Edit: Linhlady
Hoa Hoan chỉ cầu nguyện cho tin tức Vương Ngũ nói ra có ích một chút, nói cách khác, hừ hừ……
Ngay lúc này, Long Uy cũng chạy tới văn phòng.
Trên người hắn còn vương khí lạnh, bên ngoài trời đang mưa, thời tiết cũng đổi thật nhanh.
Vương Ngũ thấy Long Uy tới, khẩn trương đứng lên, chân tay luống cuống đứng ở nơi đó.
“Ngồi đi.” Long Uy nâng tay nói.
Sau đó chính hắn ngồi xuống đối diện Vương Ngũ, ánh mắt ôn hòa.
“Anh muốn nói cái gì với chúng tôi sao?” Long Uy hỏi.
Vương Ngũ ngồi xuống, kịch liệt gật đầu.
Hắn ta như cũng gắp gao cầm lấy bai công văn, giống như đồ vật ở đó còn quan trọng hơn mạng sống của hắn ta.
“Tôi sẽ là người chết thứ mười sáu.” Hắn ta nọ như vậy.
Đồng tử đám người Long Uy đồng loạt co lại, quay sang nhìn Vương Ngũ.
Vương Ngũ càng khẩn trương hơn, nhưng hắn ta vẫn như cũ kiên trì nói: “Tôi sẽ người chết thứ mười sáu.”
Long Uy cho Hoa Hoan một ánh mắt, ý bảo bọn họ không cần hành động thiếu suy nghĩ, im lặng nghe.
Mạc Vân Quả lúc này cũng đang giao lưu với đám người trong phòng phát sóng trực tiếp, phỏng đoán ý nói của Vương Ngũ.
“Vì sao nói như vậy? Anh biết cái gì sao?” Long Uy hỏi.
Vương ngũ gật đầu, sau đó từ bao công văn thật cẩn thận lấy ra một thiệp mời màu vàng.
“Cái này, là kẻ đó cho tôi.” Vương Ngũ đem thiệp mời đưa cho Long Uy.
Long Uy tiếp nhận thiệp mời, sau đó quan sát một chút, xác định hắn chưa thấy tấm thiệp này, cũng không có gì nguy hiểm, hắn cầm lấy thiệp mời.
Phía trên chỉ viết vài chữ, cũng đủ khẳng định phỏng đoán của bọn họ lúc trước.
Chỉ thấy phía trên viết:
Tết trung thu, trấn Lâm Sương, hoan nghênh về nhà.
Long Uy đem thiệp mời đưa cho Mạc Vân Quả, ý bảo cô nhìn xem.
Sau đó hắn lại hỏi: “Anh nhận được thiệp mời khi nào?”
“29….. rạng sáng ngày 29……” Sắc mặt Vương Ngũ càng thêm tái nhợt, gần như không thấy sắc mặt ban đầu của hắn ta.
Long Uy sửng sốt, sau đó lại hỏi: “Có thể cụ thể một chút không?”
Vương Ngũ nghe nói như vậy, giống như mở ra một cái chốt mở.
Hắn ta phẫn hận nhìn thoáng qua Long Uy, ngữ khí kịch liệt nói: “Đúng! Đúng như anh nghĩ, rạng sáng ngày 29! Là lúc người ơ nước ngoài kia chể giây phút không sai lệch! Giây phút không không sai lệch!”
Vương Ngũ nói nói, nước mắt lại chảy xuống.
Hắn ta tự ôm lấy mình, giống như nghĩ đến chuyện gì không thể tưởng tượng được.
“Tôi tận mắt nhìn thấy, tôi tận mắt nhìn thấy……” Hắn ta lẩm bẩm tự nói, “Người kia, người kia…… Hắn giết hắn, giết hắn!”
Vương Ngũ che lại đầu, cả người ngồi xổm xuống dưới, nước mắt cũng rơi theo.
Đám người Long Uy nghe được Vương Ngũ nói như vậy, đều không thể tin tưởng nhìn nhau.
Dựa theo ý của Vương Ngũ, vào rạng sáng ngày 29, kẻ kia không chỉ xuất hiện ở trong nhà Vương Ngũ, còn đồng thời xuất hiện ở trong nhà nạn nhân ở nước ngoài, hơn nữa để Vương Ngũ thấy được quá trình y giết người.
Sao có thể?!
Đương nhiên mọi người ở đây không ai tin, loại sự tình siêu nhiên này, nhất định có thủ pháp khoa học gì đó để giải thích được.
Mạc Vân Quả nghe Vương Ngũ nói như vậy, cái đầu tiên nghĩ đến không phải là vấn đề khoa học.
“Tiểu Quả Quả, chẳng lẽ tên hung thủ sẽ thuấn di?”
“Lầu trên không cần quên, vị diện này là xã hội hiện đại! Thuấn di gì đó, chắc không tồn tại đi?”