Edit: Linhlady
Hiên Viên Tu bĩu môi nói: "Hiện tại anh có thể ra ngoài!"
"Hửm?" Mạc Vân Quả ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Tu, có chút không rõ ý của hắn.
Hiên Viên Tu mới vừa nói xong câu kia liền hối hận, hắn tránh né ánh mắt của Mạc Vân Quả, không nói gì.
"Có ý gì?" Ánh mắt Mạc Vân Quả ngưng lại, phảng phất nghĩ tới cái gì.
Hiên Viên Tu ho nhẹ một tiếng nói: "Chỗ kia không vây được anh."
"Nhưng mà......" Mạc Vân Quả còn muốn nói gì, Hiên Viên Tu lập tức chặn môi cô lại.
Cảm xúc mềm mại dừng ở trên môi, lần đầu tiên cô biết, thì ra môi hắn là như thế này nóng rực lại mang theo chút mát lạnh.
Hiên Viên Tu thỏa mãn thở dài một hơi, cách lâu như vậy, hắn cuối cùng cũng có thể hôn được Thân Thân nhà mình! (*^▽^*)
Mạc Vân Quả đồng tử hơi co lại, một loại cảm giác kỳ lạ tê tê dại từ đáy lòng truyền khắp toàn thân.
Loại cảm giác này vừa xa lạ lại quen thuộc, cô chớp chớp mắt, khi muốn cùng Hiên Viên Tu nói cái gì đó, thân ảnh Hiên Viên Tu đã biến mất trong biển tinh thần lực.
Mạc Vân Quả:...... Có chút tâm tắc.
Mạc Vân Quả biết Hiên Viên Tu đêm nay hẳn sẽ không xuất hiện ở chỗ này, đôi mắt cô lóe lóe, câu nói cuối cùng của Hiên Viên Tu, vẫn khiến cô có chút để ý.
Chẳng lẽ hắn có chuyện gì lén gạt cô?
Nhưng mà, cuối cùng là chuyện gì mới khiến hắn phải gạt cô?
Mạc Vân Quả lòng mang nghi vấn, lâm vào giấc ngủ say.
Bên kia, Hiên Viên Tu sắc mặt có chút tái nhợt nhìn Diệp Hành trước mặt, ánh mắt hắn phức tạp, trong mắt là cảm xúc mà người không hiểu được.
Diệp Hành ăn mặc một thân hồng bào, đây là màu sắc y từng thích, cho dù hiện tại y không hề thích, nhưng mà, có một số thời điểm, đồ vật đã chú định, không thể thay đổi.
"Cậu thật sự cam tâm tình nguyện sao?
Hiên Viên Tu hỏi, hắn nhìn người đàn ông này, vì Thân Thân nhà mình, y có thể làm tới một bước này?
Diệp Hành khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên một tia tiêu sái cùng thoải mái.
Hiên Viên Tu sắc mặt phức tạp, hắn sâu kín nhìn thoáng qua Diệp Hành, theo sau lại là thở dài một hơi.
Tuy rằng hắn đã từng thân là chấp pháp giả, biết rất nhiều bí tân, nhưng rất nhiều thời điểm, hắn cũng không thể thau đổi vận mệnh của mình được.
Diệp Hành nhìn người đàn ông trước mặt, thì ra đây là người đàn ông tiểu Quả Quả yêu.
Y nhớ tới màu sắc tiểu Quả Quả thích nhất, thế không phải là màu tóc của người đàn ông này sao?
Màu hoàng kim à...... Thật là màu sắc tốt đẹp......
Diệp Hành mỉm cười, rõ ràng là mỉm cười, nhưng lại vô cớ mang theo một loại tươi cười thê thảm.
"Hiên Viên Tu, anh có thể đồng ý với tôi một việc được không?"
Diệp Hành thành khẩn nói.
"Được, cậu nói." Hiên Viên Tu đáp lại.
"Nếu có một ngày, anh có thể đã trở lại, có thể mang cô ấy tới đây gặp tôi được không?"
Trong giọng nói của Diệp Hành mang theo một tia khẩn cầu, y quá nhớ quá nhớ tiểu Quả Quả.
Hiên Viên Tu sửng sốt một chút, theo sau đáp lại: "Được."
Lần này, Diệp Hành thỏa mãn cười.
Trong khi Diệp Hành tươi cười, toàn bộ tinh cầu Phong Vân biến ảo, Diệp Hành độc lập ở nơi đó, nhìn trên bầu trời phòng phát sóng trực tiếp của Mạc Vân Quả đã sớm đóng cửa, trong mắt là nhàn nhạt thỏa mãn.
Hiên Viên Tu rời đi, y thay thế hắn vĩnh viễn thủ tại chỗ này, bất sinh bất diệt, vĩnh vĩnh viễn viễn.
Diệp Hành nhìn phòng phát sóng trực tiếp, có lẽ, về sau sinh hoạt y chỉ có thể dựa vào phòng phát sóng trực tiếp của tiểu Quả Quả để sống qua.
Nhưng nếu có một ngày, phòng phát sóng trực tiếp của tiểu Quả Quả đóng cửa thì sao?
Cái đáp án này, Diệp Hành không dám nghĩ, y sợ bản thân không khống chết được chính mình.
Có lẽ, như vậy là đủ rồi.
Trên mảnh tinh cầu hoang vu này, chỉ có mạt màu đỏ kia sáng nhất......