Edit: Linhlady


Dorothy cười một chút, nói tiếp: “Ước mơ của tôi, ừm…… Trở thành nữ nguyên soái duy nhất trong lịch sử Liên Bang, thế nào?”

Khi Dorothy đang nói những lời này, trong mắt rõ ràng xẹt qua một tia kiên định, cô nàng thật sự nghiêm túc, không hề có ý tứ vui đùa.

Mã Mễ nhìn thoáng qua Dorothy mới chậm rãi nói: “Nữ tổng thống.”

Dorothy:……╭(╯^╰)╮

Mạc Vân Quả:……

Đến phiên Cách La Phu, hắn trầm mặc một hồi lâu mới nói nói: “Trở thành người có nhiều tiền nhất Liên Bang.”

Mạc Vân Quả:……

“…… Đây…… Đây thật là…… ước…
....mơ ha……”

“Lợi hại……”

“Đột nhiên có chút hoảng……”

“Hoảng cái gì mà hoảng! Tiểu Quả Quả nhà ta còn không có hoảng đâu!”

“Đúng! Tiểu Quả Quả nhà ta còn chưa hoảng đâu! (mặt kiêu ngạo)”

Mạc Vân Quả: Không, cô luống cuống.

Mạc Vân Quả đánh giá mấy người một chút, hoàn toàn nhìn không ra mấy người này có tư chất trở thành nữ nguyên soái, nữ tổng thống còn có người giàu có nhất……

Nhiệm vụ này, gánh nặng đường xa, aiiz……

Mấy người nói xong, ánh mắt đồng loạt hướng về phía Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả sửng sốt, mới chậm rãi nói: “Ước mơ của tôi, ừ…… Pà hoàn thành ước mơ của các người.”

Mọi người:……

Không khí lập tức lại an tĩnh xuống, Phạm Đặc gãi gãi đầu nói: “Cái kia cái đó, em gái tiểu Quả, cô có đói bụng không, có muốn ăn cái gì đó hay không?”

Còn không chờ Mạc Vân Quả nói chuyện, Phạm Đặc đã nhanh chân đi vào trong bếp lấy ra một đống đồ màu đen, ừm…… Nhìn thoáng qua thôi đã không muốn ăn rồi.

Ai biết Nhĩ Tư vừa nhìn đến thứ này, sắc mặt biến đổi nhanh chóng nói: “Phạm Đặc, đây là đồ ăn duy nhất của chúng ta.”

“Tôi…… Tôi biết…… Chỉ là……” Phạm Đặc khó nhìn thoáng qua Nhĩ Tư, lại vẫn đem đống đồ màu đen trong tay đưa cho Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả lắc đầu nói: “Không cần, tôi không đói bụng.”

Phạm Đặc mặt càng đỏ hơn, Nhĩ Tư nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, từ trong miệng phát ra âm thanh khinh thường.

Không khí hài hòa vừa rồi lập tức biến mất không thấy bóng dáng.

Mạc Vân Quả:……

“Em gái tiểu Quả, cô vẫn nên ăn chút đi.” Phạm Đặc còn đang khuyên Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua đống đồ màu đen, vẫn lắc đầu nói: “Tôi không đói bụng, cảm ơn.”

Phạm Đặc thấy Mạc Vân Quả kiên trì, đành rút tay lại, sau đó lấy một ít từ trong đó ra chậm rãi ăn.

Mạc Vân Quả:……

“Hôm nay tình huống thế nào?” Nhĩ Tư hỏi.

Phạm Đặc gãi gãi đầu nói: “Ai, bên ngoài Trùng tộc càng ngày càng hung tàn, không biết này vòng bảo hộ có thể kiên trì được bao lâu.”

Nhĩ Tư thưởng thức linh kiện trong tay, nhàn nhạt nói: “Phải mất mấy ngày thuyền tiếp viện mới lại đây, mấy ngày ngày chúng ta cũng kiếm được không ít điểm tích lũy.”

“Ừm, thật ra tôi thấy đám người kia có lẽ càng thích thân thể của đám trùng tộc đó hơn.” Dorothy nói.

Nhĩ Tư nhàn nhạt gật đầu, không mặn không nhạt nói: “Đúng vậy, bọn họ muốn từ cấp sáu trở lên, với thực lực của chúng ta, chỉ có thể bắt được cấp ba.”

Dorothy trong mắt buồn bã, cô nàng đương nhiên biết lời Nhĩ Tư nói là thật, nhưng mà, bởi vì đây đúng là sự thật, cô nàng mới càng thất uể oải.

Nhưng uể oải cũng chỉ trong chốc lát, dù sao cô nàng cũng đã thành thói quen.

Tròng mắt Dorothy chuyển động, nói với Mạc Vân Quả: “Tôi nói này em gái, ngày mai cùng chúng tôi ra ngoài, đi giết trùng tộc được không?”

Phạm Đặc vừa nghe lời này, vội vàng đứng ở trước mặt Mạc Vân Quả, nhìn thẳng Dorothy nói: “Cô ấy không đi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play