Hắn đưa nó đến siêu thị, sau khi cất xe xong, hắn ra đón nó, còn nó thì
cứ lăng xăng.. rồi lại lượn lờ như con cá cờ.. đến là hài.. hắn nhìn nó
lắc đầu rồi lấy xe đẩy ra gọi nó..
- Ê..
- Này..anh ko che mặt đi à.. – nó chạy lại.. nhìn nhìn, ngó ngó xung quanh (=.=)
- Vì sao ? – hắn ngơ ngác hỏi..
- Fan đó.. – nó nói.. - ..thì fan theo đó..
- Ở đây là khu Víp mẹ ơi.. – hắn cáu.. - ..đây toàn ng nổi tiếng thôi à.. chỉ sợ mình bám ng ta thôi chứ muốn vào đây phải có thẻ Víp.. ngu dễ
sợ.. (=.=’’)...
- Ờ ha.. – nó búng tay.. - ..nhưng đừng nghĩ anh hiểu biết hơn mà chửi ng khác ngu nhá..
- Có biết không mà ờ ha như thật vậy? – hắn nhìn nó nghi ngờ.. (-.-).. – ngu thì bảo ngu...
- Không.. hi hi.. – nó vui vẻ..bước vào chọn chọn.. còn hắn thì vẫn kiên nhẫn theo sau nó..
- Này.. sao sáng nay cô nằm dưới đất vậy ? – hắn hỏi.. nó..
- Thế à ? – nó nhìn hắn cười cười rồi ngơ ngác.. – thật vậy ta ? Sao lại nằm dưới đất nhỉ ? Lúc nào ta ?..
Nó đưa tay lên cằm xoa xoa, rồi ra vẻ như đang nghĩ ngợi, rồi lại nhăn
mặt, rồi lại nghĩ.. làm hắn tí nữa là té xỉu, cáu tiết mắng nó..
- Ặc.. cơ thể cô mà cô không biết hả ? Ngủ đâu mà cô không nhớ à.. hay từ mai cô vác gối ra ngoài cửa ngủ nhá... (ăn cắp bản quyền của dì đây mà)
- Ha.. – nó lại tươi roi rói.. - ..nhớ rồi.. tại tôi đói, nên đi kiếm đồ
ăn ý mà.. hihi.. xong ngủ quên luôn.. (=.=’’ cái này mà cũng có lúc quên sao ?)
- Cô.. – hắn im lặng 1 lúc để nuốt cho trôi cái cục tức trong họng.... - ..thế.. ai đã đánh vào đầu cô..
- Ai ta.. – nó dừng lại và ngẫm nghĩ.. (=.=’’ chị này ko biết giả ngu hay ngu thật nữa á)..
- Cô – hắn té ngửa cái rầm.. -..ko thể chịu đựng được mà.. nếu ko muốn nói thì mặc xác cô, ko hỏi nữa..
- Ờm.. – nó ngẫm ngẫm.. – nhưng.. tôi ko nhớ thật mà.. (^^)
- Hừ.. – hắn ko thèm nói luôn.. bỗng hắn chợt nhớ ra gì rồi lại hỏi nó..
nhưng lần này chuẩn bị sẵn tâm lí luôn.. - ..thế.. sao thấy nhà tôi to
vậy, sao cô ko oa.. rồi.. a.. như bao đứa khác..
- Ủa.. – nó quay ra hỏi với vẻ mặt rất ngây thơ.. - ..tôi ko làm như thế sao ? À.. chắc... tôi ... quên..
Thôi, lần này hắn choáng, mặc dù đã chuẩn bị trước tâm lí rồi.. thế mà.. muốn ngất luôn tại chỗ ko bao giờ tỉnh luôn, ko đỡ được.. nó quả thực là vô
đối, ko đỡ nổi.. (=.=’’ em cũng thế..)
- A.. – nó chạy lại chỗ giá để hàng.. – cái này đẹp ghê.. úi, nhưng mà đắt quá..(@.@ đánh trống lảng à ?)
Nó lại để lại đồ vào giá, hắn liền đi tới, cái gì mà nó khen đẹp nhỉ ? Khi nhìn vào giá để hàng, hắn suýt té ngửa, cái mà nó bảo là đẹp là đây ư ? Móc chìa khóa hình ....bộ xương lúc lắc..híc.. sở thích kì lạ.. hắn bỏ
luôn vào giỏ hàng.. cứ đi đến gian hàng nào thì nó thấy đắt là ko dám
mua, còn hắn thấy nó sờ vào món đồ gì là bỏ luôn vào giỏ.. thế cho nên
đến khi nó ra quầy tính tiền thì mới tá hỏa.. hắn mua cái quái gì mà lắm thế.. nó có mua nhiều vậy đâu mà hắn nhặt được nhiều thế ? (nhặt á
??????)
- Anh mua lắm thứ thế.. – nó hỏi.. (@.@)
- Cô thích mà.. – hắn nhìn nó ngơ ra.. – tôi tưởng cô thích... nên lấy..
- Nhưng.. – nó thắc mắc..- đắt lắm ý..
- Ha ha.. – hắn cười - .. ng sành điệu tiêu tiền triệu, dùng hàng hiệu
như tôi thì cần gì thắc mắc đến giá cả nữa.. đúng là đồ nhà quê.. (^^)
(anh này nhiều lí lẽ vô đối nhỉ ?)
- Đừng có tinh vi như con gà
ri mà.. – nó bĩu môi.. – biết vậy tôi mua hết cả cái siêu thị này
luôn..cho khỏi sành điệu.. sành điệu ra ngoài đường nhá.. (=.=’’ làm như ng ta ngu bán nhà đi để mua đồ ình ý)
- Anh là Hero ? Ca sĩ nổi
tiếng của Super Twins? – tiếng cô thu ngân chen giữa cuộc nói chuyện của chúng nó.. - ..có.. đúng không ạ?
- Ờ.. Ờ.. –hắn cười lấy lệ,
còn cô thu ngân quay ra nhìn nó lườm 1 cái sắc lẻm rồi quay lại cười
cười.. với hắn làm nó thấy ghét..
- Anh đi với osin á? – cô thu ngân hỏi hắn.. mắt dán vào hắn.. (=.=’’ hám trai hết chỗ nói)
- Cái.. – nó tròn mắt.. muốn mắng cho con mụ trét phấn lên mặt kia 1 bài học thì..hắn vội bịt mồm nó lại rồi lại cười cười..
- Ừm.. osin mới, cho nó đi cho biết… chỗ nào cần phải mua cái gì ý mà.. ha..ha.. (=.=’’ tí xác định luôn)
- Vậy ạ, ui, em ngưỡng mộ anh lắm đó.. em thích anh Henry nữa kìa.. ..bla.. bla..
Nó bực lắm đấy, còn hắn cứ cười trừ, mong tính tiền cho nhanh mà phắn chỗ
khác, con nhỏ này nói lắm thế, cứ tưởng vào đây mua đồ là tránh được mấy đám fan, ai ngờ.. tránh vỏ dưa gặp vỏ…. chuối.. (=.=’’)
Vừa bước ra khỏi siêu thị, nó đã cáu bẳn.. mắng hắn té tát..
- Tôi không phải là osin của anh đâu nha.. (>’’ - thế tôi phải nói gì? – hắn nhìn nó.. – không lẽ bảo cô là ng yêu tôi, hay vợ nhé.. (^^)..tôi đâu có muốn có ng vợ như cô.. hay mẫu ng mà tôi thích cũng chưa chắc là cô nhá..
- Anh không thể nói anh có em gái được à? – nó cáu.. –
hả đồ biến thái..(>’’ - Tôi là Hero..cô ơi.. tôi làm gì có em.. mà em gái với chả em trai chứ? – hắn phân bua.. – mà ai là đồ biến thái hả?
- Thì tôi là em họ xa, ko được sao.. – nó quay đầu bỏ đi.. – đầu anh dùng não làm vật trang trí chắc.. (0.o)
- Lần sau rút kinh nghiệm được chưa.. – hắn chạy tới kéo nó.. – giờ thì
tôi đưa cô đi ăn bù lại chuyện khi nãy, ok.. mà cũng chưa từng thấy ai
như cô đâu, dám nói tôi như thế.. đời chỉ có mình cô thôi đấy.. heo ạ..
(T_T)
Gì chứ ăn là nó nghe sướng cả tai, mát cả lòng.. hihi.. ăn
thì ăn.. với lại hắn đang mắc nợ nó nữa nên nó sẽ ăn cho đến khi hắn hết tiền thì thôi.. hô..hô.. (=.=’’)
- Tôi biết chỗ này hay lắm.. – nó lôi lôi, kéo kéo.. hắn.. hắn nhìn nó.. (^^)
- Chỗ nào.. – hắn ngơ ra..
- Anh đi công viên bao giờ chưa? Ở đó có nhiều trò chơi hay lắm.. đi không? – nó dụ dỗ.. (^_^)
- Đi – chả hiểu hắn nghĩ gì mà đến khi nó dụ cái là đi luôn, mặc dù hơi
ái ngại khi biết chỗ đó là nơi đông ng.. nhưng hắn vẫn theo nó.. vì nghĩ cũng vui… (=.=’’ bị bán có ngày)
Sau khi dừng lại để gửi đồ thì
nó cũng chen chúc mua được 2 cái vé cho hắn và nó.. vui dễ sợ luôn.. nó
kéo hắn, hắn thì đeo kính, để không ai nhận ra.. nhận ra hắn thì giờ hắn chết luôn à?? Híc.. Mà sao nó cứ thích lôi lôi, kéo kéo hắn thế không
biết..híc.. làm hắn mấy lần tí vấp.. (=.=)
- Này.. – hắn kéo nó lại, nhăn nhó..
- Gì.. – nó quay lại nhăn nhó không kém…
- Ăn nhanh còn về.. học.. – hắn kéo kéo.. - …tôi không có cả ngày để chơi đâu..
- Hì.. – nó gian gian.. – chơi là việc nhỏ.. nhỉ..( gì nữa đây ta ?)
- Ừ.. (cảnh giác..)
- …học là việc lớn nhỉ.. – mặt nó rõ là gian, hắn khẽ cau mày.. (=.=’’)
- Ừ.. (chuẩn bị)
- ..Vậy… thì việc nhỏ không làm được thì nói gì đến việc lớn.. đi chơi
thôi.. – hắn tí té xỉu, cái lí luận bất hủ của nó.. mặc dù đã chuẩn bị
tâm lí rồi đó chứ.. hức.. hắn cáu lên..
- Cô.. lười thì nói luôn
ra nhá.. – bỗng… hắn ngơ ra.. định cáu thì cảm nhận 1 hơi ấm.. nó đang
nắm tay hắn kéo đi.. tự nhiên hắn thấy điều gì đó vui vui, nhưng cũng
hơi ngại ngại.. hắn khẽ đỏ mặt.. đôi bàn tay nhỏ ấy.. đang kéo hắn đi..
- Ngồi xuống đây.. – nó kéo hắn ngồi cái phịch.. - .. quán mì ngon nhất đó.. ha..ha.. (=.=’’)
- S..sao.. – hắn tròn mắt.. – sao lại đi ăn mì..
- Vì tôi muốn thế! – nó cười tươi.. – ơ.. anh không thích ăn mì à.. (không, a ý thích lắm ạ)
- Ơ.. với ng – nó vênh mặt.. – trắng ko tì vết, xinh đẹp, đáng yêu, dễ
thương như tôi thì đấy là chuyện nhỏ.. hô..hô..hô.. (sao mà muốn tặng
cho nó cái dép quá)
Sao mà tự nhiên hắn mất hứng ăn quá.. hắn nhìn nó mà thấy chán đời.. đẹp, vâng, nó đẹp lắm nhưng khùng hết biết luôn..
- Tôi nói cô câu này nhá.. - ..hắn nhìn nó ko chớp
- Tự nhiên.. – nó nhìn dán vào cái menu.. ko thèm quay ra..
- Nói thật.. Tôi phải công nhận một điều... – hắn cầm đôi đũa lau lau.. chùi chùi..
- Ì.. – nó ngậm cái đũa vào miệng và liếc hắn.. (Gì) (=.=’’ nản)
- Cô chính là người dẫn dắt tôi đến với tôn giáo. – hắn khẽ liếc nó.. (muốn nói gì đây ta)
- Vậy sao ? – nó bỏ cái đũa ra và nhìn hắn ngạc nhiên.. rồi cười cười.. – vậy cảm ơn tôi đi.. nha.. (^^)
- Ờ.. – hắn cảnh giác.. - ..Tôi.. chưa bao giờ tin là có địa ngục cho đến khi gặp cô..
BỤP.. ôi cái chân yêu quý..của hắn, nhận 1 cú sút từ nó.. híc.. sao mà nó lưu manh thế không biết.. động tí là đánh hắn..tội nghiệp hắn quá.. huhu..
hắn nhìn nó càu nhàu.. còn nó thì trước khi hắn nói đã thủ sẵn cái chân
rồi cơ.. hắn mà nói gì động đến nó cái là nó xử đẹp hắn luôn… ha..ha..
(=.=’’ chị này hình như cảnh giác hơn anh kia nhiều, dù bị chơi khăm
nhiều nhưng anh ý vẫn ngây như con gà tây lắm)
- Đấy, tôi nói không sai mà.. híc.. cô đúng là cái sao chổi…
- Đau không? – nó hỏi mà giọng ngọt như kẹo.. khiến hắn rùng mình gật
gật.. - ..thế tôi cho thêm phát nữa cho cân bằng hén.. cho thêm cái
nữa.. để lấy độc trị độc luôn nha..ok.. vậy là khỏi.. (^^)
Sau khi chiến xong chỗ mì, hoa quả và kem.. thì nó kéo hắn đi chơi đủ trò.. khiến hắn đến chóng mặt.. sau khi kêu 1 hồi, nó cũng chịu ngồi yên cho
hắn nghỉ ngơi, 3h chiều rồi.. híc.. vậy mà chưa được về nhà.. hắn chán
nản hết chỗ nói.. híc. Hắn chỉ muốn tống nó đi đâu cũng được để khỏi
dính đến nó.. mà lâu lâu không thấy Hải Tường đâu.. hắn bắt đầu thấy
thắc mắc…
- Sao bọn kia cứ nhìn anh nhỉ? – nó thắc mắc.. – anh đã đeo kính rồi mà…
- Đó là những ng có mắt thẩm mĩ.. dù thấy tôi đeo kính nhưng họ cũng biết được đằng sau lớp kính thô kệch không thể nào che giấu nổi sự đẹp trai, hào hoa và phong nhã của tôi.. – hắn tự tin hất tóc.. (=.=’’ ông này tự sướng kinh thiệt..)
- Ồ.. – nó nhìn hướng khác…. – tôi cứ tưởng họ nghĩ anh là ng ngoài hành tinh chứ…
- Cô biết không? – hắn nhìn nó rồi nói.. (^^)
- Biết gì.. – nó ngơ ngác hỏi lại..(o.0)
- Mọi cô gái trên đời này đều có thể chết vì tôi đó.. (ẹc.. nản)
- Ơ.. – nó nhìn hắn.. - ồ.. hiểu rồi, nhưng trừ tôi ra nhá.. tôi không
bao giờ từ bỏ mạng sống quý báu cho 1 ng như anh đâu.. cơ mà.. anh biết
vì sao không? (0.0)
- Sao tôi biết được.. – hắn tựa lưng vào thành ghế.. - ..họ tự nguyện chết vì tôi đó chứ.. sao tôi biết được.. mà hỏi.. (kiêu)
- Bởi vì.. – nó nhìn hắn lém lỉnh.. – họ thà chết chứ ko thèm yêu anh đâu nhé.. thôi, sống là phải biết chấp nhận chứ dừng trách móc số phận
nha.. hihi.. (=.=’’ biết ngay không thể nói được câu nào nên hồn mà)
- cô.. – hắn bật dậy.. - ..ko thể bớt nói 1 câu được à..
- Hứ.. – nó đứng dậy, vênh lên... – thà nhịn đói chứ ko nhịn nói nhá.. ha ha..
- NO… BAKACHI… - hắn cáu lên.. (=.=’’ lại thế..)
- Tui không hiểu tiếng cún sủa đâu há.. – nó chạy ra xa rồi vẫy vẫy.. (biết ngay mà)
Và thế là.. nó chạy, hắn lại theo đằng sau.. ờ.. muốn thoát thì.. phải làm gì ta ? đúng rồi.. muốn thoát thì.. vận dụng luật này là tốt nhất..
hihi.. như ng ta thường nói, muốn thắng trong điền kinh thì tốt nhất là
vừa chạy vừa rải đinh... ha ha.. (=.=’’ nào ai quan niệm như nó đâu chứ
?).. và thế là nó bươi tung các thùng rác đổ la liệt ra đường để ngáng
đường chạy của hắn.. nó cứ quay ra sau mà cười ha hả.. đàn ông con trai
gì mà chả có sức.. chạy 1 tí đã mất dấu nó rồi.. yếu quá.. hihi... nó
thoát rồi.. sao mà vui thế.. nó giỏi thật (=.=’’ lại tự sướng. ).. mà ko thấy bóng hắn đâu.. có khi nào mệt quá rồi lăn ra đường ngủ mất ko biết chừng .. (trí tưởng tượng phong phú thiệt, đề nghị bà con mang nó vào
trại tâm thần gấp)
BINH.. BỤP...ui da..
- Anh.. – nó nhìn
hắn đang đứng trước mặt giơ tay định đỡ nó dậy, nó nắm lấy tay hắn ko
quên càu nhàu.. - ...anh là ng đuổi tôi thì phải chạy đằng sau chứ ? Sao lại ở đằng trước..đồ vô duyên, lại còn đứng chắn như khúc gỗ nữa.. ít
ra phải tránh ra cho tôi chạy nốt đã chứ.. đâm vào anh thế này có ngày
tôi chết luôn ý.. ng gì mà cứng như đá.. (=.=’’ ai mượn có nhìn đường
đâu ?)
- Cô nói đủ chưa.. – hắn thả tay cái bịch, khiến nó mất đà và ngã 1 cái bịch, ngồi bệt xuống đường luôn.. hắn nhìn nó.. hai phát
cái mông của nó hôn đường cái chút.. khiến nó ko nỡ rời xa cái đường
luôn.. - ..thứ nhất, tôi chạy đường nào thì kệ tôi.. ai mượn cô ko nhìn
đường.. thứ hai..ng tôi ko làm bằng đá.. mà là cơ bắp đấy cô ạ.. thứ
ba.. ngày xưa.. cô có học văn ko ? (O.O)
- Ơ.. – tự nhiên hắn hỏi lệch chủ đề thì biết trả lời làm sao.. xưa nay nó toàn ngủ trong giờ
văn thôi.. có chịu học đâu.. mà hỏi văn với vẻ.. (O.O)
- Nhìn mặt là biết rồi.. – hắn chẹp miệng. - ...thế ngày xưa cô có học Hóa ko ? (0.0)
- Ơ.. – lại lần nữa nó ngơ luôn, sao hắn toàn hỏi những thứ kì lạ thế thì ai mà trả lời được... nó biết quái Hóa là cái gì, trong giờ toàn ngủ
với quậy thì sao biết..
- Haizz.. – hắn quay đi rồi nhún vai.. - ..vậy là rõ rồi... (o.o chả hiểu gì)
- Rõ gì.. – nó vẫn ko hiểu gì.. ngó theo..
- Ừ thì.. – hắn quay lại nhìn nó.. – cô ko được học môn Văn và môn Hóa
nên cô là ng thiếu văn hóa là điều khó tránh, có chịu học đâu mà đòi có
nhiều chứ ? Cô nhìn lại xem, ng ta đang giữ môi trường xanh sặch đẹp thì cô làm môi trường bẩn thêm.. đúng là đồ heo nái mà.. mà công nhận, cô
cũng buồn cười thật, tôi tin chắc, nếu cho cô ở với heo thì cô sẽ đạt
giải bẩn nhất giữa các lời heo ấy.. (@.@ vô đối)
- Anh... – nó cau mày, rồi hét to.. - …ĐI CHẾT ĐI... (he he.. bị chơi khăm lại rồi)
Lần này cảnh tượng ngược lại, nó đuổi hắn tới số, làm hắn phải chạy thục
mạng vì có con sư tử Hà Đông đang đuổi theo sau, ko chạy mà mất mạng à.. nhìn 1 cảnh tượng dở hơi biết bơi luôn.. à.. nhưng hắn có biết bơi đâu, nên hắn ko dở hơi, nó biết bơi nên là đồ dở hơi là cái chắc... (=.=’’
ng nói câu ấy mới dở hơi..)
8h30 phút tối, cuối cùng hai đứa cũng về đến nhà... nó mệt nhoài xách đồ vào cổng, hắn cũng nặng nhọc dắt xe vào sân.. bỗng..
‘Ring ting ting.. ring ting ting… kìa cái tay, cái tay, cái tay, bắt lấy cái tay…
Túm lấy cái chân, vớ được…’’ (=.=’’ nghe cũng biết nhạc quảng cáo zin zin
đúng không? Thật không ngờ.. chả hợp với tính cách của hắn tí nào…)
- Ơ.. – hắn vội nghe máy, nó tròn mắt.. nhìn hắn làm hắn ngượng chết
luôn.. híc.. hắn có phải trẻ con đâu mà … cái nhạc chuông nghe kul dễ
sợ.. cơ mà sao hắn bảo không có thói quen mang điện thoại, hừm.. nó bực
rồi à nha.. – điện thoại của cô.. này.. (O.o)
- Ơ – nó ngơ ngác, ghé tai vào cái Iphone.. - ..a..lô.. (@.@)
- Hức.. – đường dây bên kia.. tiếng của Thảo Uyên - ..cứu tao.. híc..cứu tao… với..
- Ơ.. – nó hoảng lên khiến hắn cũng cuống theo.. -.. Thảo Uyên à.. mày ở đâu? Mày sao thế?
- Này.. mau gọi cả bạn em cùng đến đi..- đường dây bên kia… mấy giọng đàn ông khả ố…cười cợt, khiến Thảo Uyên càng khóc to hơn.. - ..gọi đi, mấy
đứa anh cũng chiều tất…
- Cứu tao với, tao đang ở gần trường cũ của tụi mình,hu hu… - Thảo Uyên kêu to.. nhỏ đang rất sợ… nó luống cuống..
Nhỏ cúp máy, nó ném chiếc Iphone cho hắn, với vội cái mũ lưỡi chai trong
cốp xe của hắn và phi ra khỏi sân khiến hắn chưa kịp phản ứng.. hắn chỉ
biết phi theo gọi..
- Cô.. đi đâu, tôi đưa…
Chưa nói hết
câu, nó đã đi khuất, con gái gì mà chạy nhanh khiếp… hắn lên mô tô và
phóng theo… để chắc chắn rằng nó được an toàn.. vì nó như vậy, nhưng với 1 ng có võ thì vóc dáng sẽ không như.. nó nhỏ bé, mỏng manh, mặc dù
lanh chanh nhưng nó thực sự không biết gì về luật giang hồ.. (anh biết
chắc)
Còn nó, lòng như lửa đốt.. chạy thục mạng mà không suy
nghĩ.. nó phi như điên trên đường gần 2 cây số đến trường cũ.. nơi mà
Thảo Uyên đề cập tới, nhưng với đà này chắc không kịp mất.. nó tự nhủ..
đứa nào dám làm gì nhỏ Uyên thì nó giết hết, nếu nhỏ mà bị làm sao thì
nó sẽ không bao giờ tha thứ cho cái sự chậm trễ này.. thế mà.. 30 phút
sau, nó đã có mặt, thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, mệt nhoài.. hắn vẫn theo
sau nó..nhưng chưa lộ diện, hắn muốn xem nó sẽ xử trí ra sao mà phóng
nhanh thế.. (híc, chị này chạy kinh thế)…nó nhìn cái cổng trường cũ khẽ
nhếch mép lên cười, không ngờ, cái trường mà nó từng quý, cái trường
được coi là niềm vui của nó lại là cái trường mà hiện nay gặp cảnh trớ
trêu.. đụng vào ai chứ dám đụng vào Thảo Uyên là nó không bao giờ tha
thứ cho những đứa nào dám làm thế với nhỏ.. tù thì tù, nó không ngán
đâu…. (cùn lên rồi ấy)
Nó từ từ tiến lại gần đám đang vây lấy
Thảo Uyên kia.. chòng ghẹo nhỏ.. khiến nhỏ khóc.. nó nóng mắt lắm rồi,
muốn lại giết chết hết bọn chúng luôn…
- Chúng mày.. đã làm gì nhỏ? – nó hỏi nhẹ nhàng.. (oái, chị này mà được bữa nhẹ nhàng thế sao?)
- Bọn anh đang chờ em đến ấy mà.. – 1 trong số tên đó khả ố cười.. (thằng này xác định luôn)
- À không.. – nó dịu giọng.. nhìn tên biến thái.. -..em hỏi vậy, lỡ
mồm..hi.. thế để em ra xem bạn em có sao ko để rồi em hầu hạ các anh
nha.. muốn cả đêm cũng được, em dư sức nè... (O.O)
- Ừm.. – tên
côn đồ lại nhìn nó..- em cứ tự nhiên, anh chiều.. đấy, phải ngoan như em đây chứ.. mà em kia cứng đầu thế.. (chưa xác định ngày chết sao ?)
Nó tiến về phía Thảo Uyên từ từ.. khiến hắn hơi ngạc nhiên, ko biết nó
tính giở trò gì.. nhưng hắn vẫn kiên nhẫn.. chỉ khi nào nó thực sự nguy
hiểm thì hắn mới xuất hiện.. Thảo Uyên cũng ngạc nhiên lắm nhưng vì quá
sợ, nhỏ im lặng.. Nó đến chỗ nhỏ, xoay ng nhỏ sang bên nọ bên kia để xem xét.. xem có hỏng hóc cái gì ko.. khi biết ko sao thì nó mới yên tâm..
(=.=’’)rồi nó quay sang thằng thủ lĩnh cười..
- Ko sao thì tốt.. hi..
- Ừ.. – hắn nói..- anh đã bảo là không sao mà.. hô hô.. thế giờ hầu hạ
bọn anh nhé.. tháo mũ ra để anh xem mặt nào.. anh muốn xem em đẹp đến
thế nào..
Khi tên thủ lĩnh vừa định giơ tay chạm vào mũ của nó
thì nó giơ chân đạp 1 cú sút ngay chỗ hiểm, khiến hắn gục ngay tại chỗ.. rồi kéo tay nhỏ Uyên chạy.. hắn thì không ngạc nhiên lắm, vì ngoài món
chạy thì nó còn cái gì nữa đâu, thôi thì cứ xem kịch hay đã… xem nó vác
theo nhỏ Uyên thì sẽ chạy được bao xa.. (anh này không biết thương ng
rồi)
Nó chạy 1 hồi thì nhỏ Uyên mệt nhoài, sức nhỏ không được như sức nó nên mau mệt, huống chi nhỏ còn là 1 tiểu thư danh giá nữa nên đó cũng không phải là điều khó hiểu lắm..nó và nhỏ lại bị chúng quây, nó
liền nắm chặt tay nhỏ Uyên rút lui vào trong cái ngõ cụt.. lúc này, hắn
đã xuống xe.. nhưng chưa định làm gì.. hắn muốn thấy bộ dạng sợ hãi,
khóc lóc và cầu cứu của nó.. nghĩ mà thấy thú vị nha.. dù sao thì hắn
cũng là 1 ác quỷ chính hiệu, hắn ác là lẽ đương nhiên, không việc gì
phải cắn rứt lương tâm cả.. hắn muốn thấy bộ mặt của nó quá… (anh này
chơi ác…)..
- Sao hả em yêu.. – tên cầm đầu hình như vẫn đau bước thọt lên thọt xuống rồi nhìn nó.. – định chạy nữa sao.. em làm anh tí
nữa thì thành thái giám thế kỉ 21, vào sách kỷ lục Guisnet thế giới
đấy.. cưng ạ.. em tính đền cho anh cái gì nào.. nhìn em có vẻ ngon đấy.. ha..ha..ha..
- Nguyệt Nga.. – Thảo Uyên rơm rớm.. - ..thôi, xin bọn chúng tha đi, cậu đừng nổi giận.. nha.. (chị này lạ ghê, xin tha á?)
Bỗng… Bụp.. 1 tên xông phi đến đạp 1 cái rõ mạnh vào bụng của nó, khiến cho
nó gục tại chỗ.. bọn côn đồ cười phá lên.. tiếng của nhỏ Uyên gọi nó
thất thanh, gọi nó rất lớn..
- Nguyệt Nga…Nguyệt Nga.. không sao chứ.. không sao chứ.. huhu..xin lỗi.. tại tôi.. nên bà... hu..hu..
Hắn cũng nghe thấy, hắn biết ngay mà. Ko có hắn thì nó sẽ gặp chuyện thôi,
ai mượn sao chổi lắm vào, đi đâu ai cũng ghét, nhưng nhỏ Uyên khóc to
thế kia, chắc nó bị thương mạnh lắm đây.. hắn vội nắm chặt tay tiến về
cái ngõ tăm tối..
PHỊCH… BỤP.. HỰ.. Á.. PHỊCH..PHỊCH.. lúc này,
từ trong ngõ.. 8 tên côn đồ bị ném ra trong tình trạng máu me be bét,
nhìn mà thấy khiếp.... tụi nó nhìn ng không ra ng, ngợm không ra ngợm đã bị ai đó đánh cho biến dạng luôn.. Từ trong bóng tối, 1 ng con gái có
dáng ng quen thuộc, mảnh khảnh bước ra.. đầu đội mũ lưỡi chai.. dáng đi
thì thong thả, từ từ.. cái mũ ấy, của hắn mà.. sao nhầm được, chiếc mũ
đen đặc trưng.. trừ phi có sự trùng hợp ngẫu nhiên thì mới có 2 ng cùng
đội 1 cái mũ trong tình huống này.. nhưng ai đã xử đẹp bọn chúng trong
khi nó thì chỉ biết vài món võ mèo cào chứ?? ng con gái ấy từ từ thả mũ
xuống.. mái tóc buông dài.. phảng phất trong gió mùi hương quen thuộc,
hắn vô tình ngửi thấy vì hôm qua có bế nó mà.. (nghe như biến thái ý
nhỉ?) Là nó, hắn nhận ra là nó.. nhưng đôi mắt sắc lạnh và ghê rợn kia.. là gì.. dù trong bóng tối nhưng hắn cũng vẫn thấy được ánh mắt ấy mang
màu đỏ như máu…quần áo nó đang mặc thì đúng là không nhầm được, quần bò, áo phông.. nhưng 1 bên tay nhuốm đẫm máu, cả quần áo cũng thấm đẫm máu
nữa.. bên tay kia.. cái kính đã bị nó bóp chặt đến vỡ nát.. nếu không có kính thì nó nhìn sao được.. máu từ cánh tay cầm kính vẫn nhỏ ra từng
giọt, từng giọt đều đều, hình như tay nó đang chảy máu, những mảnh kính
ấy đã đâm vào tay nó, nhưng hình như nó không biết thì phải.. nó vẫn từ
tốn.. nhìn bàn tay đẫm máu tươi mà còn tỏ vẻ thích thú nữa kìa.. Nó tiến lại gần lũ côn đồ đang nằm la liệt.. khiếp đảm kia..
- Sao.. –
bằng giọng trầm, vang, lạnh lùng cất lên.. đầy uy lực của 1 kẻ khát
máu.. sắp sửa giết con mồi, nó khẽ nhoẻn cười.. nụ cười ác quỷ, hắn nhận rõ.. vì hắn cũng là ác quỷ mà.. nhưng nụ cười của nó còn chất chứa
nhiều sự bí ẩn…đáng sợ - …các ng muốn thấy mặt ta mà nhỉ? … đã thấy rõ
chưa.. trông ta như thế nào.. hừ..
Lũ côn đồ không đứa nào dám
lên tiếng.. chúng đã sợ lắm rồi, giờ có cho chúng chạy chúng cũng không
dám.. chúng không biết mình đang đối mặt với thứ gì kia.. quỷ hay người, hay là hiện thân của thần Chết.. nó là ai, là cái gì? Sao mà đáng sợ
ghê..Nó giơ bàn tay nhuốm máu đỏ lên miệng và liếm 1 cái khiến hắn khẽ
rùng mình.. nó là 1 con quỷ, 1 con quỷ thực sự.. vì chỉ có quỷ mới nếm
máu ng như vậy thôi, hắn bắt đầu hoang mang.. Nó đặt 1 chân lên đống ng
đang nằm lộn xộn.. và cầm chiếc kính đâm vào đùi của tên trêu chọc nó
vừa nãy.. khiến hắn kêu lên 1 cách đau đớn..
- Các ng thích chơi
gái mà nhỉ? – nó bôi máu lên áo của thằng nằm trên cùng.. - ..muốn ta
hầu hạ rồi nhỉ.. các ngươi… đã khiến cho nhỏ… rơi bao nhiêu giọt nước
mắt? Khiến cho nhỏ phải cầu xin bao câu? Dùng bàn tay bẩn thỉu của các
ngươi để động tới nhỏ bao nhiêu lần? Nói đi…. Ha..ha… ta không chờ được
nữa đâu…ha..ha.. và.. các ngươi.. thấy ta ngon không? Nhưng ta lại thấy
máu của các ngươi không ngon tí nào.. tanh tưởi và bẩn thỉu lắm… các
ngươi muôn nếm thử máu của chính mình không? Muốn không? Ha..ha.. ha..
- Nguyệt Nga… - Thảo Uyên hét lên, mếu máo.. nó bèn dừng nụ cười ghê rợn, quay lại nhìn Thảo Uyên bằng ánh mắt sắc lạnh, Thảo Uyên sợ hãi vô
cùng, chỉ cần nó nổi giận, mất tự chủ là sẽ không có ngoại lệ.. – dừng
lại đi.. đủ rồi, dừng lại thôi,..đừng làm hại bọn chúng nữa.. híc.. về
đi.. đừng giết bọn chúng mà.. đừng… híc..
Nguyệt Nga? Vậy con ng
kia đúng là nó.. đây là bộ mặt thật của nó ư ? Bộ mặt tàn ác sau sự ngây thơ cá tính thường ngày ư ? hắn bị sốc nặng.. hắn không tin được vào
mắt mình, hắn cần 1 sự lí giải của nó..hắn ko thể để yên được, hắn sẽ
xuất hiện... Và hắn đã đi ra, hắn đứng trước mặt nó... nhìn nó.. hắn hét lên..
- Nguyệt Nga.. cô làm gì vậy ? Cô bị điên rồi sao?
- Ngươi.. – nó quay ra.. nhìn hắn... rồi tiến lại gần.. tay vẩy vẩy máu còn đọng lại -.. là ai ?
- Cô.. –hắn nhìn nó rồi thắc mắc.. – đừng giả đò, cô là 1 kẻ xấu xa.. cô
định nói là không quen biết tôi để tôi tha cho cô ư? Không bao giờ đâu
nhá.. ha.. cô gái, không.. bóng ma mà hôm đó ở trong phòng học ngày hôm
đó là cô.. đúng là cô phải không? Hôm đó cô đã định giết tôi đúng không? Không tin được, tôi lại ở cùng với ác quỷ, 1 con quỷ hút máu người… cô
là con quỷ…
- Hử.. –nó vặn tay răng rắc...- ..vậy à...a.. ngươi
là ng ở trong phòng học đó.. tên hỗn tạp đã gọi tên của ta như 1 trò
chơi, như một trò đùa.. là 1 kẻ tầm thường thì ngươi cần phải biết kính
trọng ta… hừ… vậy thì.. kẻ chết tiếp theo..cho sự xuất hiện của ta... là ngươi.. ha..ha..ha..
Nó từ từ tiến lại, cái cảm giác này.. ớn
lạnh, đáng sợ.. nó đang giữ thế.. không giống như nó thường ngày.. hắn
cũng lấy làm khó hiểu vì những việc nó vừa nói, chẳng lẽ nó không nhớ
những gì đã xảy ra thật sao.. nhưng ánh mắt kia.. muốn ăn tươi nuốt sống hắn là thật..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT