Tôi mơ hồ dưới dòng nước. Nước biển thấm vào mắt tôi cay cay. Tôi nhắm kịt mắt, chỉ nghe thấy tiếng Tống Mạc Dương gọi tôi liên tục và cậu ấy ôm lấy nách tôi kéo tôi ra khỏi làn nước.

Oà!

Hai cái đầu nhô lên khỏi mặt nước. Tống Mạc Dương nhìn tôi, tôi vẫn đang nằm trên lưng của cậu, cậu nghiến răng ken két rồi bơi vào bờ.

Lúc này, đám con gái mới bơi về tới nơi. Bạch Cơ vừa hét lên rằng mình đã thắng thì bỗng nhiên lại thấy Tống Mạc Dương bơi vào bờ với một tốc độ chóng mặt, trên lưng cậu còn có tôi đang nằm, hai mắt nhắm nghiền.

- Thạch Linh!

Hai bà bạn của tôi vừa nghe thấy tin xấu thì hét lên, bơi nhanh tới chỗ Tống Mạc Dương:

- Cậu ấy bị sao vậy? - Mộc Tầm hỏi.

Tống Mạc Dương chẳng nói gì. Vẫn tiếp tục bơi vào bờ. Trông cậu cứ như là không thèm quan tâm đến thứ gì nữa. Cậu chỉ biết bơi nhanh vào bờ thôi.

Hai bà bạn im lặng rồi cũng bơi theo Tống Mạc Dương vào bờ. Lúc này, cô giáo mới nghe đám con trai báo và vội vàng đi ra biển.

Cô chạy tới bên Tống Mạc Dương. Ôm lấy tôi rồi đưa lên bãi biển. Đặt tôi nằm lên ghế, có ô che mát.

Cô đặt tay lên trán tôi. Không thấy sốt.

Cô quay lại hỏi Tống Mạc Dương:

- Thạch Linh sao vậy?

Cậu trả lời:

- Chắc cậu ấy bị chuột rút, hơn nữa vì không đeo kính bơi nên bơi ra ngoài quá cả cột mốc. Chắc cũng vì thế mà cậu ấy đã uống mấy ngụm nước muối rồi!

Sau đó, cậu liếc con mắt sắc lạnh nhìn hai bà bạn của tôi:

- Là ai đã nghĩ ra cái trò này thế hả?

Hai bà bạn run lẩy bẩy không biết nói gì.

Đúng lúc đó, một dòng nước biển trong người tôi bỗng nhiên trào ra, tôi ho sù sụ rồi mở mắt.

- Thạch Linh!

Tống Mạc Dương thấy tôi tỉnh thì liền bước tới.

Tôi cất giọng nho nhỏ:

- Đừng trách họ! Là tớ tự nguyện chơi!

-...

Như thế này rồi còn lo cho người khác.

Hai bà bạn cảm động ôm lấy tôi:

- Huhu! Thạch Linh! Bà làm tụi này lo quá!

Cô giáo cũng thở phào nhẹ nhõm:

- Đúng đấy! Em vừa dọa cô chết khiếp đây!

Tôi gượng cười:

- Cháu xin lỗi!

Tôi nhìn hai bà bạn và Tống Mạc Dương:

- Mọi người xuống chơi tiếp đi! Không cần lo cho tớ đâu!

- Thật không? - Hai bà bạn hỏi.

Tôi gật đầu. Họ nghe theo sau đó chạy xuống biển tiếp.

Thế mà Tổng Mạc Dương vẫn đứng đấy. Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Cậu không xuống chơi sao?

-...Cậu bị thế sao xuống chơi được!

- Hả!

Tôi còn chưa hiểu mô tê gì thì cậu ấy ngôi xuống, đặt chân bị chuột rút của tôi lên đùi cậu rồi xoa bóp nhẹ nhàng.

Thịch!

Tim tôi bỗng nhiên loạn nhịp. Bình thường cậu ta luôn trêu chọc tôi mà, sao bỗng nhiên dịu dàng với tôi thế.

Tôi im lặng nhìn cậu bóp chân cho tôi. Sau đó nhoẻn miệng cười một cái:

- Cảm ơn!

Cậu liếc nhìn tôi, sau đó mặt bỗng nhiên đỏ ửng:

- Ờ...ừm...

Đáng yêu ghê! Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy ngại đấy.

Tôi chợt hỏi:

- Cậu làm thế này với ai bao giờ chưa?

- Tất nhiên là rồi! Nhiều là đằng khác!

Hờ! Thế mà cứ tưởng tôi là người đầu tiên chứ!

- Nhưng cậu là con gái đầu tiên!

-...

Xa xa, ngoài biển bỗng nhiên có những tiếng hét to ầm ĩ:

- Chội ôi! Lãng mạn chưa kìa bà con ơi!

Tống Mạc Dương quay đầu lại. Lại là đám con trai lớp tôi. Bọn họ hết trò chơi rồi hay sao?

- Im hết đi! - Tống Mạc Dương hét lên.

Đám con trai lại nhao lên:

- Trời ơi! Đại thần với nữ nhi đang làm việc mờ ám kìa!

Trời ạ! Có thôi đi không! Tôi sắp bị họ làm cho ngượng không còn chỗ trốn đây rồi nè!

Tống Mạc Dương nghiến răng ken két, sau đó chạy như tên lửa tới chỗ bọn họ:

- Được lắm!

Lúc này, đám con trai kia mới hết trêu chọc chúng tôi, họ chạy tán loạn, để Tống Mạc Dương bắt được là tiêu đời.

Tôi bật cười thành tiếng. Đáng đời lắm! Lũ con trai đáng ghét.

Bỗng nhiên thù lù phía sau tôi xuất hiện hai giọng nói:

- Xem ra tên đó thích bà thật rồi!

- Đúng đấy! Dịu dàng thế mà!

Tôi giật mình, suýt chút nữa là rơi khỏi ghế.

Hóa ra là Bạch Cơ và Mộc Tầm. Trời ạ! Hai bà làm tôi thót tim.

- Thích gì chứ! Sao cậu ta phải thích một đứa ngốc như tớ chứ!

- Thích đâu cần lý do đâu!

Mộc Tầm vừa dứt lời thì bỗng nhiên các giáo viên thổi còi inh ỏi rồi giơ tay ra hiệu học sinh vào bờ.

Ủa? Gì vậy nhỉ? Mới chơi được một chút mà!

Bạch Cơ hỏi:

- Bà đi được không?

- Chắc là được!

Tôi nói rồi đứng dậy. Hic! Vừa đau vừa tê. Khó chịu quá đi!

Tôi vừa mới đi được vài bước thì bỗng nhiên Tống Mạc Dương chạy ra phía trước tôi, xốc tôi lên lưng chạy biển, bỏ mặc hai bà bạn đứng ngẩn ngơ ở đó.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Tổng Mạc Dương đã chạy xếp vào hàng rồi.

- Nè! Thả tớ xuống đi!

- Để cậu ngã tiếp à? Ngoan ngoãn nằm trên lưng tớ đi!

-...

Cô giáo cất giọng to rõ ràng:

- Đoàn xe của chúng ta hiện đang bận chở đoàn khác nên tối nay chúng ta phải qua đêm ở khách sạn!

Nghe thế, chúng tôi sung sướng nhảy cẫng lên. Trời ơi! Còn gì thú vị bằng khi được chơi thoải mái ở đây 2 ngày 1 đêm chứ!

Cô giáo phải bịt tai lại vì những tiếng hò reo của học sinh. Sau đó cô nói:

- Bây giờ chúng ta phải li đặt phòng trước đã!

- Ok cô!

Cả lớp nhao lên.

Khách sạn mà chúng tôi đặt phòng ngay cạnh đó nên cũng chẳng phiền lắm.

Trên đường đi tới khách sạn, Tống Mạc Dương hỏi tôi:

- Chắc cậu sẽ chung phòng với hai bà bạn chí cốt đó!

- Đúng rồi đấy!

--------------

Sau vài phút lao nhao trong khách sạn chỉ vì chuyện chọn người chung phòng, cuối cùng mọi chuyện cũng êm xuôi. Tôi chung phòng với hai bà bạn và một bạn gái nữa.

Cô lên tiếng:

- Được rồi các em! Bây giờ các em đi xếp đồ ngay ngắn vào phòng mình để tiếp tục ra biển nào!

Nhanh như cắt, đại sảnh của khách sạn đã không còn một bóng người. Phòng tôi là phòng 102, nằm ở tầng 2, mà lại là phòng cực kì tốt nhé, chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể thấy biển luôn, tha hồ mà ngắm. Chúng tôi vừa bước vào phòng, việc đầu tiên không phải là cất đồ mà là...trèo lên giường nhảy nhót một chút đã. Giường êm ơi là êm, nhảy vui lắm luôn.

- Đúng rồi! Tên đó thì sao nhỉ?

Đang nhảy vui với ba người bạn kia, đột nhiên tôi lại nhớ tới Tống Mạc Dương. Lúc nãy tôi nghe không rõ, không biết Tống Mạc Dương ở phòng nào nhỉ?

- Sao bà có vẻ quan tâm tới cậu ta thế? Hay bà thích rồi?

Tôi bỗng nhiên đỏ mặt tía tai, cãi lại liền:

- Thích gì chứ! Cậu ta cứu tớ thì tớ cũng phải biết ơn chứ!

Bạch Cơ tặc lưỡi:

- Chậc! Không thể tin lời bà nói được!

Tôi giận dỗi, vừa bước ra cửa vừa nói:

- Bà không tin cũng được!

Tôi vừa mở cửa ra, đập vào mắt tôi là bốn tên con trai đang mở cửa ở phòng đối diện, mà trong đám con trai đó lại có một bóng lưng cực kì quen.

- Hở! Thạch Linh?

Bóng lưng quen thuộc ấy quay đầu lại. Ôi mẹ ơi! Thế quái nào lại đúng là Tống Mạc Dương vậy?

Ba người bạn kia thấy tôi như sắp giật mình đến nơi thì chạy ra.

- Ồ! Xin chào người quen!

Ba người bạn kia của tôi liền đồng thanh chào Tống Mạc Dương. Nhưng thứ họ nhận được lại chỉ là một cái liếc mắt, và sau đó là chẳng nói gì, đi vào phòng.

- Trời ạ! Người đâu mà đáng ghét thế chứ?

Mộc Tầm giận đến run người. Bả ghét nhất là loại người ấy đó nha!

- Thôi mà! Mấy bà bình tĩnh đi!

Tôi cố giúp họ hạ hỏa nhưng hình như cũng vì thế mà họ lại càng nổi lửa đùng đùng:

- Bây giờ bà lại còn đi nói cho tên đó nữa hử!

- Không...Không phải mà!

Tôi sợ sệt, thế là phóng nhanh ra ngoài. Dại gì mà ở lại đó làm mồi cho sư tử kia chứ! Bây giờ ra biển là an toàn nhất!

Cầu thang ở phía bên trái mà ở trước mắt tôi là căn phòng số 103, có tên siêu đáng ghét ở trong đó.

Chạy tới gần cầu thang, bỗng...tôi có dự cảm chẳng lành...

Đúng lúc tôi định chạy xuống cầu thang thì bỗng nhiên cánh cửa số 103 dó mở ra, thế là nó đập cho tôi một phát vào mặt, chiếc mũi đáng thương của tôi bị bẹp dí trong khoảnh khắc.

- Ui da! Đau quá!

Tôi nhăn nhó ôm lấy chiếc mũi tội nghiệp của mình. Rốt cuộc là ai đã mở cửa?

- Không sao chứ?

Í! Giọng nói quen quen...Lẽ nào...Lại là...

- Tống Mạc Dương!

Tôi bực mình nhìn tên sao chổi đó. Thế quái nào cậu lại mở cửa đúng lúc thế hả?

- Chậc chậc! Chiếc mũi bị bẹp dí rồi kìa!

Cậu ta thấy tôi ôm lấy mũi, hì lại giở cái trò trêu ghẹo trên nỗi đau người khác mà bình thường hắn luôn dùng để trêu tôi. Hừ! Nghe thấy chất giọng đó, tôi thật sự muốn đấm cho hắn một phát.

Cậu ta kéo tay tôi ra, trên mũi chỉ ửng đỏ lên nhưng chắc chắn là đau lắm. Thế là hắn lấy tay nắm lấy chiếc mũi của tôi:

- Ái đau! Cậu làm gì thế hả?

- Lấy độc trị độc! s

Cái gì mà lấy độc trị độc! Cậu đang làm tôi đau hơn đấy! Biết chưa hả?

Đúng lúc đó thì cô giáo bỗng nhiên bước lên, trông thấy cảnh tượng đó, cô hỏi:

- Tống Mạc Dương! Em làm gì thế hả?

Tống Mạc Dương liền rút tay lại:

- Em có làm gì đâu?

Cậu ta vừa rút tay lại thì tôi lại lấy tay ôm lấy mũi. Ơ! Sao bớt đau hơn khi nãy rồi?

- Thật là, có chắc là em chưa làm gì không đấy!

- Thật mà!

Cô liền quay sang hỏi tôi:

- Hai đứa có chuyện gì thế? Cô nghe thấy tiếng hét của em to quá nên cô lên đây xem thế nào.

Tôi trả lời:

- Không có gì đâu ạ! Chỉ là em...lỡ đập mặt vào cửa nên cậu ấy đang chữa cho em!

- Thế hả! Thế mà cô cứ tưởng em gặp chuyện gì nghiêm trọng lắm!

Cô liền đi xuống phía dưới, còn ngoảnh đầu lên nói:

- Mau gọi các bạn xuống đi! Chơi một tí rồi đi ăn trưa!

- Vâng!

Hai chúng tay đồng thanh đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play