Editor: Bạch Vân

Beta: An Hiên

Tô Đàm định ra ngoài, đi đến cửa phòng khách, cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện đôi giày của mình đặt ngay cửa đã biến mất.

Lúc đầu cô tưởng rằng cô để giày chỗ khác, nhưng tìm hồi lâu vẫn không thấy, vẻ mặt cô tràn ngập nghi ngờ.

Lục Nhẫn Đông đi tới thấy Tô Đàm đang tìm gì đó, nhưng dường như đã đoán ra được cảnh này, anh lộ vẻ bất đắc dĩ, khẽ lên tiếng: “Khoai Tây…”

Tô Đàm không hiểu: “Khoai Tây?”

Lục Nhẫn Đông: “Xin lỗi, Khoai Tây có thói quen xấu, nếu gặp được người nó thích thì sẽ giấu giày của người ta đi.”

Tô Đàm dở khóc dở cười: “Tại sao lại giấu giày?”

Lục Nhẫn Đông nháy mắt, nở nụ cười: “Không phải nhờ giày tìm được cô bé lọ lem bỏ trốn sao?”

Anh lại gọi thêm vài tiếng Khoai Tây, Tô Đàm mới nghe được tiếng lạch cạch vang lên trong phòng khách, cô thấy con chó lớn lông vàng Khoai Tây đang hưng phấn chạy tới, ngồi xuống tại cửa ra vào, lè lưỡi nhìn Lục Nhẫn Đông và Tô Đàm.

Lục Nhẫn Đông vỗ vỗ lên cái đầu to của nó: “Giày đâu? Cô ấy phải đi rồi.”

Mắt Khoai Tây đúng chuẩn mắt hai mí, lúc này đang rủ xuống một nửa, thậm chí Tô Đàm có thể nhìn thấy sự tủi thân của nó, cặp mắt đen nhánh tội nghiệp nhìn Tô Đàm, miệng kêu ẳng ẳng vài tiếng, ý như là chị ơi đừng đi.

Lục Nhẫn Đông: “Không được làm nũng, mau trả lại giày cho cô ấy.”

Khoai Tây nghe vậy thì chạy đến bên cạnh Tô Đàm, dùng đầu cọ cọ vào chân cô, vừa làm nũng vừa giả vờ không nghe Lục Nhẫn Đông nói.

Tô Đàm nhìn dáng vẻ của nó, trong lòng đã mềm đi kha khá, cho dù là mèo hay chó, đó cũng là quà tặng mà ông trời ban cho con người. Cô thật sự muốn ôm đầu con chó lớn đang làm nũng này mà xoa nắn vài cái.

Thấy Khoai Tây đứng yên, Tô Đàm cũng không nói gì, vẻ bất đắc dĩ trong mắt Lục Nhẫn Đông càng sâu thêm, anh nhìn ra được Tô Đàm rất yêu thích động vật nhỏ, cô không thể nào nổi giận được khi Khoai Tây nịnh nọt.

Lục Nhẫn Đông: “Lục Nghiên Kiều, tìm trong góc phòng ở ban công tầng hai xem.”

Lục Nghiên Kiều thật sự không thích chó nên lúc này đang đứng phía xa nhìn, nghe Lục Nhẫn Đông nói thì lập tức chạy lên tầng hai.

Tô Đàm vuốt bộ lông bóng mượt mềm mại của Khoai Tây, tò mò hỏi: “Khoai Tây thường giấu giày của người ta à?”

“Không, nó rất ít khi làm vậy.” Lục Nhẫn Đông giải thích, “Trừ khi đó là người nó thích.”

Được chó yêu thích, Tô Đàm cũng khá vui vẻ, cô cong môi, thấp giọng nói: “Đáng yêu quá đi mất..."

Lục Nhẫn Đông thầm nghĩ, động vật là ưu thế không thể đấu lại, nếu giấu giày của Tô Đàm là một người nào đó, chắc chắn Tô Đàm sẽ mắng to biến thái rồi xoay người bỏ đi…

Lục Nghiên Kiều trở lại rất nhanh, trong tay cầm giày của Tô Đàm. Khoai Tây thấy thế, nó hướng về phía Lục Nghiên Kiều sủa gâu gâu, nhìn dáng vẻ có vẻ rất bất mãn với hành động của cô ấy.

Lục Nghiên Kiều sợ chó, hoàn toàn không dám bước tới, khóc lóc: “Chú út… Vì sao nó lại có phản ứng như vậy với cháu?”

Lục Nhẫn Đông: “Vậy là tốt rồi, lần trước nó có phản ứng như vậy với một người, sau đó người nọ đã bị nó ném giày vào nhà vệ sinh.”

Lục Nghiên Kiều: “…”

Tô Đàm nhận lại giày của mình, mắt nhìn vào phía trong chiếc giày, phát hiện cục xương đồ chơi dành cho chó nằm bên trong, cô dở khóc dở cười bóp lỗ tai Khoai Tây: “Em không chê hôi à?”

Khoai Tây thật sự không chê, thấy Tô Đàm chuẩn bị đi giày vào thì vẫn rất luyến tiếc.

Lục Nhẫn Đông nắm chân trước của nó lên, uy hiếp: “Khoai Tây, còn quấy rầy cô ấy thì ngày mai không cho con đồ ăn vặt nữa.”

Khoai Tây tủi thân, đầu và đuôi đều cụp xuống.

Trải qua việc nhỏ như vậy, Tô Đàm mới đi được giày ra cửa.

Cô ngồi vào trong xe Lục Nhẫn Đông, vẫn không quên tạm biệt chú chó vẫy đuôi chạy theo.

Lục Nhẫn Đông cười: “Nếu cô thích thì có thể thường xuyên đến đây chơi, bình thường tôi rất bận nên toàn tìm người dắt chó đi dạo hộ."

Tô Đàm khách sáo nói cảm ơn.

Mặc dù biết tên tục đáng yêu của Lục Nhẫn Đông nhưng Tô Đàm vẫn gọi anh là anh Lục như cũ, cô không nghĩ rằng mình và Lục Nhẫn Đông thân đến nỗi có thể gọi thẳng tên anh.

Sau Xuân Phân (1), ban ngày càng ngày càng dài, thời tiết cũng bắt đầu trở nên ấm áp, hơn mười ngày nữa lại trôi qua, các sinh viên bắt đầu quay về trường. Sân trường vắng lặng đã sôi động trở lại.

(1) Tiết Xuân phân là khoảng thời gian bắt đầu từ 21 tháng 3 và kết thúc vào khoảng ngày 4 hay 5 tháng 4 (Theo Wikipedia).

Lục Nhẫn Đông lái xe đến cổng trường, Tô Đàm ngồi bên ghế lái phụ nói: “Cảm ơn anh nhé, anh Lục đưa tôi tới đây là được rồi.”

Lục Nhẫn Đông hỏi: “Cô không muốn đến cửa phòng kí túc xá luôn sao?”

Tô Đàm lắc đầu: “Không, tôi muốn đến thư viện một chuyến để mượn sách.”

Lục Nhẫn Đông cũng không cố chấp, chỉ dặn dò Tô Đàm chú ý an toàn, khi về đến phòng ngủ nhớ nhắn tin báo cho anh một tiếng.

Tô Đàm đáp được rồi xuống xe, bóng người dần biến mất trong ánh đèn đường mờ ảo.

Cho đến khi không nhìn thấy Tô Đàm nữa, Lục Nhẫn Đông mới quay đầu xe rời khỏi trường học.

Sau khi Tô Đàm xuống xe thì định băng qua con đường nhỏ đến thư viện.

Con đường nhỏ đang sửa chữa nằm ở phía sau thư viện, mặc dù có đèn đường nhưng ánh sáng khá mờ mịt. Ngày bình thường, nơi này là căn cứ của các đôi tình nhân nhưng vì còn chưa nhập học nên lúc này khá yên tĩnh.

Tô Đàm chậm rãi đi tới, bên tai là tiếng côn trùng kêu râm ran. Tuy nhiên, khi cô đi gần tới góc thư viện, dường như cô nghe được tiếng động kỳ lạ.

Tô Đàm dừng chân, trên mặt lộ vẻ do dự. Phía bên phải của cô là khu rừng đào, bên trái là con đường nhỏ tối mờ, mà tiếng động lạ kia dường như vang lên từ sâu trong khu rừng. Cô không thể khống chế được vài hình ảnh khủng khiếp xuất hiện trong đầu, lòng bàn tay Tô Đàm đầy mồ hôi, cô không dám nhìn nhiều, đang định quay đầu đi thật nhanh thì mũi thoáng ngửi thấy mùi tanh ngai ngái.

Tô Đàm rất nhạy cảm với mùi, gần như lập tức nhận ra đây là mùi máu. Vào lúc Tô Đàm ngửi được mùi này, âm thanh loáng thoáng kia bỗng trở nên rõ ràng hơn, Tô Đàm lập tức xoay người, nhấc chân chạy như điên, cô nhận ra âm thanh này giống như tiếng dao chém lên da thịt.

Trái tim Tô Đàm như lao ra ngoài, thậm chí cô nghe được tiếng bước chân phía sau mình. Đây không phải là ảo giác của Tô Đàm, lúc cô rời khỏi con đường nhỏ, tới đường lớn có nhiều người qua lại, Tô Đàm nhìn về phía sau.

Sâu trong rừng, một bóng người đứng ngược sáng.

Bóng người kia mặc đồ đen, trên mặt đeo khẩu trang, hoàn toàn không thấy được diện mạo của hắn. Nhưng dựa vào hình dáng của hắn, Tô Đàm chú ý đến tay của bóng người kia đang cầm vũ khí sắc bén nào đó. Người kia thấy Tô Đàm nhìn sang thì chậm rãi xoay người và biến mất vào trong khu rừng.

Cả người Tô Đàm lạnh run, cô hít một hơi thật sâu, buộc bản thân mình tỉnh táo trở lại, sau đó lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.

Đầu bên kia điện thoại, nhân viên trực tổng đài nghe Tô Đàm miêu tả xong thì dặn dò cô đừng quay lại, chọn một nơi có nhiều người chờ cảnh sát tới.

Tô Đàm đồng ý tất cả, sau đó chậm rãi xê dịch bước chân, cả người lạnh toát ngồi trên đường cái.

Tuy vừa rồi cô không thấy rõ toàn bộ sự việc nhưng Tô Đàm lại đoán được chuyện gì xảy ra trong rừng, cô đưa tay sờ lên trán của mình, không ngờ rằng trán toàn mồ hôi lạnh.

Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên làm Tô Đàm càng thêm sợ hãi, cô cầm điện thoại lên nhìn thì thấy là cuộc gọi của Lục Nhẫn Đông.

“Alo? Tô Đàm?” Lục Nhẫn Đông lên tiếng, “Cô về tới phòng ngủ chưa? Tại sao không trả lời điện thoại?”

Tô Đàm cúi đầu: “Tôi chưa, bên này có chuyện.” Lời nói vừa ra khỏi miệng, cô phát hiện cổ họng của mình đau rát, không biết do sợ hãi hay vì trời lạnh.

Lục Nhẫn Đông nghe vậy thì giọng nói bỗng khẩn trương hơn, anh hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Tô Đàm rụt vai lại, nhìn bóng mờ của đèn đường chiếu trên mặt đất, cô đáp: “Hình như tôi nhìn thấy… giết người.”

Lục Nhẫn Đông im lặng vài giây mới nói: “Bây giờ cô ở đâu, có nguy hiểm không?”

Tô Đàm: “Tôi không sao, tôi đang ngồi trước cửa căn tin.”

Lục Nhẫn Đông: “Đợi tôi.”

Tô Đàm cúp điện thoại, sắc mặt tràn ngập khó hiểu, cô không hiểu tại sao cô lại có liên quan đến loại chuyện như thế này.

Sau 10 phút, Lục Nhẫn Đông tìm được Tô Đàm với sắc mặt tái nhợt ngồi bên ngoài căn tin.

Lúc Tô Đàm nhìn thấy Lục Nhẫn Đông thì ngẩn người, cô lên tiếng gọi to: “Anh Lục?”

Ánh mắt Lục Nhẫn Đông quét khắp người Tô Đàm, sau khi xác định cô không bị thương mới hỏi: “May quá, không bị thương, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Tô Đàm đơn giản thuật lại chuyện xảy ra vừa rồi, sau khi Lục Nhẫn Đông nghe xong thì nhìn về con đường nhỏ mà Tô Đàm kể. Anh nói: “Tô Đàm, lần sau không được đi một mình vào con đường nhỏ như thế này nữa, cho dù đi vòng cũng phải đi đường lớn.”

Tô Đàm thẫn thờ gật đầu.

Lục Nhẫn Đông thấy Tô Đàm sợ hãi, không biết an ủi thế nào, anh thò tay vào trong ngực.

Tô Đàm đang suy nghĩ xem Lục Nhẫn Đông mò cái gì thì thấy anh móc ra một cây kẹo que.

Tô Đàm bật cười: “Làm sao anh lại có cái này?”

Lục Nhẫn Đông: “Tôi mua cho Lục Nghiên Kiều, có vị cam và sô cô la, cô thích vị nào?”

Tô Đàm ngồi ở lề đường, ngửa đầu nhìn Lục Nhẫn Đông cao lớn: “Tôi thích hết.”

Lục Nhẫn Đông bóc vỏ kẹo, đưa viên kẹo đến gần miệng Tô Đàm, dịu dàng nói: “Cô ăn trước đi, tôi đi mua cho cô cốc nước ấm hoặc sữa, cô thích món nào?”

Tô Đàm ngậm lấy cây kẹo que, nói qua loa: “Cà phê là được rồi.”

Lục Nhẫn Đông: “Muộn quá rồi, đừng uống cà phê, uống sô cô la nóng đi.”

Tô Đàm không tranh cãi với Lục Nhẫn Đông, cô đồng ý với đề nghị của anh.

Lục Nhẫn Đông xoay người đi đến quán trà sữa cách đó không xa mua sô cô la nóng, lại mua thêm hai cái bánh su kem nữa, anh đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Tô Đàm, đưa đồ ăn cho cô: “Cô ăn đi, đừng sợ, có tôi ở đây.”

Ánh đèn vàng hắt lên mặt Lục Nhẫn Đông, dường như nhuộm vàng lông mi anh, trông anh thật dịu dàng. Tô Đàm nói cảm ơn nhưng ánh mắt cô không dừng lại trên mặt Lục Nhẫn Đông.

~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:

Lục Nhẫn Đông: Cho em cây kẹo nhỏ này.

Tô Đàm: Ngon lắm.

Lục Nhẫn Đông: Ngọt phải không? Anh đã nếm thử những cây kẹo này rồi, cây ngọt nhất để lại cho em đó.

Tô Đàm: …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play