Edit: Linhlady



“Ha ~” Dorothy cười nhạo một tiếng, lại không nói thêm cái gì nữa.

Mạc Vân Quả nhìn thân thể cường tráng đang che chở trước mặt mình, nghiêng sang một bên, sau đó nói: “Được, ngày mai tôi sẽ đi cùng mọi người.”

Phạm Đặc xoay người khẩn trương nhìn Mạc Vân Quả nói: “Em gái, cô…… cái đó…… Những con Trùng tộc kia rất nguy hiểm.”

“Ừ, tôi biết.” Mạc Vân Quả nhàn nhạt nói, sự nguy hiểm của trùng tộc trong bối cảnh chuyện xưa đã đề cập rất rõ ràng.

Phạm Đặc nhìn thấy phản ứng bình đạm của Mạc Vân Quả, ánh mắt buồn bã, không biết nghĩ tới cái gì, hắn gục đầu xuống, nhéo nắm tay, không nói gì.

Dorothy nhìn hắn một cái, tùy ý nói: “Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Bên ngoài trời đã tối đen, ở tinh cầu tội ác này trời tối rất sớm.

Vài người khác nghe thấy Dorothy nói như vậy, đồng loạt đứng dậy đi lên tầng hai về phòng của mình.

Sau khi mọi người tản đi, Phạm Đặc mới ngẩng đầu, hắn hốc mắt có chút hồng hồng, thoạt nhìn như đã khóc.

“Em gái tiểu Quả, anh mang cô đi tới phòng còn trống.”

Mạc Vân Quả gật đầu, đi theo phạm đặc lên lầu.

Phạm Đặc mang Mạc Vân Quả đến phòng sau đó cũng rời đi, Mạc Vân Quả còn đang đánh giá căn phòng này, tuy rằng không có nhiều đồ đạc, nhưng nhìn ra được, người bố trí căn phòng này rất có dụng tâm.

Trong phòng rất nhiều đồ đều đã cũ nát, nhưng lại được quét tước sạch sẽ, có thể cảm nhận được một chút ấm áp.

Mạc Vân Quả ngồi ở trên giường, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía ghế dựa nói: “Có việc gì?”

Mã Mễ không nghĩ tới Mạc Vân Quả lại có thể phát hiện ra cô nàng, cô nàng ngừng thở nhưng không lập tức hiện thân.

Mạc Vân Quả nhướng mày nói: “Như thế nào?”

Mã Mễ có thể cảm giác được ánh mắt của Mạc Vân Quả dừng ở trên người mình, nóng cháy mà chắc chắn.

Mã Mễ chậm rãi hiện thân, mát tóc thật dài che khuất hơn phân nửa khuôn mặt cô nàng, nhìn qua có vài phần cảm giác thần bí.

“Có việc?” Mạc Vân Quả lại hỏi một lần nữa.

“Cô là ai?” Mà lại có thể phát hiện ra cô nàng……

“Mạc Vân Quả.” Cô nhàn nhạt nói.

Mã Mễ ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh lục nhìn thẳng Mạc Vân Quả, phảng phất muốn nghiệm chứng lời cô nói co bao nhiêu là thật.

“Mục đích.” Mã Mễ lại mở miệng nói.

“Phạm Đặc mang tôi tới đây, tôi cũng muốn biết mục đích của hắn.” Mạc Vân Quả một tay chống giường hỏi.

Mã Mễ nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả nói: “Phạm Đặc có một cô em gái, chết ở trong tay Trùng tộc.”

“Em gái hắn……” Mã Mễ tạm dừng một chút, “Rất giống cô.”

“Tôi không biết mục đích cô tiếp cận hắn là gì, nhưng tôi nói cho cô biết, hắn chỉ là một người bình thường mà thôi.”

Mạc Vân Quả nghe được lời này, ngược lại có vài phần hứng thú.

“Nói như vậy, cô không phải người thường? Hoặc nói, ngoại trừ Phạm Đặc,  bốn người các ngươi đều không phải người thường?”

Thân thể Mã Mễ khựng lại, không trả lời Mạc Vân Quả.

Ngay sau đó, thân ảnh của cô nàng liền biến mất ở trong phòng.

Mạc Vân Quả:……

“Ui cha, lại có thể tàng hình ~”

“Xem ra cái cô nàng Mã Mễ này cũng không tầm thường!”

“Ngươi không nghe tiểu Quả Quả nói sao? Không chỉ Mã Mễ không bình thường, mấy người khác cũng không bình thường đâu ~”

“Ta đây thật tò mò, mục đích bọn họ ở cùng nhau là gì?”

“Vấn đề này đương nhiên muốn tiểu Quả Quả của chúng ta chậm rãi đi khai quật rồi ~ nói như vậy, mới có ý tứ!”

“╮(╯▽╰)╭ nói như vậy cũng có đạo lý 233333333”

“Ta liền lẳng lặng nhìn tiểu Quả Quả nhà ta khai quật bí mật của bọn họ ( mắt lé cười )”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play