm về ký túc xá, mặc dù anh ta nghi ngờ người kia nói với Tô Đàm
chuyện này, nhưng Tô Đàm luôn không có phản ứng gì khiến anh ta gạt bỏ
suy nghĩ này, mà biểu hiện của Tô Đàm lúc này lại làm cho anh ta có một
suy nghĩ khó tin.
Tô Đàm gật đầu: “Đúng, tôi đã biết rồi.”
Mắt Vương Miện Quân trợn tròn.
Tô Đàm: “Tôi muốn nói với anh điều này, tôi cũng không muốn có quan hệ với gia đình của anh. Các người đã làm gì mấy chục năm qua thì hãy tiếp tục làm như vậy trong tương lai. Hãy đối xử với tôi như một người xa lạ.”
Vương Miện Quân: “Nhưng mà Tô Đàm… em là em gái của tôi!”
Tô Đàm nói: “Tôi hy vọng là không phải.”
Trái tim Vương Miện Quân giống như có một bàn tay bóp chặt, anh ta nghĩ tới
đủ loại phản ứng của Tô Đàm, thậm chí còn nghĩ đến tình huống Tô Đàm
không kiềm chế được mà đánh rồi mắng anh ta, nhưng Tô Đàm trước mặt làm
cho anh ta hoàn toàn không kịp trở tay.
Tô Đàm mỉm cười, cô nhìn Vương Miện Quân, trong mắt lộ ra chút thương hại, “Có phải Vương Minh Chí bảo anh tới không? Tuổi trung niên đã thành đạt rồi, nhớ tới lúc trẻ đã làm việc vô liêm sỉ nên áy náy đến nỗi ngủ
không yên? Vì thế muốn bù đắp để bản thân yên tâm? Trên thế giới này đâu có chuyện tốt như vậy.”
Vương Miện Quân cắn chặt răng.
Giọng nói Tô Đàm lạnh nhạt, cảm xúc không nhiều lắm nhưng từng từ từng chữ
lại sắc như dao đâm thẳng vào tim: “Bà nội tôi chết trong nhà hơn mười
ngày mà không ai phát hiện, thi thể biến đổi đến nỗi không thể nhận ra,
tôi thật sự muốn cho ông ta xem những tấm ảnh kia, để hằng đêm ông ta
không ngủ được.”
Sắc mặt Vương Miện Quân trắng bệch.
Tô Đàm nói xong thì đứng dậy gật đầu chào Vương Miên Quân: “Tạm biệt.”
Vương Miện Quân không ngăn cản, anh ta nói không nên lời, thậm chí thân thể
còn hơi run rẩy. Cho đến khi Tô Đàm đã rời đi lâu rồi, anh ta như mới
tỉnh lại từ trong mộng, hồn bay phách lạc nhìn những món ăn hầu như chưa động đũa trước mặt.
Tô Đàm rời khỏi quán ăn thì trở về phòng ngủ một mình. Cô nhìn sắc mặt
Vương Miện Quân trắng bệch nhưng không cảm thấy thoải mái, chỉ thấy
phiền chán.
Cuộc sống sau này của Tô Đàm không để lại bất kỳ không gian nào cho người
gọi là bố kia, từ khi còn bé cô đã hận ông ta, nhưng khi trưởng thành
thì nỗi hận này đã bị thời gian mài mòn không ít. Cô đã không còn hận,
thậm chí không quan tâm ông ta ở đâu, sống như thế nào, ngay cả khi
Vương Miện Quân đột nhiên xuất hiện, Tô Đàm cũng chỉ thấy khó chịu vì
cuộc sống của cô bị quấy nhiễu.
Thời điểm này đã bắt đầu vào mùa hè, thiếu đi sự mát mẻ của mùa xuân, hơi
nóng bắt đầu lên men bốc hơi vào trong không khí. Bên đường là hàng cây
với cành lá rậm rạp, lúc này vừa qua chín giờ tối, có thể nhìn thấy ven
đường là tốp năm tốp ba sinh viên hoặc các đôi tình nhân đang nói cười
với nhau.
Tô Đàm bỗng nhiên hơi nhớ Lục Nhẫn Đông, cảm giác này khiến cô thấy rất
mới lạ, bởi vì sau khi bà nội qua đời, cô rất ít khi có loại cảm xúc
này.
Tô Đàm tản bộ về đến cầu thang lên phòng ngủ, đang định quẹt thẻ lên tầng thì bỗng có người nắm lấy tay cô.
“Tô Đàm.” Giọng nói của người vốn nên ở thành phố khác - Lục Nhẫn Đông vang lên. Anh ôm chặt lấy Tô Đàm, cằm tựa lên đỉnh đầu cô, anh hỏi: “Đóa hoa nhỏ nhà anh sao lại rầu rĩ thế này?"
Tô Đàm ngạc nhiên: “Sao anh đã về rồi?”
Lục Nhẫn Đông: “Muốn nhìn thấy em, nhớ em vô cùng, anh lén trở về đấy, sáng sớm mai phải quay lại rồi.”
Trái tim Tô Đàm bỗng chốc nóng lên, “Anh đấy…”
Lục Nhẫn Đông: “Em có đi với anh không?”
Tô Đàm gật đầu.
Hai người lại lên xe, sau khi Tô Đàm bước vào trong xe, cô ngửi thấy trong
không khí có mùi hương cam mát lạnh, mùi này cũng không gọi là nữ tính,
có một chút đắng chát trong sự nhẹ nhàng, đặc biệt thích hợp cho mùa hè
nóng nực.
Cảm xúc của Tô Đàm hoàn toàn bình tĩnh lại, cô không hỏi Lục Nhẫn Đông dẫn
cô đi đâu, cũng không hỏi mùi hương đó là gì, dù sao anh cũng sẽ cho cô
tất cả câu trả lời.
Chiếc xe tiến về phía trước, ra khỏi thành phố đi về hướng nhà Lục Nhẫn Đông.
Lục Nhẫn Đông lên tiếng: “Ban đầu định dẫn em đi ngắm sao, nhưng bây giờ là tháng sáu rồi…”
Tô Đàm hỏi: “Tháng sáu thì sao ạ?”
Lục Nhẫn Đông bất đắc dĩ đáp: “Tháng sáu có muỗi, nếu chưa chuẩn bị kỹ càng mà đã đi thì chắc chắn chúng ta sẽ bị đốt đến nỗi nở hoa.”
Tô Đàm cười ha ha.
Lục Nhẫn Đông: “Mà đâu được lãng mạn như trong phim, không chừng còn gặp rắn nữa.”
Tô Đàm lên tiếng: “Nếu lỡ gặp rắn thì chúng ta làm sao bây giờ?”
Lục Nhẫn Đông: “Anh là thành viên hiệp hội bảo vệ động vật đấy, nếu thật sự gặp, anh sẽ bắt nó lại rồi làm món ngon nào đó.”
Tô Đàm tiếp tục cười.
Xe dừng lại, Lục Nhẫn Đông không vội vã xuống xe, anh quay đầu nhìn Tô Đàm, âu yếm ngắm đóa hoa nhỏ nhà anh.
Ánh đèn trong xe hơi tối, chiếu lên người Tô Đàm làm cho khí chất của cô
càng thêm dịu dàng, mắt cô đầy mờ mịt, cần cổ trắng nõn nhỏ nhắn hơi
nghiêng, ánh mắt nhìn anh như muốn hỏi Lục Nhẫn Đông đang làm gì.
Lục Nhẫn Đông gọi: “Đàm Đàm.”
Tô Đàm đáp: “Dạ?”
Lục Nhẫn Đông chậm rãi áp sát, hôn vào tai Tô Đàm, giọng anh trầm thấp lại
từ tốn, dịu dàng say lòng người, anh thầm thì: “Anh muốn ăn hết cả người em quá.”
Lỗ tai Tô Đàm nóng lên, hơi thở của Lục Nhẫn Đông làm cho cô có một cảm
giác như say rượu, cô cảm thấy cánh tay Lục Nhẫn Đông ôm lấy cô ngày
càng chặt, sau đó là một nụ hôn rơi xuống môi cô.
Lục Nhẫn Đông hôn cẩn thận giống như đối xử với món đồ sứ dễ vỡ, anh nhắm
mắt lại, tưởng tượng ra dáng vẻ của Tô Đàm lúc này, gò má nhàn nhạt như
được nhuộm hồng, lông mi rung lên như cánh bướm, màu hồng trên má lan
đến vành tai trắng nõn.
Tô Đàm hơi khó thở, đây là nụ hôn thứ hai sau khi xác định quan hệ với Lục Nhẫn Đông, sâu hơn nụ hôn đầu, cũng càng thêm cẩn thận, thế nên khiến
đầu óc của cô choáng váng, không biết nên phản ứng thế nào.
“Thở đi em, đồ ngốc.” Giọng nói Lục Nhẫn Đông vang lên mang theo ý cười.
Tô Đàm mở mắt ra thì thấy con ngươi màu đen của Lục Nhẫn Đông.
“Cô gái ngốc của anh.” Lục Nhẫn Đông vuốt ve khuôn mặt cô, khẽ thở dài: “Em khiến anh không cách nào bỏ được em.” Bất kể Tô Đàm gặp chuyện gì, anh
đều muốn ở bên cạnh cô.
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Nhẫn Đông: Hôm nay lại hôn Đàm Đàm, hôn lần thứ hai giữ được 55 giây,
lần sau phải tranh thủ hôn suốt một phút đồng hồ mới được! *nắm tay*
Lục Nghiên Kiều: Rõ ràng là chú út không kiên trì được một phút đồng hồ còn gì.
Lục Nhẫn Đông: ???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT