Sáng hôm sau, nó đi học, hôm nay, nó diện bộ đồng phục, áo trắng nơ hồng, thắt lưng đeo lệch, váy ngắn cùng đôi giày thể thao.. nay nó buộc tóc cao lên, mái ngố kết hợp với chiếc kính giả cận khiến cho nó vô cùng cute, nhưng đó mới là điều đáng lo ngại vì khi nó ăn mặc như thế này thì con ng nghịch ngợm trong nó trỗi dậy, híc..tức là nó sẽ trêu chọc bất cứ ai, dở dở ương ương, lẽ ra kiểu này đã là con ng của hôm qua rồi vì nó chơi khăm và đanh đá từ hôm qua mà, nhưng kể ra khi nào đi học là nó diện như vầy nè…sau 1 lúc tự ngắm mình trong gương, nó tự nhủ: “công nhận mình đẹp mà không kiêu, liều mà không ác” (ặc, gì vầy trời???)..
- Haizz…- nó mơ mộng - …vẫn ánh mắt ấy, nụ cười quyến rũ ấy, vẫn con ng ấy, ánh mắt cuốn hút đến khó tả (nó tả ai, mơ mộng về ai nhỉ?)… nhìn là muốn yêu, haizz..mình là chị em phụ nữ nhìn còn thấy đẹp, huống hồ đàn ông con trai….ôi, mình phục tài sắc đẹp mình quá …(ặc, rầm, t/g ngã ngửa ra ghế rồi..ra là nó tự sướng) (@_@)
Nó chạy xuống nhà, ba nó đang cầm quyển báo và chuẩn bị ngồi, nó chạy qua và cầm cái bánh mì đút vào miệng rồi phi ra cửa không quên nhắc nhở:
- Ba à..cẩn thận… - bụp, ba nó vừa ngồi xuống chiếc ghế tre thì,… bị sập cái rầm, ba nó ngồi gọn lỏn ở giữa cái ghế thủng - …..bị sập… (0.o)
Nó co dò chạy thẳng ra ngoài…cười ha ha…còn ba nó thì:
- Trần Kiều Nguyệt Nga, cứ về đây đi, ba sẽ cho con biết tay baaaaaaaaaaaaaa!
Sáng nay đúng là 1 buổi sáng trong lành vui vẻ, hihi, nó được phen chọc ba vui ghê… bỗng nghe tiếng bíp bíp đằng sau, nó quay lại, à thì ra là con bạn thân mến của nó.. Thảo Uyên xuống xe để đi bộ với nó, nó không đi ô tô đc vì nó bị say xe..(:”’” - No…bakachi.. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ ,vô duyên đối mặt cứ um sùm - hắn khẽ nói và nhếch mép cười (thành ngữ tục ngữ 2 anh chị này giỏi ngang nhau)
Hải Tường, anh đã thấy nó, cô nhóc cá tính mà anh mới gặp 1 lần (2 anh ạ), anh lại được gặp lại nó..anh cười, nụ cười tỏa nắng, xao xuyến như kim tuyến trái tim ai.. ở đây là trái tim nhỏ Kim Anh chứ ai..hô hô..
Sau 1 lúc chạy thục mạng và ngồi phịch xuống cái ghế đá, nó vội buộc tóc lên và cười vang..
- Hố hố…hi hi hi…ha ha ha...hé hé…hô hô…ha ha ha (=.=” , các bác thông cảm, nó đang tự sướng tí) – cười mà không ngậm nổi được cái mồm vào luôn.
- Mày sao thế? Đơ à? sao lại cười? -Thảo Uyên lại ngồi cạnh nó nhìn nó ái ngại.. – ko ra xem ca sĩ về trường à ?
- Mày ơi.....hô hô...cái thằng Hero..ý...hihi...cái thằng ca sĩ.....he he....nó.....chủ nhật 2 tuần.... ha ha ha... trước...há há há há há.... – chưa nói xong câu chuyện nó lại lăn ra cười như cha chết sống lại....cho đến khi...bị Thảo Uyên cốc ấy cái nó mới nín cười nhìn Thảo Uyên và từ từ kể.. (@@)
- Ha ha,...mọi chuyện như thế ?....hô hô hô...hắn ta bị tao đánh cho.....hihihi...nằm bầm dập.....hé hé hé – Nó lại cười, khiến Thảo Uyên sốt ruột, thôi, bịt luôn cái mồm nó lại là xong...nghĩ mà bực, con gái con nứa, cười gì mà vô duyên thế ko biết...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT