Edit: Linhlady


Đây là một mảnh đấy hiu quạnh tồi tệ, tùy ý vó thể thấy sâu đáng sợ, dã thú, còn một đám thực vật không có màu xanh xấu xí.

Thế giới này nhìn không thấy một chút màu xanh lục, thậm chí không có màu đỏ, hồng nhạt, những màu sắc tươi đẹp đó đã sớm biến mất trong dòng sông lịch sử.

Màu đen, màu xám, màu tím trở thành màu sắc chủ đạo ở thế giới nay tất cả nhìn qua đều không có sức sống, nhung cũng chẳng thể thay đổi.

Mạc Vân Quả đứng ở ngoài thành bị một tầng năng lượng bảo hộ cản lại, nhìn mọi người bên cạnh cô cận thận đi qua, trên mặt là biểu cảm lạnh nhạt.

Cô cũng không ở trong không gian u ám bao lâu đã bị Đoàn Tử đưa tới đây, thế giới này thuộc vị diện cao đẳng......

Ngược lại với sự phồn hoa của các thế giới khác, thế giới này tràn ngập sự đồi bại cùng tang thương.

Người bên người cô vội vàng đi qua tất cả đều là dáng vẻ tái nhợt, trên người bọn họ hoặc ít hỡi nhiều đều có vết thương, bọn họ gắt gao nắm chặt bọc đồ trong tay, sợ

Cách nơi Mạc Vân Quả đứng không xa, là một hàng đội ngũ thật dài.

Đó là con đường họ nhất định phải đi khi vào thành, nơi đó có các loại quân nhân kiểm tra, mũ danh là vì phòng ngừa có người mang theo ký sinh trùng vào.

Nhưng trên thực tế, bọn họ đều từ trên người những người này vớt vát chút gì đó.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao những quân nhân đó nguyện ý tới nơi này thủ thành, thế giới này, sống sót mới là chính yếu.

"Hắc! Tiểu cô nương!"

Một lực đạo không lớn không nhỏ chụp lên trên lưng Mạc Vân Quả, khi cô quay đầu thấy một người đàn ông trên mặt toàn vết bẩn.

Bỏ qua việc trên mặt hắn toàn là vết bẩn, thì đôi mắt kia, lại to đến đáng sợ.

Mà cách y không xa, có mấy người đàn ông đứng cùng một cô gái, trên mặt không chút biểu tình.

Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, thấp giọng "Ừ" một tiếng.

"Hắc! Lão đại! Không phải một người câm!"

Kiều Thêm vẫy vẫy tay với phía sau, nét mặt treo lên một nụ cười lớn.

Mấy người kia nghe được, lúc này mới chậm rãi đi tới.

Dẫn đầu là một người đàn ông rõ ràng là lão đại của mấy người kia, trạng thái của hắn so với mấy người này nhìn tốt hơn nhiều.

Ít nhất quần áo trên người hắn cũng không có mảnh vá, tuy rằng tóc có chút dài, nhưng gương mặt kia lớn lên rất tốt, lại thêm một phần cảm giác thần bí.

Nghiêm Khắc Liệt nhàn nhạt gật đầu, sau đó nhìn về phía Mạc Vân Quả nói: "Từ đâu tới?"

"Địa phương khác." Mạc Vân Quả trả lời như vậy.

Nghiêm Khắc Liệt "Sách" một tiếng, trên mặt hiện lên một tia hứng thú.

"Trước đó vài ngày, căn cứ Bàn Long bị hủy, cô là người bên kia tránh được tới đây?"

Mạc Vân Quả không lắc đầu, cũng không gật đầu, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Nghiêm Khắc Liệt.

Nghiêm Khắc Liệt cũng không có ý biết đáp án, hắn sách một tiếng, nhàn nhạt nói: "Có đồ ăn không?"

Mạc Vân Quả:...... Không nghĩ tới ngươi là cái dạng lão đại này.

"Đem đồ ăn trên người cô cho chúng tôi, chúng tôi sẽ mang cô vào." Nghiêm Khắc Liệt nhàn nhạt nói, ánh mắt lại dừng ở bao trên người Mạc Vân Quả.

Đôi mắt phát sáng kia khiến người trong phòng phát sóng trực tiếp cho rằng mộ giây sau thôi hắn sẽ nhào lên.

Mạc Vân Quả sờ sờ bao túi, cái bao này là Đoàn Tử cho cô.

Đến nỗi bên trong có những thứ gì, cô chưa kịp xem, cho nên cũng không biết.

Mạc Vân Quả ánh mắt lóe lóe, lúc này Đoàn Tử cũng không cho cô bối cảnh chuyện xưa, thận chí không hề bố trí nhiệm vụ.

Từ sau khi tiến vào vị diện cao đẳng, tất cả đều trở nên tùy tính.




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play