Hắn từ từ mở mắt, híc.. cuốn sách bay vào đầu mà cứ như cả quá núi ném
vào mặt ý vậy.. ơ.. ai đang ngồi cạnh hắn thế kia.. nhỏ nào mà cận thế?
(=.=” nó chứ ai, bị sách bay vào đầu mất trí lun òi).. à.. thì ra là
nó.. mà sao nó lại ngồi trong phòng hắn gà gật? Hắn giơ tay đẩy cái tay
nó cái bụp, tay nó đang chống cằm và.. cái mặt nó hạ cánh xuống ghế cái
rầm.. (anh này chán sống rồi!)
- Cái gì vậy hả? – nó hét lên.. (>” - Ai cho cô ở phòng tôi.. – hắn giải thích.. (0.o)
- Ơ.. à.. thế à.. – nó lơ mơ.. – oáp.. tui nhầm… (._.)- nó đi ra đến
ngoài cửa vừa cầm vào đến nắm cửa bỗng nó quay phắt lại.. tang cho hắn 1 cái vào đầu.. – anh bị khùng à? Tôi đưa anh xuống phòng y tế chứ? Phòng anh đâu mà phòng anh, có nài nỉ tui cũng không thèm vào nhá.. đồ
khùng.. (@.@ giờ mới nhận ra)
- Hả? – hắn ngơ ngác nhìn xung
quanh, ờ… phòng này không phải phòng hắn thật.. hề.. hề.. giờ mới để ý.
Hắn gãi đầu gãi tai, cười chữa cháy.. hihi.. - ..nhưng cô ngồi đây là
làm ô nhiễm không khí bệnh nhân đấy… tự nhiên thấy khó thở quá.. phù
phù… (=.=”)
- Ca..cái… - nó tròn mắt, hắn không phát biểu liều
không được hay sao ý, tên này muốn chết thật rồi, hừ, đã thế nó cho hắn
ngủm củ tỏi luôn.. – tên kia, tôi cho anh biết, bây giờ đây, tôi sẽ cho
anh bốc hơi luôn, anh sống làm gì cho đỡ chật đất.. để bầu không khí cho ng khác hít thở… ai cho anh thở hả? (=.=” lại giở thói du côn òi..)
Cạch.. cánh cửa mở ra, nó đang xắn tay áo thì.. cô giáo bước vào.. nhìn tụi nó..
- A.. – cô giáo nhìn hắn và nó.. - .. hai đứa có vẻ thân nhỉ? Sao? Đỡ hơn chưa? (^^)
- Hả? – hắn nhíu mày.. - .. bộ dì bị đui hả? thế này thân cái mốc khỉ gì? (bá đạo thế không biết?) Với lại dì cứ thử bị cả cái cuốn sách đó tương vào đầu xem thì không xuống làm quen với cô y tá mới lạ đấy… (>” -
Cái gì? – dì nhìn hắn - ..dám nói ta bị đui hả? Mà đừng gọi ta như thế
khi đang ở trường chứ?
- Thì không phải chúng ta là dì cháu sao? – hắn phân bua, nó đứng tròn mắt nhìn.. (0.o)
- Ừ thì là dì cháu.. – dì hắn khoanh tay, nhìn hắn.. -.. nhưng đã lên
trường thì phải gọi ta bằng cô giáo.. Đứa cháu ngốc nghếch kia ạ…!
(>” - Đó.. ha.. ha.. – hắn cười lớn.. – thì dì cũng gọi cháu là cháu
đó thôi, chọc dì tức là hay nhất..hô.. hô.. (=.=”.. chọc vô tổ kiến lửa
òi..)
- Thằng nhóc này.. – cô giáo rút từ trong túi ra 1 cái bút
chì và tiện tay phi thẳng vào giữa trán hắn, nhưng cũng may, hắn đã biết trước bèn ngửa ng ra đằng sau để cho cái bút bay qua.. và tránh được
cái bút.. cái bút cắm phập vào tường.. (sát thủ)..
- Cháu thấy… - …RẦM.. do ngửa ng ra đằng sau khi đang ngồi trên mép giường nên hắn ngả ng luôn xuống cái sàn nhà yêu quý.. híc.. còn gì là ng nữa chứ? -
…tránh..vỏ dưa.. gặp vỏ.. mìn (=.=”)..
- Ha.. ha.. – cô giáo cười lớn.. – trình độ của cháu còn kém xa xa.. ha ha..mà tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa chứ? Bao nhiêu năm mà vốn từ của cháu vẫn nghèo nàn và lạc hậu thế
à?.. hô..hô– rồi lúc này, bà cô mới quay sang nhìn nó, ngạc nhiên phán 1 câu xanh rờn.. – ô, cháu ở đây à? (O.O)
- Ơ.. – hắn ngó ra sau tấm rèm..ờ nhìn thấy nó thật.. – cô ở đây à ? (0.0)
Nó – hóa tượng luôn, đơ miệng, ko nói được câu nào..nó là ko khí chắc ?
Hai dì cháu này thật là.. sau 1 phút tưởng niệm, tâm hồn nó đã quay trở
về với thể xác.. nó nhăn mặt cười méo mó..
- X..xi..xi..xin...l.. lô..lô...lỗ..lỗi.. – (T_T)sao mọi chuyện lại thế này, nó là ng thừa ư ? Mặt nó muốn kiếm cái hố mà chui vô quá..- .. ơ, thế hai ng là dì cháu
hả ?... (O.O)
- Bộ em ko biết sao ? – vẫn cái vẻ mặt vô tội của bà cô nói với nó.. (^^)
- Ko.. – nó lắc đầu - ..tại em thấy, 1 ng xinh đẹp, tài giỏi, ng lớn như
cô mà sao lại có thể làm dì của 1 kẻ vừa thộn vừa hâm, vừa đần, vừa
chập, lại còn thiểu năng như hắn cơ chứ ?
- Cái.. – hắn cứng
họng, nhưng cũng tốt thôi, chưa bao giờ có ai khen dì của hắn mà khiến
dì hắn vui cả, ko khéo, khen dì của hắn lại thành tự đào mồ chôn mình
cho xong, dì hắn ko ưa nịnh hót, cứ thử xem, rồi nó sẽ bị ăn đập.. ha
ha.. ..(=.=’’ tính toán gớm nhỉ ? )..thế nhưng..
- Úi.. em nói
hơi quá..hihi.. – khác xa với dự tính, bà dì của hắn sao tự nhiên nhìn
tươi dễ sợ.. làm hắn ngạc nhiên tột độ.. mồm há hốc.. - ..thằng cháu của cô nó còn nhiều tật xấu lắm.. từ từ rồi cô kể... cô cũng biết mình giỏi giang mà..(=.=’’ tự sướng y chang thằng cháu) – hắn thấy đầu quay
quay.. sao bay xung quanh đầu.... rồi, 1 lúc sau lấy lại bình tĩnh..
- Thế mà giờ có ai thèm lấy đâu, giỏi vậy đấy – hắn nhún vai.. - ..cháu
của dì thì khi nhìn vào tấm gương sáng, rọi vào đó mới thấy thân xác
hoang tàn......nhưng vẫn đẹp trai, phong độ.. ko kém ai đâu.. (=.=’’
trình độ tự sướng đỉnh thật)...
- KHÔNG AI THÈM LẤY ? –bà dì nhìn hắn với ánh mắt sắc lạnh, nó cũng đứng thụt lùi về sau.. hắn nhìn thấy
thế bèn phân bua chữa cháy.. (>’’ - À.. tại dì giỏi dang quá.. nên ko ai xứng với dì... hơ..hơ..hơ.. (T_T)
- VẬY HẢ ? – dì hắn từ 3000 độ C xuống còn –3000 độ C nhìn hắn.. sắc lạnh.. (=.=’’)
- Hơ.. phong độ là nhất thời, đẳng cấp mới là mãi mãi.. – nó chen vào.. – tuy dì anh ko ai lấy nhưng có đẳng cấp chứ ko như cái đồ ko có đẳng
cấp, sống chỉ biết dựa vào phong độ như anh nhá...
Tự nhiên, nó
thấy phòng hơi nong nóng, hình như điều hòa bị hỏng, hay là.. có cái lò ở đây đang muốn thiêu ng vậy.. lửa ở đâu mà phừng phừng thế kia.. nó toát mồ hôi, hắn cũng thấy ở đây mà bị thiêu chết nên chuồn lẹ.. bà cô đang
bốc lửa ngùn ngụt..
- Dạ.. em khỏe rồi, em lên lớp trước.. – hắn phi nhanh ra cửa.. (=.=’’)
- Dạ.. em cũng xin phép.. – nó cũng theo sau luôn.. (chuồn ...)
- Không.. ai..lấy ! – cô giáo đứng trong đó mà lửa vẫn bốc ngùn ngụt.....
Sau khi lên lớp, bao nhiêu đứa con gái chạy lại xuýt xoa, nhìn nhìn cái
trán đang được dán băng cẩn thận của hắn.. đứa thì đưa cái này, đứa thì
đưa cái nọ, khiến cái lớp không khác nào cái chợ vỡ.. nó ngồi chống cằm
khẽ nguýt dài và xì lên 1 tiếng.. khinh bỉ cái lũ hám trai.. nhưng trong số đó có cả nhỏ Kim Anh mới ghét chứ..
- Anh có sao không ? – 1 đứa lên tiếng..
- Tại con nhỏ kia nhỉ ? – đứa khác xen vào..
- Con khốn đó tí em sẽ cho nó 1 trận.. – 1 đứa nữa nhìn nó với ánh mắt hình viên đạn..
Sau đó là đủ thể loại chửi móc, ‘con nhỏ ấy chán sống rồi, dám đụng vào
hotboy của tụi em..em sẽ cho nó 1 trận… bla..bla..bla..’ thế nhưng nó có thèm để ý đâu, vẫn nằm dài ra bàn, gục gặc cái đầu vào cánh tay.. đôi
khi lại còn ngước lên liếc cái đồng hồ.. quái lạ, hôm nay là tiết tự
chọn mà bắt lên lớp học làm gì không biết.. bực mình.. đen như con mèo
hen ý.. nó khẽ thở dài.. (=.=’’ sắp bị tụi nó đánh mà còn..)
- Hắn không trả thù mày chứ ? – Thảo Uyên nhìn nó ái ngại khi nghe những lời của bọn nhỏ kia nói..
- Om.. – nó mệt mỏi đáp lại.. – mày… nghĩ… hắn…oáp…dám sao ? (=.=’’)
- Um.. – Thảo Uyên quay đi, vì nhỏ biết, nó vốn bảo thủ từ bé, có nói gì
thì nó cũng ko thèm nghe đâu, nên nhỏ im lặng cho qua chuyện.. với lại
nó cũng ko phải là đứa yếu đuối gì.
Cô bước vào lớp, khiến cái
chợ vỡ giờ im phăng phắc như bộ đội đang trong thời gian tập huấn.. cô
liếc quanh lớp học, nhìn nó.. và nhìn sang hắn..
- Cô có 1 tin muốn báo cho em Kiều Nguyệt Nga.. (^^)
- Trần Kiều Nguyệt Nga, thưa cô.. – nó đáp, mặt vẫn úp xuống dưới tay... ko thèm ngước lên nhìn.. (@.@)
- Thế nào cũng được.. – cô nói, rồi quay sang nhìn hắn ko hiểu gì, cười
gian.. – vì điểm âm nhạc, luyện thanh và 1 số kiến thức về âm nhạc bạn
Nguyệt Nga chưa hiểu rõ, cùng với 1 số môn học khi ở trường cũ bạn cũng
rất kém nên.. tôi quyết định, sẽ giao bạn Nguyệt Nga cho bạn Minh Tuấn.. kèm thêm.. đề nghị bạn Nguyệt Nga, ngay ngày mai dọn tới nhà Minh Tuấn
ở... để dễ dàng cho việc học tập.. (>’’ - CÁI GÌ ? – cả nó và hắn
cùng đứng phắt dậy.. nhìn cô.. ko chớp..
- Tôi nói rồi, 2 em ko nghe rõ thì về mua máy trợ thính đi.. – cô ngồi xuống ghế.. (^^)
Mặc dù hắn đã nghe qua loa quyết định này, nhưng mà cái việc này, tuyên bố
ra cũng khiến hắn sốc nặng, phải ở với nó đúng là 1 cực hình mà.. hắn
liếc nhìn nó.. mắt nó đang mở to hết cỡ.. hắn thấy vậy cũng thấy khá là
thú vị.. có thể trả thù được..
- C..cô..ơi.. –nó lắp bắp với vẻ
mặt đau khổ.. - ..xin..cô.. em.. sẽ.. cố… gắ.. gắng.. học.. cô..đừng..
bắt em.. qua nhà… hắn… (T_T) chứ.. gần mực thì đen, gần đèn thì... cháy
mất cô ạ.. giờ ng ta dùng bóng đèn hết rồi... (=.=’’ bó tay)
- Đúng vậy, cô ta học kém thì liên quan gì đến em ? – hắn la lên.. mặc dù trong lòng cảm thấy rất thú vị.. (=.=’’)
- Vậy.. – cô nhìn tụi nó.. - .. Nguyệt Nga không muốn qua nhà Minh Tuấn.. (^^)
- Vâng.. – nó gật gật lia lịa..
- Thế thì… - cô rút cuốn sách trong cặp ra và giở từng trang, cả lớp nín
thở dồn về sự phán quyết của cô.. - .. đơn giản.. Minh Tuấn sẽ dọn qua ở với Nguyệt Nga... (ặc)
- CÁI GÌ ? – hắn há hốc mồm, nhìn cô khổ
sở.. - thôi, tí con sẽ qua đón cô ta sang ở chung.. ko thể ở nhà cô ta
nổi 1 ngày đâu.. (T_T)
- Vậy quyết thế đi.. – cô phán 1 câu xanh rờn, khiến những đứa con gái trong lớp, đứa thì khó thở, đứa thì ngất xỉu tại chỗ..
Nó ngẩn ng, nhìn cô, nhìn hắn.. trời ạ, có còn cái gì đen đủi hơn ko ? nó
thế này thì hết luôn cái cuộc đời tươi đẹp của nó rồi còn đâu ? Có vẻ
hắn rất thích thú thì phải, trời ạ, nhìn cái mặt hắn mà thấy ghét luôn.. muốn đấm cho hắn 1 quả vỡ họng hắn ra quá.. híc (ác quá)..
Cuối
ngày hôm ấy, đương nhiên nó phải đợi hắn, để về lấy đồ dọn qua nhà hắn ở nữa chứ.. thế là nó đứng đợi ở cổng trường, còn hắn thì chả biết biến
đâu đường nào rồi ko biết.. nó mong sao ba mẹ nó sẽ giãy nảy lên và tìm
cách chối phắt đi.. thế là ko ai làm gì được nó rồi.. he he..
- Này.. con khốn ! – 1 giọng nói vang lên lanh lảnh..
- … - nó không thèm quay lại, đúng hơn nó chả biết đang gọi ai mà quay lại..
- Con kia ! – 1 đứa con gái phi lại xoay ng nó quay về phía nhỏ, nhỏ rít lên.. – tao gọi mày đấy..
- ... – nó lảng đi chỗ khác như ko thèm quan tâm đến nhỏ khiến nhỏ càng
bực.. ko phải vì nó nhân nhượng, mà dẫu sao, nó đang ko có tâm trạng để
mà gây sự nên thôi, nó ko thèm để ý là tốt nhất..
- Con khốn, mày câm à ? – nhỏ hất tay, đẩy mạnh nó ngã dúi xuống đất, nó lồm cồm bò
dậy, nó cũng ko phải vừa đâu à nha.. làm quá là nó cho sang Tây Thiên mà đánh nhau với Phật Tổ cho vui luôn đấy...
Nó đứng dậy, phủi phủi quần áo.. nhỏ kia vẫn ko chịu bỏ đi mà còn làm tới.. nhỏ xách áo nó lên xé toạc áo khoác ngoài của nó ra.. rồi, thế này thì ko chịu được nữa
rồi, nó đã hứa với mẹ là ko bao giờ đánh nhau nữa.. nhưng giờ có lẽ nó
phải phá lệ, vì con nhỏ kia dám thách thức nó nhá.. nó ko thuộc dạng
giỏi võ gì cả nhưng mấy cái chuyện bất bình vào cứu, hay quậy trời quậy
đất là nó nắm chắc mấy món võ trong tay rồi, với lại nó cũng phòng mấy
cái võ khỉ võ ngựa của mình để còn ngừa những thằng nghiện dám làm bậy.. còn đối với cái loại tiểu thư ỏng ẹo như thế này thì quả thực nó cho 1
đá là bay ngay.. Nó xốc lại áo nhìn nhỏ kia vênh mặt..
- Ai ? (cái kiểu du côn này là từ nhỏ rồi)
- Mày dám xấc xược với tao thế hả ? – nhỏ kia giơ tay định đánh nó.. thì
nó đã túm được tay nhỏ và bóp mạnh, nhỏ đau nhưng ko dám kêu.. - ..ngoáy lỗ tai mà nghe danh tính của chị nè em.. chị là Vương Minh Thư... thủ
lĩnh các fan của Hero và Henry ở trong trường này, luôn bảo vệ các anh
và luôn chăm sóc các anh.. (con này vênh thật)
- Hả ? – nó nhíu mày, nhìn nhỏ bằng nửa con mắt.. - ..Nghe như lũ bị thiểu năng ý...
- Mày.. – nhỏ cáu tiết - ..mày có biết mày đã làm gì ko ?
- Gì ? – nó đáp gọn lỏn..
- Mày đã làm anh Hero của tụi tao xấu mặt, khiến anh ý bị tương cuốn sách trúng trán, khiến anh.. – nhỏ thao thao bất tuyệt khiến nó muốn điếc cả lỗ tai quá.. nó giơ tay.. xua xua..
- Xì ... tốp.. biết rồi, còn đánh hắn 1 cái vào bụng, đẩy hắn xuống nước, chọc hắn tức chết,.. vân
vân và vân vân.. được chưa ? (T_T chán sống ko kém nè)
- Cái gì ? – nhỏ đó tròn mắt.. tức điên lên.. - ..tụi mày đâu.. ra đây chị bảo ?
Sau tiếng gọi là 1 lũ con gái trên dưới chục đứa, mặt đứa nào đứa nấy đều
sát thủ.. nhìn nó.. nó thì ung dung, gì chứ nhiều mà yếu thì nó chấp
hết..
- Gì vậy ? – nó tỉnh bơ.. – tui chưa phải là ng nổi tiếng
đâu nha,.. ha ha.. sao đã có nhiều fan vậy ? Haizz, sorry nha. Tui ko
muốn gặp fan ngoài giờ đâu.. hihi (=.=’’ giờ còn đùa được)
- Mày.... – nhỏ Thư cáu tiết.. - .. lên đi.. các em..bảo vệ ngày tháng hòa bình cho các anh..
1 đứa phi lên nhằm hẳn vào nó mà đấm, nó né được, gì chứ né và chạy là nó là cao thủ số 1 đấy.. nhưng chưa hết, một đứa khác đã đạp nó 1 cái vào
đằng sau lưng, khiến nó bị ngã ra phía trước, chỉ chờ có thế.. bọn con
gái đó liền xông vào đánh đấm túi bụi còn nó chỉ giơ tay lên đỡ những
món đòn của tụi con gái.. Nó ko muốn đánh, ko phải vì nó sợ, mà nãy giờ
nó chỉ đỡ đòn, vì mục tiêu chính của nó là con nhỏ Thư đang đứng cười ha ha nhìn thấy ghét.. nó phi thẳng đến chỗ nhỏ Thư đứng, như biết trước
được hành động của nó, lũ con gái đã cản được nó lại.. phi đến nện cho
nó túi bụi... nó cáu tiết.. lắm rồi..
- Ha.. – nhỏ Thư đứng xa nó hơn.. - ..mày nghĩ có thể dễ dàng hạ gục được tao sao ? Con ngu ?
- Nếu như... – nó đấm 1 đứa trước mặt mình và chạy về phía nhỏ Thư.. -
..ko đánh được kẻ thù chính, thì tao vẫn... có thể diệt mấy thứ trước
mặt..
Nó phi như bay đến phía trước.. thì.. BỤP.. 1 khúc côn
giáng thẳng vào đầu nó.. nó nếm thấy thứ gì đó mang mùi vị mặn chát,
tanh tưởi.. thì ra máu đã hòa vào cùng với mồ hôi.. nó cố gượng dậy
nhưng nó đang đuối sức.. nó đã quá khinh địch.. giờ chẳng lẽ nó đành nằm đây để chúng nó đánh mình sao ?
- Lũ bò cái kia.. – tiếng nói nghe quen quen.. - ..dám đụng vào bạn tao thì chúng mày tàn đời đi..
Nó ngước lên nhìn, dù ko rõ cho lắm nhưng mái tóc màu hung đỏ, đôi mắt rực lửa, cú đấm như trời giáng và dứt khoát.. là Kim Anh.. nhỏ bạn thân của nó.. nhỏ là ác quỷ mà.. nên việc đánh đấm này nhỏ rành lắm rồi, nhỏ còn học võ nữa, mấy món võ mà nó học được là nhờ nhỏ cả.. nhỏ đang làm gì ở đây mà lại ra cứu nó đúng lúc thế nhỉ.. nhỏ đang đánh bọn con Thư kia
mà.. híc.. sao mà nó yếu thế.. ko gượng nổi.. cái bóng dáng của nhỏ Kim
đang tiến dần về phía nó...
- Rồi..giờ thì.. – nhỏ tiến về phía
nó khoác tay nó lên vai mình mà ko để ý gì đến 1 lũ ng đang nằm la liệt ở đằng sau.. -.. bà làm gì mà để tụi nó choảng cho te tua thế ? Hay là bà lại nhắm đến con vua mà quên mất con tốt thế hả ? Nên nhớ con vua chỉ
có 1 còn con tốt thì có đến chục con nhá.. vua chỉ đi được nước ngắn
thôi, nên mới đứng sau con tốt chứ ? Thật là.. tôi hết cách với bà rồi
đấy.. Thảo Uyên mà biết được thì bà ấy sẽ nói thế nào..
Nõ khẽ
mỉm cười, Kim Anh là thế, giận rất dai nhưng khi nó gặp nguy hiểm thì xả thân cứu nó.. mà mỗi lần nó thua trận là y như rằng nhận được 1 tràng
giáo huấn của nhỏ.. vì nhỏ là ng dạy nó đánh nhau chứ ai nữa.. nó thở
hổn hển..
- C..ả..m...ơ..n..
- Hả ? – Nhỏ Kim Anh khẽ liếc xuống con bạn, rồi cười cười.. - ..hiếm khi bà cảm ơn tôi nhỉ.. mà
trước giờ có chuyện gì toàn là bà gánh cho tôi còn gì ? Coi như hôm nay
bà may mắn rồi đấy.. hihi.. lẽ ra tôi ko nên cáu với bà.. coi như đó là
lời xin lỗi nha..
Nó khẽ im lặng, Kim Anh rất tốt với nó, Kim Anh ko phải con nhà tầm thường, mà là con gái của 1 ông trùm xã hội đen
cũng khá nổi, nhà rất giàu, nhưng ba nhỏ bị chết trong 1 trận tập kích
của trùm xã hội đen khác.. thế là nhỏ phải gánh toàn bộ trọng trách của
gia đình.. nhỏ thân với nó khi nhỏ đang đánh nhau với 1 nhóm con trai để chiếm đất.. và nó đã cứu nhỏ, nhưng chỉ bằng cách nắm tay nhỏ chạy
thôi.. (=.=’’)
dù vậy, nhỏ nghĩ hành động cứu ng của nó là 1 sự
sỉ nhục lớn với nhỏ nên nhỏ quyết định ghét nó.. thế nhưng, khi thấy nó
chịu đánh thay cho Thảo Uyên, nhỏ đã thân dần và hiểu nó.. 2 đứa thành
bạn thân từ đấy.. mặc dù nhỏ đã cho giải tán trùm mafia của ba nhưng nếu nhỏ chỉ cần gọi 1 tiếng là tập hợp được ngay, nhỏ còn chưa báo thù cho
ba mà.. nhỏ dẫn nó về.. trong tình trạng.. nó đang mơ mơ màng màng, cú
đánh khá mạnh, nhưng chắc cũng ko sao..
Kim Anh về, nó khẽ vào
nhà trong sự ca cẩm của ba mẹ, nó lại đánh nhau, lần này còn bị tang cho khúc côn vào đầu, máu chảy ko nhiều nhưng cũng khiến nó choáng váng..
nó đang lên phòng thì..
BÍP... BÍP.... BÍP.. Mẹ nó ra mở cửa, nó
ko buồn nhìn theo thế nhưng nó cũng phải quay lại khi nghe thấy cái
giọng oang oang khó ưa.. nhưng quen thuộc..
- Kiều Nguyệt Nga ! (=.=’’)
- Cái gì ? – nó quay ngoắt lại khó chịu nhìn cái kẻ vừa gọi nó kia, đã
gọi thì phải gọi cho đúng chứ... - ..Trần Kiều Nguyệt Nga thưa cha
nội...làm ơn gọi cho đúng dùm..
- Ơ, cô họ Trần à.. giờ mới
biết..(=.=’’ cái họ của ng ta mà còn không nhớ..) – hắn làm nó tí bổ
ngửa ra đất.. – Đúng rồi, Sao cô về mà ko nói với tôi, báo hại tôi đi
tìm này.. – hắn quát,..-..mau theo tôi..
- Sao tôi phải theo
anh.. - ..nó quát lại.. - ..tôi ko thích theo anh thì sao, ba nói gì
đi.. con gái lớn sao có thể đến nhà ng khác ở được.. (>’’ - Ơ.. – mẹ
nó mắt sáng rực, đon đả mời hắn vào.. - ..cậu là ca sĩ nổi tiếng à ?
Vinh dự quá, cậu có thể vào nhà ngồi uống nước được ko ? Ha ha.. ui, đẹp trai quá.. phong độ quá.. (=.=’’chị ý theo gen ai nhỉ ?)
- A.. – ba nó ko kém.. - ..cậu Hero.. vào vào.. đây.. Nguyệt Nga, mau mang nước ra đây.. mời cậu Hero, ca sĩ, đại minh tinh nổi tiếng đấy..
- Vâng.. – hắn lễ phép bước vào.. – bác quá khen.. (^^ sướng phổng mũi)
- Bỏ dép ra.. – nó hậm hực quát hắn.. – tinh tinh.. (=.=’’ cáu ùi)
- Ơ.. – hắn quay ra nhìn ba mẹ nó.. (bộ mặt nai vàng)
- Không sao, cứ đi dép vào đi cháu . –mẹ nó đon đả.. - ..cứ tự nhiên nha.. (^^)
- Cứ tự nhiên... nhưng hãy nhớ anh là khách! – nó lườm hắn 1 cái… sắc lẻm (--_--)
- Cháu vẫn tự nhiên mà.. – hắn nói còn quay ra nháy mắt với nó 1 cái đầy
thách thức rồi quay về phía ba mẹ nó cười tươi khiến nó muốn tức nổ
mắt.. (bộ mặt cáo già)
Bỗng mẹ nó bê ra 2 cái va li và đưa cho
nó.. hức, gì thế này.. sao lại đưa vali cho nó ? Bà chạy về phía hắn
ngồi, bắt tay bắt chân với hắn, hết cười rồi khen hắn đẹp trai này nọ... làm nó muốn tóe lửa luôn.. giờ ném hắn ra giữa đường ray xe lửa thì hay phải biết đấy nhỉ ? (ác vô đối)
- Cô giáo đã báo lại cho ba mẹ
rồi, con sang đấy ở mạnh khỏe nha..hihi.. – mẹ nó liếc hắn.. - ở với ng
nổi tiếng cũng phải thay đổi dần mấy cái thói quen xấu đi nha.. hihi..
(@.@ nó muốn trào máu ra quá.)
- Mẹ.. – nó đơ ng ko nói được gì,
chợt nó định quay sang ba thì mẹ đã đẩy nó ra ngoài ko cho nó nửa lời
cầu cứu.. còn hắn đã chuồn trước, ở lại để bà già kia lợi dụng nắm tay
nắm chân có mà chết hắn à.. may mà chưa chụp cái ảnh nào ko thì quản lí
của hắn xử đẹp hắn luôn ý... (=.=’’ báu lắm ý mà giữ)...
Nó đành
xách va li ngậm ngùi quay đi, cứ như là nó vừa bị cho ra ngoài đường vì
tội theo trai ý.. híc.. (con này tưởng tượng khiếp).. nó khẽ nhìn hắn
trách móc.. 2 cái vali to mà nặng thế này sao hắn ko xách hộ, chả có tí
galang nào cả.. thôi, ko cần, dù giờ hắn có quỳ xuống cầu xin để hắn
được xách hộ thì nó cũng kệ, ko thèm cho xách đâu, nó xách để tập luyện
thể lực luôn ý mà (tự an ủi cho đời bớt khổ đau).. mà ko hiểu bà già nhà nó cho gì vào đây mà nặng thế ko biết.. híc..Hắn vẫn đi nhưng hắn biết
thừa nó đang nhìn hắn, hắn buột miệng..
- Sao hả ? – ko thèm quay lại nhìn.. – tôi đẹp trai, tôi biết, cô ko cần nhìn tôi 1 cách đắm đuối thế đâu.. ha ha..(=.=’’ lại tự sướng)..
- Xì.. – nó quay đi, ko hiểu nãy nó nghĩ gì mà nhìn hắn thế nhỉ ? (đầu bã đậu)
- Để xem nào.. – hắn xỏ tay túi quần rồi nghĩ ngợi.. - .. Ngoài đẹp trai, thông minh tài giỏi giàu có ra thì mình cũng ko còn gì quá nổi bật..
haizz, sao cuộc đời bất công thế.. (=.=’’ hết chỗ nói)
- Cái gì? – nó tròn mắt.. rồi búng tay cái chóc.. – ờ hén.. bất công thật.. mình hơn khối ng nhỉ.. (???)
Thế là nó vừa đi vừa gật gật như con bị tự kỉ rồi cứ thế hừm hừm khiến hắn
không giấu nổi sự tò mò, đi lùi lại hỏi dồn.. mặt ngu hết sức..
- Hơn cái gì, hơn chỗ nào hả vịt bầu ngốc nghếch? (^^)
- C..cá.. – nó hơi choáng vì hắn gọi nó là vịt bầu nhưng rồi nó thắng
giọng lại và nhìn hắn gian gian.. – bởi nhìn tôi ai cũng thấy da trắng,
mặt xinh, chung tình, dễ bảo vẫn còn hơn ai kia vừa ngu, vừa lì, vừa
điên lại vừa dại… tội nghiệp, tội nghiệp… (@.@ ôi, bó tay)
- Cô.. – hắn tức muốn ói máu luôn, chỉ hận đời không thể đạp nó xuống cống 1 cái cho chết luôn đi.. (ác)
- Thôi, - nó vỗ vỗ vai hắn.. và đi tiếp, không quên bồi cho hắn 1 câu nữa.. - ..ngu quá nhóc ạ.. (nhóc???)
- Hừm.. – sau 2 phút đông thành tượng, hắn xổ luôn 1 câu bất hủ.. - ..ngu mà đẹp còn hơn cái loại như cô, vừa xấu vừa ngu nhá… (=.=’’ tự nhận
mình ngu, xem ra anh này ngu thật..)
- Ha.. ha.. – nó dừng lại,
cười vang, 2 cái vali bị nó quăng luôn xuống đất.. - .. Nghệ thuật che
lấp sự bất tài cũng đòi hỏi không ít tài năng. (hiếm khi thấy câu
hay..).. tôi bất tài, nhưng còn có thể che dấu.. hô,.hô.. không như con
ng bất hủ như anh.. hihi..tự nhận mình ngu.. ha..ha..ha..ha… (=.=’’)
- Hả? – hắn đỏ mặt, nóng phừng.. quát - ..cô im ngay không? Hả?
- Ha.. ha.. ha.. – và thế là nó xách vali chạy.. (=.=’’)
Ra đến chỗ hắn để xe, nó nhìn hắn ngao ngán, rồi khẽ trút tiếng thở dài.. nó nhìn hắn rồi nhìn cái xe..
- Thôi, tôi đi bộ.. – nó quay đi.. khiến hắn ngơ ngác.. (bị say xe đó ạ)
- Này.. – hắn kéo nó lại.. – cô bị sao vậy ? Sợ fan của tôi dị nghị hả ?
Hay cô ko biết mở cửa xe.. đã thế tôi mở cửa xe ra cho cô..nè.. (@.@
woa.. galang ko đúng lúc)..lên đi, ko muộn đấy.. dì tôi nay có tiệc, tôi chưa ăn gì đâu..
- Ừ ha.. – nó lườm hắn 1 cái rồi... BỤP... cú
sút bóng có 1 ko 2 của nó được tung ra, nhưng có điều ng ta sút bóng,
còn nó thì... sút chân.. thế là.. hắn ôm chân la oai oái.. – anh tốt quá ha.. (=.=’’)
- Con nhỏ kia.. – hắn nheo mắt.. – no..bakachi.. (hãy đợi đấy).. (anh này chắc xem phim hãy đợi đấy nhiều rồi).
- Tui nói rồi, tui ko hiểu tiếng cún sủa.. hớ..hơ..hơ.. – nó bịt miệng
lại, hình như nó đang gợi cho hắn đến cái cảnh gặp mặt đầu tiên thì
phải..híc, mong hắn ko nhớ.. mong.. (^^ thế mà hắn nhớ đấy)
- Tôi đã nói tôi nhìn cô rất quen nhỉ ? – hắn nói với nó bằng giọng lạnh
tanh.. người hắn tỏa ra âm 1000 độ luôn, khuôn mặt u ám, xám xịt, nhìn
gian dễ sợ lun.. (--.--)
- Th.. thế.. à.. ? – nó lắp bắp.. – ơ..
s..sao.. trê.. trên.. đ..đầ..đầu ..anh ..u..ám.. thế.. kia?(@.@).. tôi
nhìn thấy thần Chết lảng vảng đâu đó quanh đây nè…
- Vậy sao? –
hắn ghé sát mặt hắn vào mặt nó, khiến tim nó như muốn văng ra ngoài
luôn, gì chứ định khủng bố tinh thần nó à.. híc, mẹ ơi.. hắn muốn giết
nó nè.... - ..tôi thấy cô thích hợp với việc đưa cơm hơn đấy.. cô không
cần lên xe của tôi đâu.. cuốc bộ đi.. hừ.. hừ.. hừ.. (ôi, nụ cười bất
diệt..anh ý cười đấy)..
- OK.. – nó tưng tưng xách 2 cái vali
định quay đi.. ủa, sao nó cứ đi mà không nhích thêm bước nào nhỉ? Hay
là.. ôi thôi, đúng rồi.. hắn đang giữ tay nó lại chứ còn gì nữa, hắn
đang…nở nụ cười ác quỷ và.. túm cổ nó dúi vào trong xe hắn.. híc thế này ngang bằng với tra tấn rồi.. bỗng hắn khựng lại.. nhìn nó.. đúng hơn là đang nhìn vào cái đầu bị thương của nó..
- Cô bị thương à? – hắn nhìn vào mảnh băng bó trên đầu nó.. (=.=’’ sao giờ mới nhận ra vậy, bộ anh này bị đui òi)
- Đương nhiên rồi, anh đúng là đồ ác nhân mà.. – nó khẽ xoa cái đầu iu
quý và nhìn hắn trách móc.. mà sao bây giờ hắn mới nhận ra? - ..tôi đang bị bệnh truyền nhiễm đó, nên thả tôi ra.. với lại, anh không được mạnh
tay với ng yểu điệu thục nữ như tôi nhá.. (=.=’’ ặc, nói mà không biết
ngượng)
- Kệ cô.. – hắn khó hiểu rồi cũng bỏ qua xong lại ấn đầu
nó vào trong xe (=.=’’ ác bá) – yểu điệu thục nữ như cô thì quân tử nhảy lầu tự tử hết đi cho rồi.. (anh này.. có ngày ăn viên gạch giữa mặt
coi)
- Thả tôi ra.. huhu.. – nó giãy giụa.. – bớ ng ta, có kẻ bắt cóc.. híc.. bớ ng ta.. huhu..xin anh, tôi không muốn đi xe này đâu..
huhu.. (@
[email protected]_T)
- Kệ cô.. – hắn ngồi ghế trước và bắt đầu.. phóng.. (híc..ko quan tâm ai cả ?)..miệng thầm cười gian..
- Xin anh.. – nó vẫn tiếp tục van nài.. – xi...ục ục.. ọc..ọc..