Tôi đứng hình mất mấy giây, sau đó mới trở lại bình thường, lúc đó thì Tống Mạc Dương đã chạy tới bãi biển trước rồi.
Tôi bực mình chạy nhanh tới chỗ lớp tôi đang tập trung. Thấy tôi chạy đến, Bạch Cơ tặc lưỡi:
- Bà làm gì mà chậm như rùa thế?
- Xin lỗi!
Tôi thở hổn hển không ra hơi. Hic! Đã tự biết là mìn rất dốt trong môn chạy rồi vẫn cố chạy, đúng là tôi đang tự giết lấy tôi mà.
Thấy tất cả học sinh đã tập trung đầy đủ. Cô giáo liền bắt chúng tôi chạy thêm 100m quanh bờ biển để khởi động. Hic! Lại là chạy, sao lúc nào cũng là chạy! Tuy chỉ là 100m nhưng cũng khiến tôi mệt thở không ra hơi rồi.
Thế là cuối cùng, cả lớp chạy về hết rồi, mãi mấy giây sau tôi mới chạy về tới nơi. Tới nơi rồi tôi còn thở hồng hộc như người vừa chết đi sống lại.
Cô giáo bật cười nhìn tôi, sau đó dặn dò cả lớp:
- Được rồi các em! Nghe cô dặn này, các em có thế những cột cờ được gắn ở phía xa kia không? Đó chính là giới hạn cho chúng ta, không em nào được bơi quá những cột cờ ấy đâu nhé!
Cả lớp đồng thanh: Dạ!
Cô gật đầu, hét to:
- Được rồi! Đi tắm nào!
Cô chưa nói dứt câu, cả lớp đã chạy biến ra ngoài biển rồi. Cô than ngắn thở dài:
- Bọn trẻ thật là, dù gì cũng phải để mình nói xong đã chứ!
Thầy hiệu trưởng liền đi tới từ phía sau rồi bật cười:
- Bọn chúng vẫn còn nhỏ mà, cô làm chúng nó phải đợi lâu như thế, chúng cũng cớ sự kiên trì lớn đấy!
- Haha!
Nhóm giáo viên tụ tập gần đó cũng bật cười.
-------------
Giữa bãi biển, tôi chơi tung bóng với đám bạn nữ, còn đám con trai thì chơi...một kiểu chơi kì quái không thể diễn tả được.
Chơi một lúc lâu thì cũng chán, chúng tôi tụ họp để bàn thêm trò mới.
Bạch Cơ lên tiếng:
- Vậy thi ai bơi nhanh hơn đi! Hơn nữa phải bơi ngược sóng mới tài!
Nghe thấy ý tưởng không tồi này thì cả nhóm cùng hưởng ứng. Tôi cũng hưởng ứng theo mặc dù biết rằng thế nào mình cũng là người về cuối cùng.
Đúng lúc đó, giữa đám con gái chúng tôi bỗng nhiên mọc ra một cái đầu ở dưới nước từ từ nhô lên khiến cả đám con gái chúng tôi giật mình hét lên.
Cái đầu kia cũng giật mình, ngóc đầu lên để lộ khuôn mặt chết mê chết mệt vạn người:
- Trời ạ! Hét gì chứ!
Cả đám trông thấy mặt của Tống Mạc Dương thì thở phào nhẹ nhõm.
Tống Mạc Dương đứng dậy, mực nước chỉ đến ngực cậu, thế mà đám con gái chúng tôi đã đến vai rồi. Cậu lắc lắc đầu cho nước trên tóc bắn ra ngoài.
Chúng tôi bị nước bắn lên người thì bực mình quát:
- Này!
Tống Mạc Dương cười ranh mãnh:
- Cũng có sao! Các cậu cũng đã ướt từ trước rồi mà!
- Một người yếu sức như cậu mà cũng đòi đua với bọn sức trâu này sao?
Nghe đến từ sức trâu, cả đám con gái bực mình tát nước vào mặt Tống Mạc Dương.
Thế mà tôi vẫn đứng yên, phùng mang trợn má nhìn cậu ta giơ tay ra che nước bắn vào mặt. Rốt cuộc thì lúc đó tôi ăn ở ra sao mà suốt ngày toàn bị cậu ấy bắt nạt vậy!?
Sau vài phút đuổi được Tống Mạc Dương đi rồi, đám con gái mới bơi tới chỗ tôi:
- Sao bà hiền thế! Hắn trêu bà thì bà phải trêu lại chứ!
Tôi phụng phịu:
- Tui đâu có gan như mấy bà đâu!
Cả đám con gái gật đầu:
- Đúng thật! Nhưng mà...vì bà hiền nên hắn mới hay chọc bà sao? Tui thấy ngày nào ổng cũng trêu bà hết!
Tôi như gần khóc tới nơi:
- Số mình thật hẩm hiu!
Nhìn Tống Mạc Dương nơi tới chỗ đám con trai, ánh mắt tôi như nảy lửa nhưng rồi lại thôi. Nổi giận với cậu ta thì được ích gì đâu chứ!
Tôi lại thở dài.
Đúng lúc đó, tiếng Bạch Cơ vang lên:
- Thạch Linh! Bà còn làm gì thế? Mau tới xếp hàng đi!
Tôi quay đầu lại, đám con gái đã đứng thành hàng để chuẩn bị thi bơi rồi, tôi nhanh chóng bơi lại chỗ họ.
Sau khi tôi đứng vào hàng rồi, tiếng Bạch Cơ lanh lảnh:
- 1...2...3...Bắt đầu!
Cả bọn nghe thấy từ bắt đầu liền phóng như bay về phía trước.
Bọn con trai chơi cạnh đó thấy đám con gái chúng tôi thi bơi thì chép miệng:
- Thế nào người về cuối cùng cũng là Thạch Linh cho mà coi!
- Đúng thế! Cậu ấy yếu nhất đám con gái mà!
Tống Mạc Dương không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi đang bơi, sau đó chép miệng:
- Thi bơi mà không đeo kính bơi! Con nhóc này!
Tôi đúng là ngốc thật. Tôi phải nhắm mắt để bơi, thế thì có hơi...
Vị trí giới hạn của chúng tôi là những cột mốc cờ kia. Đến khi cả nhóm bơi đến đó và quay lại rồi thì tôi lại nhắm mắt và phi vượt quá cả cột mốc.
Đám con trai trông thấy tôi vượt quá cột mốc nhưng lại không thấy rõ mặt tôi thế nên họ chỉ bàn tán:
- Nhìn kìa! Ai đó ăn phải gan hùm mà bơi quã cả cột mốc kìa!
Tùm!
Đúng lúc đó thì nước bắn lên tung toé, đám con trai ngơ ngác nhìn quanh:
- Ủa! Tống Mạc Dương mới đây đâu mất rồi!?
Mất mấy phút sau, họ mới thấy Tống Mạc Dương đang phóng nhanh tới chỗ tôi. Họ giật mình hét lên:
- Tống Mạc Dương! Chỗ đó sâu lắm! Nguy hiểm lắm!
Mặc kệ những lời khuyên của mọi người, Tống Mạc Dương vẫn bơi nhanh như một con cá tới chỗ tôi.
Bọn con trai sợ sệt. Một ngựồi cất giọng:
- Ai đó mau vào gọi cô giáo đi!
- Được rồi!
Hai người gật đầu bơi vào bờ với tốc độ nhanh nhất có thể.
Thế mà trong lúc đó, tôi vẫn chẳng hay biết gì mà cứ tiếp tục bơi tiếp, cứ ngỡ cột mốc vẫn còn xa lắm.
Tống Mạc Dương vừa bơi tới chỗ tôi vừa hét:
- Thạch Linh! Con ngốc này! Mau bơi vào trong này nhanh đi!
- Hả!
Nghe thấy tiếng của Tống Mạc Dương tôi giật mình dừng bơi. Thế là, đạp chân mãi vẫn không thấy đáy, tôi khẽ nuốt nước bọt, sống lưng cứng ngắc. Hic! Bỗng nhiên tôi có dự cảm chẳng lành.
Tôi sợ sệt, vẫy vùng trong nước, tôi càng ngày càng chìm, tôi hét lên:
- A! Cứu tôi với!
Tống Mạc Dương nghe thấy tiếng hét của tôi thì nghiến răng ken két, bơi càng nhanh hơn.
Chân tôi...đột nhiên không còn cảm giác...
Cái quái quỷ gì đây? Sao lại bị chuột rút ngay lúc này chứ!?
Tôi quay đầu lại nhìn Tống Mạc Dương:
- Tống Mạc Dương! Cứu tớ với!
Và...tôi càng ngày càng chìm...
Tống Mạc Dương thấy thế, lại bơi nhanh hơn nữa:
- Trời ạ! Đừng chìm chứ!
Cậu nắm được tay tôi thì tôi đã uống được mấy ngụm nước rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT