Edit: Linhlady
Bên này, khi Mạc Vân Quả chìm vào giấc ngủ say, không gian trong phòng đột nhiên giai động.
Mạc Vân Quả bỗng nhiên mở mắt, sau đó cô nhìn thấy ở tieng không gian nứt ra một cái khe nhỏ, sau đó một bóng người từ trong đó bước ra.
Người kia, không ai khác chính là Hiên Viên Tu
Mạc Vân Quả:......
Mạc Vân Quả lập tức ngồi dậy, kinh ngạc nhìn Hiên Viên Tu.
Tuy rằng kinh ngạc, nhưng biểu cark trên mặt Mạc Vân Quả vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ có đôi mi kia hơi nhướng lên bộc lộ chút gì đó.
Hiên Viên Tu hơi hơi mỉm cười, vết rách phía sau hắn lập tức khép lại.
"Ừm, nhớ em."
Hiên Viên Tu đi qua lập tức ôm Mạc Vân Quả vào lòng.
Mạc Vân Quả:......
"Không phải anh đang ở vực sâu hắc ám sao?" Mạc Vân Quả lại hỏi.
Hiên Viên Tu cọ cọ cổ Mạc Vân Quả cảm giác thỏa mãn này làm hắn thở dài một tiếng.
"Ừ, nhưng mà anh nhớ em." Nhớ tới nỗi hận không thể một ngày một giây đều nhìn thấy em, ôm em vào lòng, vĩnh viễn không xa rời nhau.
Mạc Vân Quả:......
Đối với việc Hiên Viên Tu đột nhiên xuất hiện, Mạc Vân Quả một chút chuẩn bị đều không có.
Hiên Viên Tu cũng không giải thích cái gì, chỉ ôm Mạc Vân Quả, cọ cọ cổ cô nói: "Anh mệt mỏi quá."
Vừa dứt lời, hắn liền lâm vào ngủ say.
Mạc Vân Quả:......
Lúc này đã rất khuya, nhìn Hiên Viên Tu ngủ say, Mạc Vân Quả cũng biết cô sẽ không hỏi được gì.
Cô ôm Hiên Viên Tu, lập tức nằm ở trên giường.
Hai người ôm nhau, ngoài cửa sổ không có một tia ánh sáng, nhưng phòng này lại bởi vì tồn tại của hai người mà có vẻ ấm áp hẳn lên.
Bên kia, thỏ manh như cảm giác được cái gì đó, lập tức xuất hiện ở trong phòng Mạc Vân Quả.
Khi vừa nhìn thấy Hiên Viên Tu, ngay lập tức trên mặt nó hiện lên vẻ hoảng sợ.
Một tên ôn thần tới thì thôi đi, sao lại còn tới thêm một tên sát thần?
Thỏ Manh run run lỗ tai của mình, móng vuốt nhỏ lập tức che mặt, có một loại hương vị gọi là khóc không ra nước mắt.
Thỏ Manh tỏ vẻ nó cần được yên lặng, rất mau liền biến mất.
Khi Thỏ Manh biến mất, lúc sau, Hiên Viên Tu bỗng nhiên mở mắt.
Hắn nhìn về phía vị trí vừa xuất hiện của Thỏ Manh, sau đó lại chậm rãi nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi Mạc Vân Quả tỉnh lại còn có chút ngốc, cô mất rất lâu mới có thể xác nhận Hiên Viên Tu thật sự đã tới thế giới này, tâm tình có chút phức tạp.
Đoàn người Nghiêm Khắc Liệt đã đi từ sáng sớm, bọn họ đúng thật rất bận rộn.
Hiên Viên Tu khi Mạc Vân Quả tỉnh lại cũng tỉnh theo, nhưng hắn không muốn mở mắt, cứ như vậy ôm Mạc Vân Quả, hưởng thụ cảm giác ấm áp này.
Mạc Vân Quả biết Hiên Viên Tu khẳng định đã tỉnh, cô ngồi dậy, rất bất đắc dĩ nói: "Không cần giả vờ."
Hiên Viên Tu mở to mắt, cũng ngồi dậy, ôm eo Mạc Vân Quả
Đầu của hắn dựa lên vai Mạc Vân Quả, hắn hơi hơi nghiêng đầu, hơi thở phun lên cổ Mạc Vân Quả, có chút ngứa.
"Nói đi, vì sao anh lại đến đây?"
Mạc Vân Quả nhân cơ hội nhìn thoáng qua phòng phát sóng trực tiếp, phát hiện bọn họ đều đang kinh ngạc với sự tồn tại của Hiên Viên Tu.
"Ừ, nhớ em, cho nên tới." Đây là lời nói thật, tuyệt đối không có nửa lời nói dối.
Hiên Viên Tu hôn nhẹ cổ Mạc Vân Quả, hắn đã thật lâu đã lâu không được gần gũi cô như vậy.
Mạc Vân Quả thấy Hiên Viên Tu nói như vậy, nhấp nhấp miệng, tạm thời không có tính toán truy vấn.
Cô hiểu hắn, nếu cô dò hỏi hắn mãi mà không có được đáp án, như vậy chỉ có hai loại khả năng, hoặc là hắn nói thật, hoặc là có khác ẩn tình khác, mà hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để nói ra.